Mùa Đông Ở Berlin

Chương 14: Pháo hoa chẳng đẹp bằng em (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B7

Ai đó đã từng nói rằng, tuyết là thứ thuần khiết nhất trên thế giới này.

Lúc tôi nhìn Ngu Nam, tôi cảm thấy mặc dù mười bảy năm qua em ấy chưa từng nhìn thấy tuyết, nhưng lại lớn lên như tuyết.

Trong sáng thuần khiết, khiến người ta không thể nói một câu nặng lời nào với em.

Em cười với tôi, cũng chỉ vì một câu ‘Không ghét’ của tôi. Thực ra, sao mà không ghét đơn giản vậy được.

Dường như khiến em vui là một chuyện rất dễ dàng.

Em cười nói: “Anh, em gọi Tiểu Bắc xuống, chúng ta cùng đắp người tuyết nhé.”

Tôi nói: “Để hôm nào đi, anh hẹn bạn học rồi.”

Em ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ hơi thất vọng.

“Mai nhé.” Tôi nói.

Tôi không hề muốn chơi với em trai em, cứ như tôi và cậu nhóc kia khắc nhau vậy.

Nhưng tôi không thể từ chối bất cứ đề nghị nào của em, điều này khiến tôi hơi hoảng sợ.

Lúc tôi kể chuyện này cho Hứa Trình, cậu ta cười toáng lên, cười tôi cũng bị người ta trói lại, nhưng sau đó lại im lặng lo lắng.

Tôi biết lý do cậu ta im lặng.

Bởi tôi cũng đang sầu não vì điều nảy.

Đó là em tôi.

Em trai ruột của tôi.

Một đứa em trai đột nhiên xuất hiện khi tôi mười tám tuổi.

Hứa Trình nói: “Ngu Bách Lâm, cậu giỏi thật đấy.”

Cậu ta hỏi tôi: “Lão Ngu, cậu định làm gì?”

“Hết cách rồi,” Tôi nói, “Mấy tháng nữa là tớ đi, có lẽ không gặp sẽ tốt hơn.”

Tôi thực sự hy vọng, không gặp nhau một thời gian dài có thể khiến tôi học cách thay lòng đổi dạ.

Tôi muốn thích người khác.

Thích một người không liên quan gì đến gia đình tôi.

Con trai, hoặc là con gái.

Trẻ tuổi hoặc lớn hơn tôi cũng được.

Hạng người gì cũng được, chỉ cần không phải Ngu Nam.

Tôi nói với Hứa Trình: “Tớ đẩy em ấy vào đống tuyết, nhân cơ hội đó đè lên người em ấy. Khi nhìn tuyết rơi trên mặt em ấy, thật ra tớ suýt mất kiểm soát.”

Hứa Trình hỏi: “Mất kiểm soát gì cơ?”

“Tớ suýt hôn em ấy.”

Người ta thường nói “Thích” là một cảm xúc ngọt ngào tuyệt vời, khi bạn học được cách thích một ai đó, bạn thực sự trưởng thành.

Tôi không hề chuẩn bị trước để chào đón người mình thích, nhưng ngặt nỗi, đó là một sai lầm.

Thật ra, tôi biết rất rõ không nên tiếp tục thích Ngu Nam, cũng không nên để ai khác biết về chuyện này. Tôi nên tránh xa em ấy và kiềm chế bản thân.

Nhưng có lúc tôi nghĩ lại, thích một ai đó cũng không sai. Ngu Nam là hình chiếu du͙© vọиɠ tuổi trẻ của tôi, là một hành tinh nhỏ nóng bỏng, đâm sầm vào tim mà tôi không thể tránh né.

Đáng lẽ tôi phải ôm lấy em ấy.

Tôi lại đi chơi với Hứa Trình cho đến khi trời tối, lúc về nhà thì thấy Ngu Nam ở dưới lầu một mình.

Dưới lầu có hai cái xích đu, chúng luôn bị đọng tuyết vào mùa đông nên thường không có ai chơi.

Lúc tôi đi qua thì thấy em ấy đã dọn sạch tuyết đọng trên đó, ngồi xuống nhẹ nhàng đung đưa.

Em cúi xuống nhìn những ngón chân của mình.

Mũi chân em lướt nhẹ qua lớp tuyết trên mặt đất, để lại những vết mờ.

Dáng vẻ thản nhiên của em khiến người ta nhìn vào có một loại vẻ đẹp cô độc. Mỗi cú xoay người dường như đều để lại một nốt nhạc, hòa với nhau thành một bản nhạc mà người khác không thể hiểu được.

Bầu trời xanh thẳm, những vì sao lấp lánh.

Vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, và em – lặng lẽ, xinh đẹp.

Tôi bước tới, em ấy không phát hiện ra tôi. Cho đến khi tôi dừng lại trước mặt và ngồi xuống đối diện em.

Tôi hỏi: “Em đang làm gì ở đây một mình vậy?”

Khuôn mặt em đỏ bừng vì lạnh, khi nhìn thấy tôi, em cười đến mức những vì sao cũng phải ùa ra từ đôi mắt ấy.

Em nói: “Anh, anh về rồi!”

Lúc nói chuyện, cơ mặt đông cứng của em cũng kéo căng.

Tôi vươn tay ôm lấy mặt em.

Lạnh cóng, chẳng biết đã bị lạnh bao lâu rồi.

“Em ở đây làm gì?”

“Bố mẹ và Tiểu Bắc đến quảng trường ngắm pháo hoa rồi,” Em nói, “Chân em chẳng đi được xa như vậy, nên em bảo họ là không đi.”

“Rồi em đứng ở đây cóng người?”

Em cười ngượng ngùng: “Đâu có, em vốn dĩ ở trong nhà.”

Em nói tiếp: “Ở nhà rảnh quá nên em dọn dẹp, lúc ra vứt rác mới nhớ em không có chìa khóa mở cửa.”

Đang nói chuyện thì một tiếng bùm vang lên bên tai.

Chúng tôi ngẩng lên nhìn theo âm thanh, pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời phía xa.

Tôi suýt thì quên hôm nay là Tết ông Táo, quảng trường có lễ hội pháo hoa.

“Đi thôi, về nhà.” Tôi xoa mặt em, “Ban công nhà mình cũng có thể ngắm pháo hoa.”

Em ấy cười với tôi, đứng lên co rúm lại, đi đứng không vững.

Có lẽ lạnh cóng rồi.

Tôi giảm tốc độ chờ em ấy đuổi theo.

Em ấy nói: “Anh, sao anh không đi xem pháo hoa?”

Tôi trả lời: “Anh bận.”

Pháo hoa có gì đáng xem?

Pháo hoa còn chẳng đẹp bằng em.