Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
A20
Bức tường sau lưng tôi lạnh như băng, nhưng cái ôm của anh lại nóng hổi.
Tôi đã lén xem bộ phim đó trong laptop của anh, hai người đàn ông ôm nhau, vuốt ve nhau, hôn nhau như sắp nuốt chửng người kia, sau đó bọn họ đã làm.
Bọn họ điên cuồng chiếm lấy nhau, đó là tấn công, xâm chiếm, là mở rộng cửa chào đón, là dâng hiến hết mình.
Giống như chúng tôi bây giờ.
Anh kề bên tai tôi, dụ dỗ tôi: “Cởϊ qυầи giúp anh.”
Nhưng tôi quá ngu ngốc, vừa chạm vào quần anh đã run tay.
Anh cọ trán lên mặt, dụi vào cổ tôi, bàn tay anh vuốt ve mái tóc ướt của tôi, mỉm cười nói với tôi: “Không sao đâu, đừng nóng vội, từ từ là được.”
Còn lâu bố mẹ mới về, có lẽ đến tối Tiểu Bắc mới về nhà.
Chúng tôi không cần vội vàng.
Nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnh được.
Tay anh đặt trên tay tôi, anh nắm tay tôi, hướng dẫn tôi cởϊ qυầи anh như đang dạy một đứa trẻ.
Cái quần đã bị thấm nước hoàn toàn cũng nặng như áo len, trĩu nặng như trái tim tôi yêu anh, rất có sức nặng.
Tôi trố mắt nhìn anh cũng khỏa thân giống mình. Khi hai chúng tôi hôn nhau trong trạng thái này, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ dáng vẻ của hai Adam trong tưởng tượng của mình.
Bàn tay anh chậm rãi lướt xuống từ mặt tôi, những nơi nó lướt qua đều bắt lửa.
Tôi bị anh chạm vào nhưng không phải que củi khô bắt lửa, mà tôi chính là ngọn lửa, ngọn lửa quấn lấy người yêu đáng hổ thẹn của tôi, nhất định phải hòa tan anh vào cơ thể tôi.
Tôi không ngừng nép vào vòng tay anh, cố dán chặt lên người anh.
Chúng tôi kề sát nhau đến mức dòng nước cũng không thể trở thành kẻ thứ ba giữa chúng tôi.
Tôi hôn anh như cách anh hôn tôi, vuốt ve anh như cách anh vuốt ve tôi.
Tôi chưa bao giờ là một học sinh giỏi, nhưng anh là một giáo viên giỏi.
Tôi cũng hôn lên trái cổ của anh, xương quai xanh của anh, bờ vai và ngực anh. Tôi từ từ ngồi xuống, say mê úp mặt lên bụng dưới của anh.
Tay anh vẫn đang đặt trên mặt tôi, tôi nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay anh. Tôi ngửa đầu, nước lạnh dội ào ào nhưng không thể dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ của tôi.
Ngược lại càng khiến nó bốc cháy dữ dội.
Ngón tay tôi khẽ chạm vào thứ đang dựng đứng trước mặt, hơi xấu hổ nhưng vẫn mạnh dạn hỏi: “Em sờ được không?”
Có vẻ anh khá bất ngờ, sau đó anh ngồi xuống hôn tôi.
Sau nụ hôn triền miên, bỗng nhiên anh kéo tôi đứng dậy, đẩy lên tường, khi tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã quỳ một chân trước mặt tôi.
Anh nói: “Anh làm trước.”
Tôi còn chưa kịp hỏi anh làm gì trước, anh đã há miệng ngậm lấy nó.
Tôi quên cả thở, cảm giác linh hồn mình cũng bị anh ngậm vào miệng.
Mặt đất dưới chân tôi nứt ra, tôi vốn phải ngã tan xương nát thịt, nhưng anh là vị cứu tinh của tôi, anh đỡ lấy tâm hồn vừa nhẹ bẫng vừa nặng trĩu của tôi bằng lòng nhân từ.
Tôi gần như khuỵu xuống, hai chân mềm nhũn không biết phải làm sao.
Tôi vịn cái kệ đựng sữa tắm bên cạnh, lực tay mạnh đến mức suýt kéo nó ra khỏi tường.
Anh rất dịu dàng, anh đang dùng sự dịu dàng của mình, dần dần tạo ra một tôi mới.
Vốn dĩ tôi là tôi. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi là của anh, mọi nơi trên cơ thể tôi đều để lại dấu ấn của anh, tôi là một trái táo bị chia thành hai nửa, nửa lớn hơn nằm trong tay anh.