Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
A23
Tôi rất thích ôm anh, mỗi khi ôm anh, dường như cả thế giới không còn lại gì, chỉ có chúng tôi.
Chỉ còn mình tôi và anh, còn tình yêu như trái táo của tôi và anh.
Tôi nằm trong lòng anh, để anh dọn rửa mọi thứ giúp tôi.
Vì từ bé đến lớn, tôi là người được gọi “Anh”, nên suốt bao năm qua, dù Tiểu Bắc chưa bao giờ khiến tôi phải bận tâm, nhưng tôi vẫn không dám dựa vào người khác như ăn vạ thế này.
Tôi không thể dựa vào Tiểu Bắc, là anh trai, tôi nhất định phải là người để nó dựa vào.
Tôi không thể dựa vào mẹ, một mình bà nuôi lớn hai anh em chúng tôi, nỗi nhọc nhằn đó khiến tôi đau lòng.
Tôi luôn muốn làm đứa trẻ hiểu chuyện nhất, dù tôi có hơi vụng về, không thông minh bằng Tiểu Bắc, thành tích cũng chẳng bằng ai, nhưng trong những chuyện khác, tôi vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Đương nhiên, nếu không gặp anh, có lẽ tôi sẽ mãi mãi ngoan ngoãn. Nhưng vì anh, tôi biến thành một đứa hư hỏng.
Đứa hư hỏng tôi đây, lúc này đang rất yên lòng dựa vào anh, không chỉ dựa vào mà còn ỷ lại.
Dòng nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu chúng tôi, thoải mái đến mức khiến tôi buồn ngủ.
Bây giờ tôi không sợ chết đuối nữa, vì tôi biết anh sẽ cứu tôi.
Vì tôi đã học được trò làm nũng ăn vạ, thậm chí không cần tự tắm rửa nữa.
Cuối cùng, tôi được anh tắm rửa sạch sẽ như rửa trái cây, còn thơm mùi sữa tắm, sau đó được anh kéo ra khỏi phòng tắm ẩm ướt đầy hơi nước.
Hai chúng tôi cùng đứng trước gương, không mặc quần áo, anh cười hỏi tôi: “Em thấy chúng mình xứng đôi không?”
Tôi hơi nghiêng người về phía anh, nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
“Xứng.”
Chúng tôi xứng đôi nhất.
Khi nhìn hai chúng tôi trong gương, một niềm vui sướиɠ thầm kín bỗng dâng trào từ đáy lòng tôi.
Tôi và anh, có lẽ là hai anh em bình thường trong mắt người khác, nhưng họ không biết ở nơi mà người ngoài không thể nhìn thấy, thân rễ của chúng tôi đã quấn chặt với nhau.
Tôi ôm tay anh, xoay người lại hôn vào cổ anh.
Anh cười nhìn tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi nói: “Dường như em đang mơ, nhưng đó là giấc mơ đẹp em chưa từng có.”
Anh trao tôi một nụ hôn ngọt ngào, khẳng định bên tai tôi, hiện thực càng đáng yêu hơn giấc mơ.
Hiện thực càng đáng yêu hơn giấc mơ.
Tôi nằm trong vòng tay anh, như nhìn thấy trái táo xanh tượng trưng cho tình yêu của mình thoắt cái biến thành màu đỏ, lóe lên ánh sáng rực rỡ, đầy cám dỗ.
Lúc bố mẹ về, tôi đang ngồi trong phòng giả vờ đọc sách.
Anh đặc biệt đưa cho tôi cái đệm trên ghế của anh, sợ tôi khó chịu.
Anh không biết rằng, thực ra tôi rất hưởng thụ nỗi đau này. Vì cảm giác này luôn nhắc nhở tôi rằng tôi và anh đã thực sự ở bên nhau.
Cảm giác phá tan l*иg giam và nghiền nát chính mình khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc, không thể nào quên được.
Tôi nghĩ, có lẽ mọi thứ trong quá khứ của tôi đều là giả tạo, sự ngoan ngoãn, ít nói, thẹn thùng nhút nhát chỉ là giả vờ.
Con người thật của tôi chỉ được khám phá ra sau khi gặp anh. Quá khứ đã bị anh đè nén, phủ bụi, giấu ở một nơi chính tôi cũng không biết.
Chính anh đã đánh thức Ngu Nam mà chỉ chúng tôi biết.
Tôi độc ác, tham lam, xảo quyệt, chỉ muốn giành lấy tình yêu trong sáng của anh, đã bị anh đánh thức.
Tôi tưởng tượng mình là bông hoa chỉ có thể nở một lần, những cánh hoa thấm đẫm chất độc ứa ra vì đã vứt bỏ đạo đức, chất độc đó sẽ ăn mòn tôi, và ăn mòn người tôi yêu.
Nhưng tôi vẫn yêu một cách liều lĩnh, hoặc chết hoặc yêu. Dù tàn lụi nhanh hơn cũng chẳng sao, vì tôi biết, anh vẫn sẽ ở bên tôi dẫu tôi bị xóa sổ như đống tro tàn đáng xấu hổ của đạo đức luân lý.
Tôi thật độc ác.
Nhưng tôi thực sự hy vọng rằng, dù lụi tàn cũng có anh ở bên tôi.
Tôi nghe bố và anh nói chuyện, tôi không thể nghe rõ bố đang nói gì, vì giọng anh đã khiến trái tim tôi nóng lên.
Tôi nằm nhoài trên bàn, ánh đèn bàn lờ mờ đâm vào mắt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn, nhớ lại mọi thứ xảy ra trong phòng tắm vừa nãy.
Tôi rất yêu anh.
Adam của tôi, Tổng giám mục của tôi, anh trai ruột của tôi.