Mùa Đông Ở Berlin

Chương 23: Sương mù đã tan (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A12

Bàn tay anh chạm vào tôi như để lại một ngọn lửa ở đó.

Trước đây tôi không biết hóa ra tay người cũng có thể châm lửa.

Giống như que diêm, quẹt nhẹ một cái là bắt lửa.

Giây phút đó tôi rất hoảng sợ, tôi không hiểu sao mình lại có cảm giác đó với anh, cảm giác tội lỗi chợt trào dâng từ đáy lòng khiến tôi chỉ biết bỏ chạy.

Tôi chạy vào toilet, rửa bằng nước lạnh, hy vọng nước sẽ dập tức ngọn lửa đang bắt đầu bùng cháy.

Nhưng vô ích, có vài ngọn lửa không thể dập bằng nước.

Tôi nhìn mình trong gương, như một quả cà chua chín mọng, có thể thái lát kẹp vào hamburger, bán cho những vị khách đang xếp hàng chọn món.

Tôi dùng ngón tay chọc vào chỗ mà em tôi vừa nhéo, cũng chính là chỗ mà anh vừa xoa.

Em tôi nhéo rất mạnh, còn anh xoa rất nhẹ.

Chả hiểu sao, khi nhìn vết đỏ ấy, tôi lại nhớ tới buổi tối hôm đó.

Trong bóng tối, anh phát ra tiếng thở dốc mập mờ, tiếng thở hổn hển ấy như nước sôi reo sùng sục, hun nóng tôi tróc mất một lớp da.

Rửa mặt bằng nước lạnh vẫn chưa đủ, tôi mở cửa sổ ra.

Mùa đông, ngay khi cửa sổ vừa mở thì gió lạnh lập tức ùa vào.

Khuôn mặt nóng bừng của tôi gặp cơn gió lạnh thấu xương, lập tức khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Tôi trốn trong toilet một lúc lâu, cho đến khi gần như đã bình tĩnh mới lề mề bước ra.

Tôi vừa trở lại chỗ ngồi thì anh hỏi ngay: “Không sao chứ?”

Tôi vội vàng lắc đầu, cúi mặt ăn khoai tây chiên, không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Cảm giác này thật đáng sợ.

Trước đây tôi chưa từng trải qua, nhưng tôi luôn thấy rất quen.

Giống như cảm giác ‘Thích’ được viết trong những bức thư tình mà người ta thường nói.

Tôi chưa từng thích ai.

Ý tôi là kiểu thích mà muốn yêu đương ấy.

Năm ngoái tôi từng nhận được một bức thư tình, người viết thư là bạn cùng bàn của tôi.

Cô ấy học rất giỏi, cũng rất dễ thương. Tôi là một học sinh bình thường trong lớp, cố gắng học hành cũng chỉ có thể xếp vào loại trung bình, nhưng nhờ cô ấy chủ động xin, nên tôi mới được ngồi cùng bàn với một người học giỏi như vậy.

Sau này cô ấy nói, cô ấy ngồi cùng bàn với tôi là vì thích tôi.

Cô ấy viết cho tôi một bức thư mang theo hương thơm, nội dung viết: Ngu Nam, cậu từng thích ai chưa? Đó là kiểu, chỉ cần nghe thấy tên người ấy, trái tim sẽ đập nhanh hơn, chỉ cần đối mặt với người ấy một chút thôi sẽ lập tức đỏ mặt.

Lúc đó tôi chưa từng thích ai.

Lúc đó, tôi đã từ chối cô ấy rất uyển chuyển.

Tôi đưa cho cô bạn một cuốn sổ rồi nói: “Xin lỗi cậu, tớ không thể chấp nhận tình cảm của cậu. Nhưng cậu có thể viết ra những bí mật không thể nói với người khác vào cuốn sổ, giữ lại cho bản thân sau này đọc.”

Cô ấy rất thông minh, lập tức hiểu ý tôi.

Từ đó về sau, chúng tôi vẫn là những người bạn cùng bàn thân thiết, cô ấy không nhắc tới chuyện thích tôi nữa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi hiểu cảm giác của cô ấy.

Nghe thấy tên người đó, trái tim sẽ đập nhanh hơn.

Chỉ cần nhìn người đó sẽ lập tức đỏ mặt.

Những chỗ bị người kia chạm vào giống như bén lửa.

Nhìn thấy người đó thì muốn tới gần, nhưng lại chẳng biết làm cách nào để tới gần.

Tôi… Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy…

Giọng anh đêm hôm đó gần như chưa từng biến mất khỏi tâm trí tôi. Đáng sợ hơn là tôi càng muốn quên thì càng không thể quên được, thậm chí sẽ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy.

Tôi cảm thấy chuyện này hơi bất thường.

Tôi với anh.

Tôi với Tiểu Bắc.

Tôi cố gắng tìm câu trả lời mà mình không thể tìm thấy ở anh trên người Tiểu Bắc, những Tiểu Bắc lại nói: “Anh, anh đừng nhìn em chằm chằm nữa được không? Sợ thấy mọe hà~ Em nghĩ cả ngày cũng không thể nghĩ ra gần đây mình đã làm chuyện xấu gì, anh nói thẳng luôn đi. Em ngốc lắm.”

Quả nhiên, khi nhìn Tiểu Bắc, trái tim vẫn bình lặng, thậm chí còn thấy hơi nhàm chán.