Bạch Ngân cảm thấy kế hoạch này 99% là thất bại rồi nhưng Lục Khải Nhan lại tỏ vẻ đã sắp xếp hết mọi thứ.
Lúc Bạch Ngân hỏi cô ấy: “Tại sao tôi lại phải vào ở trong nhà anh ta, chẳng lẽ tôi phải làm giúp việc cho nhà anh ta sao?” Lúc đó vẻ mặt Lục Khải Nhan tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô.
“Tôi tốn nhiều tiền như thế cho cô đi học, cô cho rằng tôi chỉ muốn cho cô làm giúp việc cho nhà anh ta thôi sao? Cục cưng, đầu óc cô có bị úng nước không thế? Xin cô đừng nghĩ mình là bảo mẫu nữa, tôi muốn cô đi quyến rũ anh ta, ngủ với anh ta, trộm tim của anh ta khiến anh ta chủ động đi nói với bố tôi giải trừ cái hôn ước ngu ngốc kia đi. Không phải tôi muốn cô đi hầu hạ anh ta đâu. Tôi muốn cô cứ ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà nói chuyện với anh ta. Tôi tốn bao nhiêu thời gian để tìm được cô, nếu tôi muốn tìm giúp việc, cô cảm thấy có đến lượt cô không hả?”
Bạch Ngân cảm thấy cô ấy nói rất đúng nhưng cô lại thấy mình không có năng lực này. Có lẽ kim chủ đã đánh giá cao cô rồi.
Không sai, cô đã học cái chương trình học ba láp ba xàm gì đó của cô giáo Lư rồi, cũng có một chút thu hoạch. Cô cũng có nhận thức tương đối dễ hiểu về quan hệ nam nữ. Nhưng dù thế cũng không chứng tỏ được cô có năng lực tự tin mà đàm phán với Hàn Duy Chỉ.
Cô lấy tư cách gì mà nói chuyện với anh? Ngay cả bạn bè mà hai người cũng không phải.
Cho dù hai người đã xảy ra quan hệ thì cô cũng không có năng lực bảo anh ấy đi giải trừ hôn ước. Liên hôn giữa hai thương nghiệp nghe qua liền biết có liên quan đến ích lợi về tiền tài, mà đương nhiên không chỉ đơn giản là một hai ngàn vạn. Cô có tài đức gì mà có thể làm anh ấy say mê cô như vậy. Cô cũng đâu phải Điêu Thuyền chuyển thể đâu.
“Chắc, chắc, chắc tôi không làm được đâu” Khi ở bãi đậu xe, Bạch Ngân đã sinh ra ý nghĩ muốn từ bỏ. Cô lo mình không hoàn thành được yêu cầu của Lục Khải Nhan. Cô lo hi sinh bản thân mình nhưng vẫn không thể giúp được chút gì cho đối phương.
Lục Khải Nhan không ngờ tới ngay lúc mấu chốt cô lại muốn rút lui, trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy giăng đầy mây đen. Cô ấy cũng chẳng phải là người dễ tính gì, vì vậy cô ấy tức giận: “Tôi có nói không cho cô tiền à? Chẳng lẽ cô sợ tôi quỵt nợ nên bây giờ mới bảo không làm nữa? Thế bây giờ tôi phải làm sao? Trong lòng cô thì tôi là gì?”
Trong lòng Bạch Ngân nói: Trong lòng tôi, cô lương thiện như tiên nữ, Bồ Tát vậy. Tôi vĩnh viễn luôn cảm ơn cô. Nếu ngày nào đó tôi an toàn ở nước ngoài rồi, mỗi ngày tôi nhất định sẽ cầu nguyện cho cô sống lâu trăm tuổi. May là có năm trăm vạn của cô mới cứu tôi ra khỏi biển lửa
“Cô là đồ ngốc à? Cô chê ít tiền có phải hay không? Vậy tôi cho cô thêm ba trăm vạn nhé? Hay thêm hai trăm vạn nữa cho đủ một ngàn vạn?”
