Mùa Đông Ở Berlin

Chương 22: Tạo nghiệp (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B11

Có lẽ tôi đã quá tạo nghiệp.

Khi nhìn vào khuôn mặt Ngu Nam và làm chuyện đó, ban đầu trong lòng tôi phấn khích không thể kiểm soát được, sau đó tôi lại thấy xấu hổ.

Chất lỏng sền sệt trên tay tôi là bằng chứng cho tội lỗi của mình. Thậm chí tôi không dám cảm nhận nhiệt độ của nó, không dám nhìn vào nó.

Trong căn phòng tối đen như mực, hai người trên giường bên cạnh đang ngủ say. Chỉ có tôi với những ham muốn xấu xa dâng trào, mơ tưởng về em trai mình.

Tôi vén chăn lên, bước xuống giường.

Đêm hôm khuya khoắt mà tắm rửa sẽ bị phát hiện.

Tôi chỉ rửa tay, rồi lau mặt thật mạnh bằng nước lạnh.

Mặt đỏ bừng vì cọ xát.

Nhìn người trong gương, tôi bỗng thấy thật xa lạ.

Rốt cuộc tôi là ai?

Rốt cuộc tôi đã làm gì?

Sau khi nằm lại trên giường, tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần nhà. Giờ phút này, du͙© vọиɠ khống chế cơ thể tôi cách đây không lâu đang rút đi như thủy triều, để lại một khối óc kiệt quệ, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cứ thế, tôi mở mắt đến tận bình minh.

Chân trời vừa bắt đầu hửng sáng, Ngu Nam đã rời giường.

Có lẽ em nghĩ tôi đang ngủ, nên động tác rất nhẹ nhàng.

Tôi nghe thấy em vén chăn lên, nghe thấy em xuống giường, nghe thấy em mở cửa ra ngoài, sau đó đi đánh răng rửa mặt.

Tôi chẳng biết phải đối mặt với em như thế nào, nỗi xấu hổ vì sự vô đạo đức khiến tôi không dám nhìn vào mắt em.

Ngu Nam rửa mặt xong về phòng, ngồi bên bàn ngáp một cái.

Tôi nhìn bóng lưng em, không nhịn được cười.

Chắc hẳn em ngáp trông rất dễ thương.

Tóc mái bị ướt vì rửa mặt rũ xuống trước trán, mí mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ, có lẽ chóp mũi còn hơi ửng đỏ, vì lúc lau mặt đã chà mạnh quá.

Tôi trốn trong chăn lén nhìn Ngu Nam, nhìn em cầm quyển sách, nhưng chưa được mấy phút đã nằm nhoài ra bàn.

Tôi muốn xem em đang đọc gì, khẽ nhổm người lên, kết quả lại nghe thấy giọng nói phát ra từ chiếc giường tầng bên cạnh.

“Anh, anh buồn ngủ thì ngủ tiếp đi,” Ngu Bắc ôm chăn ngồi dậy với mái tóc như ổ gà, “Đừng giả bộ làm học sinh ngoan nữa.”

Ngu Nam nghe giọng em trai lập tức quay lại, giơ ngón tay ‘Suỵt’ một cái, sau đó em ngoảnh lại, phát hiện tôi cũng dậy rồi.

Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, tôi lập tức nhìn sang chỗ khác.

Không thể nhìn vào em.

Không dám.

Tôi đầy lòng tham với em, còn em quá trong sáng.

Tôi là bùn bẩn, em là hoa sen, nếu vấy bẩn em, tôi sợ sẽ bị sét đánh chết.

Ngu Nam không nói gì, hơi hốt hoảng đứng dậy, còn đá đổ ghế.

Em trai nằm trên giường cười nhạo em, cười đến mức em trốn khỏi phòng ngủ.

Hứa Trình nói: “Đã chốt vụ trượt tuyết chưa?”

Ngu Nam im lặng, cúi đầu ăn kem ốc quế.

Em trai em nói: “Chốt rồi ạ, mẹ em duyệt rồi.”

Hôm sinh nhật Hứa Trình, chúng tôi đã hẹn nhau đi trượt tuyết.

Tôi nhìn Ngu Nam đang ngồi đối diện ăn kem ốc quế, nhìn cổ tay nhỏ nhắn vừa mịn vừa trắng lộ ra từ ống tay áo em, hơi rối bời.

Tôi hỏi em, “Ngu Nam, em sợ ngã không?”

Ngu Nam chưa ngẩng đầu lên thì vành tai đã đỏ bừng.

Mấy hôm nay em ấy đều như vậy, tôi nhìn em, em sẽ đỏ mặt, tôi nói một câu, tai em cũng đò bừng.

Nếu không phải đã biết là không thể, thậm chí tôi còn nghi ngờ, thật ra giữa chúng tôi, em đang thầm thích tôi.

Em lắc đầu: “Không sợ.”

“Anh nhà em chả sợ đau.” Ngu Bắc nói, “Hồi bé em toàn gây họa, chính anh ấy đã ăn đòn thay em.”

“Đâu có, đừng nói bậy.” Ngu Nam cau mày nhìn cậu nhóc.

Ngu Bắc dựa vào người em cười to, hai anh em chí chóe với nhau.

Cậu nhóc nói: “Đùa thôi, lúc nào em cũng gặp rắc rối, nhưng mẹ luôn đánh cả hai đứa.”

Tôi nhìn Ngu Nam, phát hiện một vết sẹo mờ trên lông mày bên phải của em.

“Làm sao vậy?” Tôi đưa tay xoa vết sẹo nhỏ của em.

Em sững người một lúc rồi rụt rè nói: “Em… Hồi bé đánh nhau với người ta.”

“Em mà cũng đánh nhau á?” Hứa Trình cười, “Không nhận ra luôn!”

Sau đó tôi nghe Ngu Bắc ngồi bên cạnh phản bác: “Chuyện là, khi còn bé trong khu nhà chúng em có một tên đáng ghét lớn hơn chúng em hai tuổi, đuổi theo gọi anh trai em là ‘vợ nhỏ ơi’. Anh em thấy khó chịu bèn cầm cục đá nện người ta, kết quả lúc xoay người lại vấp phải cục gạch, trán đập vào tảng đá.”

Cậu nhóc nhéo mặt Ngu Nam, “Đây gọi là tự bê đá nện chân mình.”

Tôi nhìn bàn tay đang nhéo mặt Ngu Nam, không nhịn được kéo nó ra.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, tôi vươn tay xoa khuôn mặt bị nhéo đỏ bừng của Ngu Nam, cảnh cáo Ngu Bắc: “Đừng nhéo em ấy.”