Chuyển ngữ: Mic
Sau khi nói chuyện điện thoại với ông chủ Tống thì cũng đã gần hai giờ, Tô Tiểu Cách thu dọn đồ đạc, bi tráng chạy lên tầng hai mươi tám.
Dựa theo nhờ vả của Tô Tiểu Cách, chú Lưu trợ lý sau khi cô thuận lợi tới tầng hai tám thì đã tới nói chuyện bàn giao công việc rõ ràng với Đinh Vi. Tới lúc đó mặc kệ cô ta mắt sắp nứt ra hay là nổi trận lôi đình, tia phóng xạ cũng chẳng bắn tới chỗ cô được.
Tống Gia Trạch đã trở lại phòng làm việc của sếp tổng. Tô Tiểu Cách bước vào trình diện với anh, tâm tình không yên nghe một loạt những hạng mục cần chú ý trong công việc, sau đó trở về trước máy tính tám chuyện với Tiểu Mỹ.
Liên quan đến chuyện ông chủ Tống uy hϊếp chữa trị cho sếp tổng, khó tránh khỏi lại hung hăng xổ một tràng.
Tiểu Mỹ kinh ngạc vô cùng, gửi qua toàn bộ đều là icon kinh hoàng.
Tiểu Mỹ đẹp nhất: 9:20:53
“Nói ra thì, nếu đã vậy, Đinh Vi kia nếu như tới trước mặt Tống tổng vạch trần sự thật cậu là con gái, thế thì kế hoạch của cậu với ông chủ Tống chẳng phải sẽ thất bại à? Woa, giống như trong phim truyền hình vậy!”
Tiểu Cách phi Ca (Tiểu Cách, không phải Ca): 9:21:57: “……………………Kế hoạch vì tính cách của sếp tổng, tới lúc đó cả mình lẫn ông chủ Tống đều chẳng có kết quả tốt = =”
Tiểu Mỹ đẹp nhất: 9:23:07 “Haizzz……Nhưng làm sao giờ? Đinh Vi từ lúc biết cậu làm trợ lý thì đã tuyên bố muốn lên tố giác rồi đó…….”
Tiểu Cách phi Ca: 9:24:35 “What?!!!!”
Tô Tiểu Cách từ ghế ngồi bật dậy, hớt hải chạy xộc vào văn phòng sếp tổng.
“Tống tổng!”
Tống Gia Trạch ngẩng đầu.
“Anh sắp tới phải đi công tác sao?”
Tống Gia Trạch sửng sốt, tập trung suy nghĩ, gật gật đầu: “Quả thật còn có hợp đồng cần tôi đích thân bàn bạc, nhưng đối tác cũng chưa định ngày giờ cụ thể, xem thử tôi hôm nào có thời gian thì đặt lịch rồi xác nhận với đối tác.”
“Xác nhận rồi, là bây giờ!” Tô Tiểu Cách hấp ta hấp tấp lao ra cửa: “Tôi đi đặt vé máy bay, anh mau chuẩn bị đi, chúng ta lập tức xuất phát!”
Chú Lưu vừa hay bàn giao xong công việc, thấy thế vô cùng khen ngợi bật ngón cái: “Tiểu Tô này rất năng nổ nhỉ.”
Tống Gia Trạch nhíu mày: “Là sao?” Sao anh ta cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy?
Có ba hậu quả khi xử lý gấp: một, Tô Tiểu Cách phải tốn gần một giờ đồng hồ mới thuyết phục được đối tác đồng ý gặp họ ngay; hai: suốt đoạn đường ra sân bay, Tô Tiểu Cách phải cầm phương án hợp tác hai bên mà tụng, bên cạnh đó lại còn phải ứng phó với Tống Gia Trạch thi thoảng lại truy hỏi, đại não cấp tốc xử lý, khổ không thể tả; ba, Tô Tiểu Cách say máy bay……….
Nữ tiếp viên hàng không dịu dàng giúp cô đắp một chiếc khăn lạnh lên trán, sau đó đề nghị tốt nhất là nên an tĩnh nằm nghỉ.
Tô Tiểu Cách đầu óc choáng váng hỏi: “Chỗ này nằm thế nào?”
Tống Gia Trạch vẫn luôn im lặng không lên tiếng chợt cầm tấm chăn trải lên đùi, sau đó đỡ vai cô, để cô nằm lên: “Như vậy không phải được rồi sao?”
Nữ tiếp viên hàng không mờ ám nhìn họ một cái, mang theo nụ cười thô bỉ không phù hợp với nghiệp vụ rời đi.
Đại não Tô Tiểu Cách rơi vào trạng thái đông cứng, ngây ra hồi lâu mới nhận ra mình đang nằm trên chân sếp tổng, lập tức muốn ngất đi cho xong.
Có điều giả chết hết một lúc cũng không thấy Tống Gia Trạch có phản ứng gì đặc biệt, chính mình cũng dần trở nên bình tĩnh.
Ông chủ Tống không phải đã nói hi vọng để sếp tổng dần dần quen tiếp xúc với cô sao? Quên đi, coi như là dâng mình vì sự nghiệp vậy!
Lặng lẽ mở mắt nhìn Tống Gia Trạch, mắt kính gác trên sống mũi, đang tập trung tinh thần xem văn kiện. Mặc dù góc độ này nhìn qua cũng phải thầm khen tướng mạo anh ta một tiếng. Chả trách Đinh Vi anh dũng đến thế.
Tô Tiểu Cách chợt cảm thấy rất thương xót: “Tống tổng, ngài sao lại cứ khăng khăng ghét tiếp xúc với người khác giới vậy?”
“Sao, chằm chằm nhìn tôi hết nửa ngày nghiên cứu việc này?” Tống Gia Trạch lật một trang giấy, mắt cũng không thèm ngước lên lấy một cái.
Tô Tiểu Cách mặt đỏ bừng, gượng cười tiếp tục vờ ngất đi.
Tống Gia Trạch lúc này mới dời mắt khỏi văn kiện, cúi đầu nhìn cô một cái, cong môi.