Nhắc tới tiền, Bạch Ngân vẫn không tự chủ được mà động lòng nhưng cô vẫn thành thật mà nói ra khó xử của bản thân: “Cô Lục, không phải vấn đề về tiền bạc. Là do tôi thấy tôi không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao cho.”
Lục Khải Nhan nghe đến đó nhẹ nhàng cười nói: “Không phải vấn đề về tiền tức là không có vấn đề rồi. Tôi nói cô có thể hoàn thành là cô có thể hoàn thành.”
Cô ấy trấn an mà nắm lấy tay của Bạch Ngân nói: “Hình như tôi đã nói với cô, tôi với Hàn Duy Chỉ quen biết từ nhỏ rồi nhỉ? Tuy rằng về sau tôi không có ấn tượng gì về anh ta nữa nhưng tôi vẫn rất hiểu con người của Hàn Duy Chỉ.”
“Hiểu gì?” Bạch Ngân hỏi, cô nơm nớp lo sợ mà nâng mí mắt nhìn cô ấy.
“Anh ta muốn cô.” Lục Khải Nhan hơi nghiêng mặt nói: “Là ánh mắt của một người đàn ông muốn ngủ với một người phụ nữ, cô hiểu mà? Cô cứ lảng vảng trước mặt anh ta một tháng, nếu anh ta không có làm gì cô thì cô cứ coi lời của tôi như gió thoảng qua tai đi. Còn nếu anh ta ngủ với cô, vậy cô lại đến chỗ tôi lấy chỗ tiền này đi.”
Lục Khải Nhan biết Hàn Duy Chỉ không phải là loại đàn ông chỉ biết ngủ với phụ nữ mà không chịu trách nhiệm.
Người xưa có câu: Trẻ ba tuổi như thế nào thì tám mươi tuổi vẫn như thế. Từ lúc mà cô ấy nghe được năm anh mười một tuổi cứu mạng cô ấy năm ba tuổi thì cô ấy đã biết nội tâm của anh chính trực đến mức nào rồi. Nếu giữa cô ấy và anh có xảy ra chuyện đó thật thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, lúc đó đương nhiên cũng không có chuyện của Lục Khải Nhan cô nữa. Nếu có thể có một đứa con thì càng tuyệt, ha ha.
Nhưng cô ấy không định nói những lời này với Bạch Ngân. Kế hoạch của cô ấy chỉ cần Bạch Ngân tham dự là được, không cần cho cô biết quá nhiều. Hàn Duy Chỉ rất thông minh, vì vậy nếu Bạch Ngân biết quá nhiều thì từ nhất cử nhất động của Bạch Ngân, Hàn Duy Chỉ sẽ phát hiện ra manh mối gì đó.
Cô ấy muốn Bạch Ngân cứ ngây thơ mơ hồ như bây giờ, như vậy mới có thể làm Hàn Duy Chỉ cảm thấy rung động. Không phải là Hàn Duy Chỉ rất ghét người khác tính kế anh sao, vậy cô ấy làm Bạch Ngân hoàn toàn không biết gì cả mà tiếp cận anh. Vẻ ngây thơ, trong sáng, không hiểu sự đời của Bạch Ngân nhất định sẽ làm cho Hàn Duy Chỉ sinh ra ý muốn bảo vệ.
Khi đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ bạn thì nhất định tình yêu sẽ nhanh chóng nảy sinh ra thôi.
Tuy là Lục Khải Nhan đang tính kế để ghép đôi nhưng cô ấy cũng muốn hành động lần này là thuộc lẽ thường tình.
…
Bên ngoài đang có tuyết rơi. Lục Khải Nhan dẫn theo Bạch Ngân xuyên qua một hàng cây bạch quả trụi lủi đến cửa biệt thự.
Ngoài cửa biệt thự là sân cỏ rộng lớn. Bạch Ngân nhìn vào bên trong thấy phong cảnh nơi đây thật thanh nhã. Nếu được ở nơi này thì nhất định tâm trạng sẽ rất tốt.
Lục Khải Nhan ấn chuông cửa, chờ đợi người bên trong ra mở cửa.
Lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Bạch Ngân hỏi: “Anh ta có biết chúng ta sẽ đến không thế?”
Lục Khải Nhan nói: “Đương nhiên biết, tôi không làm việc gì khi chưa chắc chắn cả.”
“Vậy anh ấy… biết tôi cũng đến?” Đôi mặt bị đông lạnh của Bạch Ngân đỏ bừng mà cúi đầu xuống.
Lục Khải Nhan nhìn cô vừa cúi đầu vừa đỏ mặt, cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật, cô ấy hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Sao mặt cô lại đỏ thế? Trời ạ, cô đừng nói là cô thích Hàn Duy Chỉ nhé? Bây giờ còn chưa thấy người đâu mà mặt cô đã đỏ vậy rồi à?”
Bạch Ngân không trả lời, bởi vì cuối cùng thì cửa cũng đã mở.
Hàn Duy Chỉ đứng ở trong phòng, mặc quần áo ở nhà màu xám, bộ quần áo màu nhạt làm anh có vẻ dịu dàng và ôn hòa hơn.
Anh mở cửa nhưng cũng không chào hỏi với người bên ngoài, ánh mắt của anh cũng không dừng lại ở ai trong hai người. Anh lập tức vào phòng của mình, ngồi trên sô pha của anh.
Trong phòng sạch sẽ, phòng được trang trí theo màu chủ đạo là màu trắng, có vẻ rất khác với phong cách của Hàn Duy Chỉ. Trong không khí tràn ngập mùi gì đó rất sạch sẽ, làm cho tâm trạng người vừa vào cũng tốt hơn.
Bạch Ngân nghĩ có lẽ trong nhà có thuê người giúp việc đến dọn dẹp định kì, nếu không thì không thể sạch sẽ đến thế được.
Cô đứng ở thềm cửa, tự cảm thấy mình không nên vào nhà. Trên người cô còn có tuyết, cô sợ vào nhà sẽ khiến tuyết rơi hết trên sàn, làm bẩn ngôi nhà sạch sẽ của anh.
Lục Khải Nhan khom lưng đưa cho cô một đôi dép lê: “Cô còn ngẩn người làm gì?” Như là đang nhắc nhở cô: “Đang làm việc mà cô còn không chú ý à?”
Bạch Ngân lập tức tỉnh táo lại, dẫm lên dép lê, đi cùng Lục Khải Nhan vào trong phòng khách. Trên bàn của phòng khách có một đĩa mì Ý đã ăn xong, có lẽ là chủ nhân của nó mới vừa ăn bữa tối.
Lục Khải Nhan ngồi xuống rồi rất ung dung tự tại mà duỗi người nói: “Sao thế? Có khách tới mà không mời được một cốc nước lọc sao?”
Hàn Duy Chỉ ngồi ở chỗ kia, thân hình rắn chắc của anh dựa vào lưng ghế. Anh nghe vậy nhưng vẫn chẳng hề không nhúc nhích, thậm chí lấy điện thoại trên bàn lên xem.
Ý của anh rất rõ ràng: Tôi chẳng muốn nói câu nào với các cô cả.
Lục Khải Nhan cũng không bởi vậy mà tức giận, cô ấy biết Hàn Duy Chỉ là người như vậy. Dù anh nói chuyện rất nhiều với người khác nhưng anh lại chẳng thèm nói một câu nào với Lục Khải Nhan như là dùng chuyện này nhắc nhở cô ấy: Cô không muốn gả cho tôi, tôi cũng chẳng muốn lấy cô.
Từ đầu đến cuối, Hàn Duy Chỉ chưa bao giờ muốn lấy Lục Khải Nhan, anh đồng ý với ông Lục cưới cô ấy cũng chỉ vì một cái hợp đồng mà cả thế giới không ai hiểu. Hợp đồng này không liên quan đến tiền tài, trời biết đất biết ông Lục biết, ngay cả bản thân Lục Khải Nhan cũng không biết. Đương nhiên Hàn Duy Chỉ cũng không thể nói chuyện này với cô ấy.
