Vận Đào Hoa Tới Boss Nở Hoa

Chương 5

Chuyển ngữ: Mic

Trên đời này ngoại trừ thẻ căn cước có thể chứng minh Tô Tiểu Cách là nữ, thì chỉ còn dì cả mỗi tháng nhất định phải tới báo danh.

Bởi vì thật sự rất đau!

Bi thống, vào thời điểm hiện tại không cần chứng minh nhất, dì cả của cô lại tới.

Lúc đó cô đang cùng Tống Gia Trạch ở hội sở cao cấp nào đó chờ đối tác đến, bỗng dưng cảm thấy không ổn, chưa kịp lên tiếng thông báo thì đã lao vào toilet.

Trong toilet chỉ có bà bác dọn vệ sinh, lúc Tô Tiểu Cách quần tây áo sơ mi trắng xộc vào, bà ấy nháy mắt hóa đá. Vất vả lắm mới tin cô là con gái, cống hiến cho một miếng BVS.

Tô Tiểu Cách xoa bụng bước ra khỏi toilet, vừa ngẩng đầu liền ngây ra.

Tống Gia Trạch ở ngay bên ngoài.

“Không sao chứ? Đối tác tới rồi, chúng ta đi thôi.”

Tô Tiểu Cách ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh ta, không nói thành lời.

Anh ta rốt cuộc là thấy hay không thấy mình từ toilet nữ đi ra vậy?

Họa vô đơn chí. Thấp thỏm quay trở lại chỗ ngồi, vừa trông thấy đại diện phía đối tác ngồi đối diện, Tô Tiểu Cách liền biến sắc.

Đối phương cũng ngạc nhiên: “Tô Tiểu Cách?”

Tống Gia Trạch có chút bất ngờ, quay đầu hỏi cô: “Quen biết Lý tổng?” Chả trách thời gian nói quyết định là quyết định.

“……………” Tô Tiểu Cách trừng mắt nhìn người đối diện, nghiến răng nghiến lợi.

Lý Dương chết tiệt! Chính là kẻ có biến thành tro cô cũng nhận ra! Ở đại học mến nhau ba năm, nhưng tốt nghiệp rồi lại vì theo đuổi tiểu thư nhà giàu mà không chút niệm tình vứt bỏ cô. Lý do chia tay là: “Gia cảnh nhà cô kém, lại không phải con gái, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối.”

Lý Dương để ý thấy sắc mặt của cô, thì chỉ như cười như không. Ánh mắt từ trên người cô đảo qua người Tống Gia Trạch, lưu luyến không dừng, không biết là đang tính toán cái gì.

Tống Gia Trạch cũng nhìn ra giữa hai người có chút kỳ lạ, nhịn không được lên tiếng phá tan tình thế căng thẳng: “Lý tổng, tôi thấy chúng ta trước tiên vẫn nên bàn chuyện hợp đồng đi.”

“Thật ngại quá Tống tổng, trước đó, liệu có thể để tôi và trợ lý của ngài nói chuyện một chút?”

Tống Gia Trạch liếc Tô Tiểu Cách một cái, người kia vẫn cứ đanh mặt như cũ. Anh suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, đứng dậy ngồi ra xa. Trợ lý bên cạnh Lý Dương cũng biết điều rời đi.

“Không tệ nhỉ Tiểu Cách,” Lý Dương nhấc tay đặt lên mặt bàn, nghiêng người sáp đến gần: “Nghe nói Tống tổng này của em là kẻ kỳ lạ, vốn không tiếp xúc với con gái, em cũng rất nhanh nhạy đó, biết dùng chiến thuận đi đường vòng tiếp cận anh ta.”

Tô Tiểu Cách ngạc nhiên.

Anh ta chậc chậc cảm thán, cười vô cùng mờ ám: “Hồi đại học em không thích mặc váy, lúc nào cũng chỉ mấy bộ quần áo đó, giống như một thằng nhóc. Haizz, cũng phải thôi, có thể là vì em không có tiền chưng diện. Không ngờ tới bây giờ điều này lại trở thành lợi thế của em. Sao rồi, Tống Gia Trạch bị em lừa rất thảm nhỉ?”

Tô Tiểu Cách nghiến răng: “Có lời thì nói, có rắm thì đánh, tôi không dư thời gian nghe anh nói nhảm!”

“Nhìn đi, vẫn cứ như vậy, một chút cũng chả giống con gái.” Lý Dương khoát tay: “Nói thẳng nhé, anh hi vọng em có thể thuyết phục Tống Gia Trạch đem một phần lợi nhuận cho công ty bọn anh, anh sẽ giữ bí mật thân phận con gái của em. Em cũng không muốn chuyện tốt chưa thành thì đã bị anh ta ghét đâu nhỉ?”

