Mùa Đông Ở Berlin

Chương 27: Anh ơi, em khó chịu (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A14

Tôi trở nên dơ bẩn và tham lam.

Ngồi trên chiếc xe bus lắc lư, tôi đang mơ màng thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng kéo tôi qua, tôi không dám nhúc nhích.

Tôi đã tỉnh ngủ rồi, dù trước đó còn lơ mơ nhưng khi anh chạm vào tôi, tôi đã tỉnh hẳn.

Tay anh khác với tay người ta, rốt cuộc khác ở điểm nào, tôi không thể trả lời được, nhưng tôi biết là khác, có thể phân biệt chính xác điểm bàn tay anh và bàn tay người ta.

Lúc tôi dựa vào vai anh, tôi gần như không thể thở yên ổn được, sợ sẽ vô tình rối loạn nhịp thở, để lộ bí mật rằng tôi đã tỉnh ngủ rồi.

Đến cả việc thở tôi cũng phải cẩn thận từng chút một.

Tôi chưa bao giờ dựa vào vai ai đó như thế này, lớn hơn tôi một tuổi nhưng lại khiến tôi rất an tâm.

Sau khi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, tôi từ từ nhắm mắt, tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh, sau đó tôi gần như có thể cảm nhận được nhịp lên xuống của l*иg ngực anh.

Từng chút từng chút.

Hơi thở của tôi và anh hòa cùng nhịp điệu.

Tôi lén cảm nhận nhiệt độ của anh, có lẽ chỉ có tôi ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ làn da anh.

Đó là quả táo Adam đã cắn, chua chua ngọt ngọt, thơm ngon đến mức vừa ngửi đã rỉ nước miếng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ khiến mặt tôi nóng bừng, đầu óc không rõ ràng, suy nghĩ bắt đầu nhảy số.

Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy từ khi tôi nhận ra anh có ý nghĩa gì với mình, tôi bắt đầu trở nên khác lạ.

Có một chuyện, tôi vẫn làm mặc dù tôi biết không thể làm.

Tôi khát khao anh ấy.

Thậm chí tôi không dám viết niềm khao khát đó vào nhật ký, sợ có một ngày bị phát hiện.

Nhưng dù không viết, những ảo tưởng về anh trong tôi cũng chưa bao giờ dừng lại.

Tôi không biết mình có phải người duy nhất trên thế giới này khát khao anh ấy nhiều như vậy không. Dù chỉ là dựa vào vai anh, tôi cũng vã mồ hôi khắp người.

Tôi muốn đếm lông mi của anh, muốn đo độ cao sống mũi anh.

Muốn ngắm từng xương sườn trên cơ thể anh, sau đó đặt nụ hôn của mình lên cổ tay, mắt cá chân và trái tim anh.

Tôi mơ tưởng về anh trai mình một cách đáng xấu hổ, dơ bẩn và không thể tha thứ.

Sau khi trở về từ khu trượt tuyết, Hứa Trình đề nghị mọi người ăn tối cùng nhau, tôi kiếm cớ về nhà sớm, vì vậy tôi nói tôi không được khỏe.

Em tôi lo lắng nhìn tôi, tôi nghĩ hết cách mới không để nó về cùng.

Tôi tách khỏi họ như chạy trốn, không ở lại dù chỉ một giây, chạy thẳng một mạch không ngoảnh lại.

Về đến nhà, căn nhà trống trơn, bố mẹ chẳng ở nhà.

Anh và Tiểu Bắc đã đi ăn với Hứa Trình, trong nhà chỉ còn mình tôi.

Tôi bước vào phòng ngủ, tay run run cởϊ qυầи áo. Tôi chẳng biết sao mình lại ra nông nỗi này, rõ ràng tôi không muốn và cũng không nên làm bất cứ điều gì.

Có lẽ trong đời người luôn có những chuyện không thể tránh khỏi, đây mới gọi là định mệnh.

Anh chính là định mệnh của tôi, cả đời này tôi chỉ có thể kìm lòng mà nhìn anh, lén lút ngửi hơi thở của anh trên giường một cách tham lam.

Giường, chăn và gối của anh.

Và bộ đồ ngủ bị anh đặt bên cạnh.

Tôi quấn mình trong thế giới của anh, giống như anh đang ôm tôi.

Toàn bộ linh hồn của tôi đã chia thành hai nửa, một nửa thờ ơ đứng bên lề cười chê sự bẩn thỉu của tôi, một nửa đang xúi giục tôi, bảo tôi làm theo bản năng.

Tôi bị hai sức mạnh giằng xé, cảm giác nứt ra đau đớn.

Khi tôi đang đắm chìm trong đó thì đột nhiên có tiếng mở cửa. Âm thanh đó như tiếng sét làm nổ tung mộng tưởng màu đỏ hồng của tôi, tôi rơi ra khỏi đó, trở về với thực tại.

Tôi không kịp khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, chỉ có thể vội vàng trải chăn lên giường, sau đó mặc đồ ngủ rồi chạy về phía toilet.

Tôi trốn vào toilet trước khi người kia bước vào, dùng tiếng nước ào ào để giấu nhịp thở hỗn loạn của mình.

Chưa kịp hoàn hồn thì tôi nghe bên ngoài có người nói: “Ngu Nam, em đang tắm à?”

Anh đã về.