Bạch Ngân chỉ là một công cụ thử nghiệm khi Lục Khải Nhan cùng đường mà thôi.
Hiện tại cô ấy đã bất chấp tất cả, cho dù hi sinh Bạch Ngân cô ấy cũng không tiếc. Dù sao Lục Khải Nhan cô cũng đâu có thiếu tiền, coi như là hai bên có nhu cầu thôi mà.
“Hàn Duy Chỉ, tôi muốn nhờ anh giúp một việc. Bạch Ngân - bạn của tôi, do dạo này trường học đã nghỉ, không có chỗ ở, cô ấy muốn ở nhờ chỗ này một tháng.” Lục Khải Nhan trực tiếp nói ra ý đồ của mình.
Hàn Duy Chỉ như đang xem phim hài, anh ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cô có bệnh à? Bạn của cô không có chỗ ở thì phải ở chỗ của tôi à? Chỗ của tôi là trạm thu nhận dân tị nạn à?”
Đây xem như là lần đầu tiên Hàn Duy Chỉ nói chuyện trong hôm nay, ngữ khí của anh cũng không tốt lắm, cả căn phòng như tràn ngập mùi thuốc súng. Đây là thái độ kiên quyết không để chuyện này xảy ra.
Bạch Ngân vừa nghe đã biết kế hoạch của Lục Khải Nhan nghẻo rồi.
Kế hoạch hoang đường như vậy, ai mà đồng ý được chứ?
Nếu đổi lại là cô thì cô cũng không đồng ý. Ai lại đồng ý cho một người xa lạ tùy tiện mà vào trong nhà mình ở cơ chứ? Trừ khi là cô điên rồi.
Lục Khải Nhan cũng không lùi bước, nói có sách mách có chứng nói: “Cô ấy thật sự không có chỗ nào ở, cha mẹ cũng không có. Cô ấy đáng thương như thế, anh giúp tôi đi.”
Hàn Duy Chỉ hạ giọng chỉ cho cô vài cách: “Cô có thể tìm khách sạn cho cô ấy, nếu không có tiền tôi có thể tìm người sắp xếp chuyện này cho cô ấy.”
“Đây vốn dĩ không phải vấn đề về tiền” Lục Khải Nhan ra vẻ chấn động mà đứng lên: “Đây là bài khảo sát của tôi với anh.”
Hàn Duy Chỉ kéo khóe miệng, biểu cảm có chút ngạo mạn, vẻ mặt anh lộ rõ bốn chữ “Cô bị điên rồi”.
“Hàn Duy Chỉ, anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, mỗi cuối tháng cháu trai anh đều sẽ tham gia tiệc cùng với Bao Uyển. Nếu anh làm tôi không vui, vậy tôi sẽ tạo ra chuyện gì đó khiến cho bệnh suyễn của cháu trai anh tái phát.”
Lục Khải Nhan nói xong nhún nhún vai. Cô ấy cảm thấy mình có chút đê tiện nhưng cô ấy cũng hết cách rồi. Rất xin lỗi nha bé, Amen.
“Còn tôi không phải loại người đê tiện như vậy.” Lục Khải Nhan chỉ là thuận miệng mới nhắc đến chuyện này. Cô ấy muốn cho người nào đó biết rằng mình cũng là người không dễ chọc. Bên ngoài cô lại nói vô cùng quang minh chính đại: “Tôi thấy, nếu Bạch Ngân là bạn tốt nhất của tôi, mà anh lại có ý muốn cưới tôi, vậy tôi nhờ anh việc nhỏ này, anh không nên từ chối chứ nhỉ?”
Hôm nay coi như Hàn Duy Chỉ được mở rộng tầm mắt.
Anh nghĩ sẽ có người vô liêm sỉ nhưng anh lại không biết có người vô liêm sỉ như Lục Khải Nhan vậy, ngay cả một đứa trẻ con cũng không tha. Hàn Chí - cháu trai của anh mỗi tháng đều rất mong chờ được gặp Bao Uyển, vậy mà ngay cả chuyện này cô ấy cũng có thể lấy làm lợi thế mà uy hϊếp anh. Được lắm!