Tô Tiểu Cách không thể tin nổi nhìn anh ta, người này còn có thể trơ tráo hơn được không?

“Tôi thấy phần lợi kia không phải là cho công ty mấy người, là anh muốn rút quỹ công bỏ túi riêng thôi. Sao vậy, ông cha vợ giàu có của anh đối với anh không tốt à?”

Lý Dương tỏ vẻ không hề hấn gì, nhún nhún vai: “Trở nên thông minh hơn đấy nhỉ! Có điều chuyện này không liên quan đến em, em với tôi theo như nhu cầu là được.”

Tô Tiểu Cách giận đến bật cười, đột ngột đứng dậy: “Xin lỗi Lý tổng, hợp đồng hoặc là hôm nay bàn, hoặc là hẹn dịp khác. Có điều nếu ngài có thể tìm được công ty khác có điều kiện tốt hơn công ty chúng tôi thì càng tốt, tôi nghĩ Tống tổng của chúng tôi cũng sẽ không cưỡng ép.”

Lý Dương mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô đi thẳng tới chỗ Tống Gia Trạch, á khẩu không nói nên lời.

Kết quả hợp đồng cuối cùng vẫn ký kết, có điều sắc mặt Lý Dương lúc rời đi đích thực rất không tốt.

Trở lại khách sạn, Tống Gia Trạch cũng không truy hỏi bất kỳ điều gì, nhưng như vậy lại càng khiến Tô Tiểu Cách bất an.

Hai người một trước một sau vào thang máy, cô nhịn không được cẩn thận thăm dò: “Tống tổng, anh không có gì muốn hỏi tôi à.”

Tống Gia Trạch nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản: “Không cần khai báo gì với tôi, ai cũng có quá khứ, nhưng quan trọng chỉ là hiện tại và tương lai.”

Không có chỉ trích, không có truy hỏi, trái lại còn khuyên nhủ.

Nếu nói trên máy bay chỉ là bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn, thì hiện thời Tô Tiểu Cách đã hoàn toàn triệt để bị phong độ của anh khuất phục.

“Tống tổng, tôi nhất định phải nói, anh là một người vô cùng ưu tú.” Không phải lời nịnh nọt lúc mới quen, cũng không phải châm chọc như sau này, Tô Tiểu Cách hiếm khi thật lòng khen ngợi một người như vậy.

Tống Gia Trạch quay đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Hiện trong lòng cậu, tôi ưu tú đến mức nào?” (Tiếng Trung là 你 giống với YOU trong tiếng Anh không phân biệt giới tính nên mình để nghiêng, anh biết tỏng chị rồi nhưng không vạch trần)

Ưu tú đến độ…………đủ khiến người ta tim đập thình thịch.

Dường như tâm lý vô thức theo bản năng mà dâng trào. Tô Tiểu Cách mờ mịt hoảng hốt một trận, đối diện với gương mặt tươi cười của anh thì tay chân càng trở nên luống cuống, cuối cùng đành phải dời tầm mắt, giả vờ đang nhìn chằm chằm con số trên thang máy.

Tống Gia Trạch nhìn gương mặt nghiêng nghiêng hơi đỏ của cô, tâm tình chợt trở nên rất tốt. Còn tốt hơn khi trước đó thành công ký kết hợp đồng cùng với nhìn thấy gương mặt đen thui của Lý Dương.

Về tới phòng, tinh thần vừa thả lỏng, cơn đau bụng kinh lại ập tới.

Đang nằm bò trên giường hừ hừ chịu khổ thì bỗng có nhân viên phục vụ gõ cửa, đưa cho cô một tách trà gừng đường đỏ bốc khói.

Tô Tiểu Cách tựa vào khung cửa ngạc nhiên khó hiểu: “Cho tôi?”

“Dạ phải, Tống tiên sinh ở phòng bên cạnh yêu cầu tôi đưa đến.”

Tô Tiểu Cách cả kinh biến sắc: “Anh ta………..kêu cô đặc biệt làm?”

“À, thế thì cũng không phải, anh ấy nói trước khi ngủ muốn uống chút đồ nóng, dặn tôi pha thêm một tách đưa qua cho ngài.”

Tô Tiểu Cách lúc này mới thở phào, thật hi vọng anh ta không nhìn ra.

Tống Gia Trạch ở phòng cách vách thế nhưng lại không uống tách trà gừng đó,mà chỉ yên lặng ngồi trước bàn nhìn bưu kiện đang cầm trong tay.

Người gửi là Lý Dương.