Mùa Đông Ở Berlin

Chương 40: Mối tình đầu màu hồng phấn, thấm đẫm hương hoa (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B20

Tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó, tôi và Ngu Nam sẽ thế này.

Chú họa mi xinh xắn của em nằm trong miệng tôi, tôi như tên trộm lẻn vào giàn nhỏ nhà người khác và ăn vụng nho.

Ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi đảo quanh đầu khấc đáng yêu, nghe tiếng khóc nức nở vừa như từ chối vừa như chào đón của em, cảm giác đó là tiếng rên khiêu gợi nhất mà thần tiên cũng chưa nghe bao giờ.

Họa mi của em cũng sạch sẽ và xinh xắn như em, nó run lên trong miệng tôi.

Giống hệt như khi em nằm trong vòng tay tôi.

Giọng em quanh quẩn bên tai tôi, thấm nước đến mức sền sệt ướŧ áŧ, từng tiếng chui vào lỗ chân lông của tôi, trôi theo làn da tan vào dòng máu.

Sau đó, máu tôi sôi lên.

Cả hai chúng tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này. Em càng ngây thơ hơn, mới bị tôi làm mấy lần đã bắt đầu cầu xin tha thứ.

Em như một đứa trẻ bị bắt nạt, nhẹ nhàng đẩy đầu tôi ra, giọng run rẩy: “Anh ơi… Đừng làm nữa…”

Tôi nên chiều theo em, em nói muốn gì thì cho cái đó, em nói muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, em nói đừng làm nữa, em không muốn thì tôi nên dừng lại.

Nhưng đó là lúc bình thường, khi chúng tôi làm chuyện này, tôi không chiều em được.

Em gần như không thể đứng vững, trượt xuống theo góc tường, tôi dứt khoát kéo em nằm xuống, tiện tay tắt vòi sen.

Không còn tiếng nước, tiếng thở của chúng tôi càng rõ ràng hơn.

Trong căn phòng kính nhỏ hẹp này, tiếng thở dốc đầy du͙© vọиɠ bị phóng đại lên vô số lần, tôi nghe tiếng thở gấp vô cùng đáng thương của em sao mà vừa dễ thương, vừa quyến rũ.

Tôi cười hỏi em: “Em biết bây giờ em trông thế nào không?”

Em nằm đó nhìn tôi và lắc đầu.

Tôi hôn lên chóp mũi, lên cằm em, sau đó ghé xuống giữa hai chân em, cúi đầu.

Tôi cười nói: “Giống một trái đào đã bóc vỏ, còn đang rỉ nước.”

Một trái đào đáng yêu màu hồng, mọng nước, chạm nhẹ sẽ chảy nước.

Em đưa tay che kín mặt, trái đào của tôi ngượng rồi.

Một lần nữa ngậm vào, em lại rêи ɾỉ, như làn khói lẻn vào chùa thu hút các nhà sư dâʍ ɖu͙©.

Tôi bắt đầu phun ra nuốt vào một cách càn rỡ, mắt nhìn chằm chằm vào em.

Giờ phút này, tôi quên mất em là em trai tôi, quên mối quan hệ chân thật nhất giữa chúng tôi. Khoảnh khắc này, em là trái đào của tôi, là người yêu của tôi, là mối tình đầu màu hồng phấn, đẫm hương hoa duy nhất trong đời tôi.

Mối tình đầu màu hồng phấn, đẫm hương hoa.

Mối tình đầu nhuốm tội lỗi, màu đỏ sẫm.

Ai nghĩ được nhiều như vậy, dù sao chúng tôi cũng đã quyết định mặc kệ đạo đức, đối mặt với tình yêu, ngay từ khi bắt đầu chúng tôi đã chịu thua.

Tôi vừa thổi kèn vừa vuốt ve quả trứng lạnh buốt của em, tiếng khóc của em càng lúc càng nặng nề, chẳng mấy chốc đã buông súng nộp đạn.

Nước đào chảy đầy miệng tôi, em hoảng hốt thốt lên một tiếng, sau đó xấu hổ cuộn mình thành quả bóng trên mặt sàn đầy nước.

Tôi bật cười nhỏ thứ trong miệng ra, đưa cho em xem.

Em không chịu ngẩng đầu lên, ngượng đến mức vành tai đỏ bừng.

Tôi không chọc em nữa, sau khi xả sạch bằng nước, tôi nằm trên sàn cùng em, vuốt ve cơ thể em.

Tôi ôm chặt em từ sau lưng, ngón tay lướt dọc theo môi đến ngực em.

Tôi nói: “Đây là trái nho nhỏ.”

Em tránh đi, khẽ hừ một tiếng.

Em quay sang, ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh, đến lượt em nhé?”

Tôi cố tình giả vờ không hiểu: “Đến lượt em làm gì?”

Em mím môi, đỡ chú đại bàng đang gồng mình của tôi.

Khi em cầm lấy nó, lòng bàn tay nóng hổi, dù rất cẩn thận nhưng vẫn khiến tôi rùng mình vì nóng.

Được người mình thích cầm lấy, sao có thể không nổi phản ứng?

Tôi cười em: “Tới lượt em, nhưng không được dùng cách của anh.”

Tôi buông em ra, lấy một cái chai nhỏ và một gói nhỏ màu bạc trong túi quần bị vứt bên cạnh.

Tôi hỏi: “Biết đây là gì không?”

Em ghé lại nhìn, rồi ánh mắt chuyển từ thứ trong tay tôi sang mặt tôi, cứ thế vài giây sau, em quay người, quỳ trên sàn và đưa lưng về phía tôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, Ngu Nam dần nhấc cặp mông như múi đào lên, quay lại hỏi: “Anh ơi, làm thế này phải không?”