Mùa Đông Ở Berlin

Chương 15: Sẽ không nhận nhầm người (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A8

Trước đây tôi đã từng thấy pháo hoa, nhưng nó không hoành tráng như ở đây.

Nơi chúng tôi ở lúc trước mang tiếng là thị trấn, thực ra rất nghèo nàn.

Đường tuy không đến mức quá bẩn nhưng hỏng hóc khắp nơi.

Những dịp lễ tết, thỉnh thoảng sẽ có một trận pháo hoa nhỏ ở vệ đường trước khuôn viên ủy ban thị trấn, rất đông người đến xem.

Mọi người tập trung ở đó để ngắm pháo hoa, nhưng pháo nổ trên đầu chúng tôi rất khác pháo hoa trên TV.

Rời rạc, ảm đạm, như một bông hoa sắp tàn.

Còn đêm nay, tôi và anh đứng trên ban công nhìn về phía xa, nhìn từng bông pháo hoa thi nhau nở rộ. Dù trong nhà không bật đèn nhưng khuôn mặt cũng được chiếu sáng.

Tôi cứ nghĩ pháo hoa như vậy chỉ có trên TV, đó là cảnh phim được dàn dựng, ngoài đời sẽ không có thứ xa xỉ như vậy.

Nhưng sự thật lại nói cho tôi biết rằng, mình thật nông cạn.

Khi tôi đứng đây nhìn bầu trời đêm phản chiếu đầy màu sắc, cảm giác mình như con ếch cuối cùng cũng bò lên khỏi đáy giếng, nhìn thấy biển cả mênh mông và trời xanh bát ngát, thấy vô số khả năng trên đời, và vô số hình thái cuộc sống.

Tôi nắm tay áo anh liên tục trầm trồ, hoàn toàn không hề lo anh sẽ cười tôi là tên nhà quê kém hiểu biết.

Pháo hoa nổ rất lâu, cuối cùng khi thế giới cũng yên tĩnh lại, tôi đã nói hai câu khá buồn cười.

Câu đầu tiên là: Đẹp quá đi mất.

Câu thứ hai là: Tốn nhiều tiền lắm.

Anh nhìn tôi cười thành tiếng, bảo: “Có tốn tiền của em đâu.”

Tôi nghĩ thấy cũng phải, bèn ngượng ngùng cười lại với anh.

Thực ra anh là một người rất dịu dàng, tôi có thể nhận ra khi nhìn vào mắt anh.

Khi còn nhỏ người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Câu này có vẻ hơi tầm thường, nhưng qua đôi mắt, bạn thực sự có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn của một người.

Đó được gọi là linh hồn.

Anh trai hỏi tôi: “Thích xem pháo hoa không?”

“Thích ạ.” Tôi nói, “Chỗ chúng em chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy, cứ như đang sống trong phim.”

“Sống trong phim?” Anh hỏi tôi, “Bộ phim nào?”

Tôi nói giống như sống trong phim, nhưng bị anh hỏi thì lại không trả lời được.

Tôi chưa xem nhiều phim, cũng không thể nhớ bộ nào có pháo hoa.

Thấy tôi không trả lời được, anh lại cười.

Anh cười lên khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, không hề mỉa mai chút nào.

Anh nói: “Đã xem ‘Pháo hoa’ chưa?”

“Vừa xem mà.”

“Không phải pháo hoa này,” anh cười, “Phim của Iwai Shunji.”

Tôi lắc đầu, tôi còn chẳng biết Iwai Shunji là ai.

Anh vươn tay vuốt tóc tôi.

Động tác trên tay anh rất nhẹ nhàng, tôi rũ mắt, để mặc anh vuốt ve nghịch tóc tôi.

Cảm giác đó rất thoải mái, rất yên tâm, giống như con thuyền nhỏ lạc đường cuối cùng cũng cập bến.

Anh nói, “Đi thôi, về nhà cho em xem phim.”

[Rốt cuộc chúng ta nên ngắm pháo hoa bay lên từ hướng nào? Dù ngắm từ phía dưới hay từ bên cạnh, dù trong hiện thực hay trong mơ, miễn được ngắm cùng anh là được.]

Trận pháo hoa thực sự đầu tiên trong đời tôi, có anh đứng bên cạnh.

Tôi nói: “Cứ như mình đang sống trong phim.”

Bộ phim đã kết thúc.

Hai chúng tôi ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trong phòng, rất gần.

Khi nói câu này, tôi nhìn về phía anh, một nửa khuôn mặt anh được ánh trăng nhuộm lên, một nửa khuôn mặt đang ở trước mắt tôi.

Đến khi anh ngoảnh lại, cả khuôn mặt đều chìm trong mắt tôi, như mặt trăng phản chiếu trong hồ nước, không thể nào vớt ra được.