Mùa Đông Ở Berlin

Chương 26: Cái ôm (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B13

Nhắc đến trượt tuyết, từ nhỏ tôi và Hứa Trình đã đến đây thường xuyên. Thậm chí vì tôi thích, hai năm trước bố còn đăng ký một khóa học trượt tuyết.

Tôi chỉ học có vài buổi. Nếu biết trước một ngày nào đó tôi sẽ trượt tuyết với Ngu Nam, có lẽ tôi nên học hành đàng hoàng hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao tôi cũng giỏi hơn Ngu Nam.

Chúng tôi thay thiết bị xong, đi theo nhân viên ra sân.

Ngu Nam nhìn tuyết khắp núi, liên tục trầm trồ, em nói nó đẹp hơn những gì em từng thấy ở nhà.

Tôi không khỏi nói lại: “Sau này có cơ hội, chúng mình đi leo núi tuyết nhé.”

Em nhìn tôi, một lúc sau vẫn không nói gì.

Tôi không biết em đang nghĩ gì, cũng không dám hỏi nhiều, đôi khi nói điều gì đó xong, tôi chỉ ước có thể quay ngược thời gian xóa nó đi.

Chúng tôi lên đến đỉnh núi, Hứa Trình đề nghị chúng tôi ghép cặp, Ngu Nam Ngu Bắc không biết trượt, không thể để họ tự trượt được.

Hứa Trình hỏi tôi: “Cậu dẫn… Ngu Bắc đi cùng nhé?”

Có lẽ cậu ta cố ý để tôi và Ngu Nam giữ khoảng cách.

Nhưng Ngu Bắc đã phản đối trước, cậu nhóc kéo Hứa Trình sang một bên.

Tôi và Ngu Bắc thực sự không thể hòa hợp với nhau được.

Đến khi tôi quay sang nhìn Ngu Nam, em đang cúi đầu, loay hoay với đồ bảo hộ.

Tôi ngồi xổm xuống giúp em, cố gắng tỏ ra tự nhiên nói với em những điều cần thiết và cần chú ý.

Kết quả cuối cùng là, Ngu Nam thực sự chẳng có khiếu trượt tuyết. Để tránh không để em ngã sấp xuống, tôi luôn bảo vệ bên cạnh, còn em lần nào cũng nhào vào vòng tay tôi.

Lúc em lảo đảo nhào tới, tôi biết đó không phải là một cái ôm theo nghĩa bình thường. Nhưng tôi vẫn hồi hộp, tim đập nhanh hơn, nhịp thở rối loạn, tôi sẽ nghĩ đó là một món quà, sau đó thầm hưởng thụ cái ôm ngắn ngủi.

Ngu Nam không hề hay biết gì, bị tôi lợi dụng, mặc dù hổ thẹn nhưng ham muốn vẫn vượt qua sự xấu hổ.

Tôi rất muốn biết, liệu có ai có thể cưỡng lại ánh mắt và cái ôm từ người mình thích không?

Lúc chúng tôi rời khu trượt tuyết, tóc mái trên trán Ngu Nam ướt đẫm vì đổ mồ hôi.

Em vừa bước ra đã hắt hơi một cái. Tôi đang định nói thì thấy Ngu Bắc đi tới, dứt khoát nhấc mũ áo khoác của Ngu Nam lên và đội lên đầu em.

Mũ áo khoác rất lớn, che khuất đôi mắt Ngu Nam, chỉ chừa lại chiếc mũi thẳng thon dài và đôi môi hé mở.

Em liên tục liếʍ môi vì nóng, nhìn đầu lưỡi của em thè ra, tôi chỉ thấy miệng khô khốc.

Tôi không dám nhìn em nữa, đi mua nước uống đưa cho em.

Ngu Nam mỉm cười cảm ơn tôi, lúc vặn nắp chai em lại liếʍ môi.

Đôi khi thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải em đã biết tôi thích em, nên mới cố tình quyến rũ tôi hay không? Nếu không, tại sao em luôn làm ra hành động như vậy?

Đương nhiên, tôi biết là mình cả nghĩ, em ấy không thể nào biết được.

Dù biết, có lẽ cũng sợ hãi trốn tránh, sao có thể cố ý trêu chọc tôi?

Trên đường về, mặt trời lặn xuống phía tây, Ngu Nam tựa vào đó ngủ thϊếp đi, như một quả mơ chín mọng.

Tôi muốn vươn tay ra chạm vào, nhưng không dám. Tôi sợ vừa chạm vào thì quả mơ đáng yêu này sẽ rơi khỏi cành, vỡ nát.

Đường xe rất dài, em ngủ không ngon.

Tôi nhìn em một lúc, sau đó cẩn thận duỗi tay ra, nhẹ nhàng nâng đầu em qua để em dựa vào tôi mà ngủ.

Có vẻ em ấy không hề phát hiện, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quả mơ này rất gần tôi, dường như tôi có thể ngửi thấy hương thơm ngát tỏa ra từ em, đó là mùi hương tự nhiên khi quả chín, ngọt mà không ngấy, thấy đó mà chẳng có được.