Lục Khải Nhan liên tục nói mà không có điểm dừng: “Nếu anh từ chối tôi, vậy tôi cũng có thể từ chối ý muốn cháu trai bình an vô sự của anh. Haizzz, tôi nghe nói chân của anh trai anh không tốt lắm… Chủ yếu vẫn là tôi lo anh ấy không chịu được đả kích lớn như thế.”
“Lục Khải Nhan, cô là người đê tiện nhất mà tôi từng gặp.” Hiển nhiên Hàn Duy Chỉ đã bị chọc giận.
Anh không phải là loại người dễ dãi, nhưng sau lúc này anh lại không nói câu nào nữa. Trong chớp mắt, anh biết bản thân mình đã đồng ý rồi. Anh không biết vì sao mình lại đồng ý, có lẽ là vì Lục Khải Nhan lấy cháu trai của anh ra uy hϊếp, cũng có thể là anh nhìn thấy Bạch Ngân đang run rẩy, đầu gối chụm vào nhau.
Anh có rất nhiều nghi vấn về cô, bao gồm cái Weibo kia, bao gồm bức tranh người đàn ông cô đơn trong bức tranh biển cả mà Tần Dương đã gửi cho anh. Thậm chí anh có ý nghĩ muốn bẻ cô ra xem trong đầu cô đang có tâm tư, ý định gì.
Lục Khải Nhan đã sớm dự đoán được anh sẽ đồng ý, vì vậy cô ấy cười rộ lên: “Quá khen quá khen.”
Rồi cô ấy nhìn về phía Bạch Ngân: “Tiểu Bạch Ngân, khổ cho cô rồi. Cô tạm ở đây nhé, có quần áo gì cần giặt cứ nhờ người giúp việc giặt là được. Nhớ nhé, cô là khách của tôi, cô ở trong nhà của ân nhân cứu mạng tôi một tháng, cô không đến đây làm người giúp việc nhà.”
Bạch Ngân mơ hồ mà gật đầu. Lòng tự trọng của cô đang bị đem ra chà đạp khiến cô hoang mang không biết phải làm như thế nào. Cô biết mình nghèo đến nỗi không xứng có được lòng tự trọng này, nhưng cô vẫn hơi buồn bã.
Bởi vì sự xấu hổ không biết từ đâu ra này.
Hàn Duy Chỉ đứng lên, bưng mâm đồ ăn kia. Lúc đi ngang qua cô, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới một lát. Cả người anh mang theo cảm giác áp bách, hỏi cô một câu: “Cô không có lòng tự trọng sao? Cô lên đến Đại học chẳng học được gì à? Bố mẹ cô không dạy cô làm người phải biết tự trọng à? Cô biết cô ta coi cô là gì không hả?”
Lời nói của anh hàm xúc nhưng cô vẫn hiểu ý trong lời nói của anh là: Cô biết Lục Khải Nhan coi cô là con điếm không? Cô ta còn mang cô đến đây để ngủ với tôi nữa. Còn ngủ một tháng nữa.
Bạch Ngân cảm thấy may mắn vì ít ra anh ta không nói quá khó nghe.
Cuối cùng Lục Khải Nhan nói đỡ cho cô: “Tôi coi cô ấy là chị em với nhau. Hàn Duy Chỉ, anh đừng hòng châm ngòi ly gián tình chị em của hai chúng tôi. Anh yên tâm, qua kỳ nghỉ đông là cô ấy đi rồi, đến lúc đó anh muốn cô ấy ở lại với anh cũng không có cơ hội đâu.”
“Tôi nhắc anh lần cuối, cô ấy chỉ ở đây một tháng thôi. Nếu anh muốn ngủ với cô ấy thì phải biết tận dụng thời gian đấy.”
Bởi vì lời nói của cô Lục mà Bạch Ngân càng thêm bức bách, cô muốn khóc.
Giây tiếp theo, lời nói của Hàn Duy Chỉ càng khiến cô bức bách, khó xử. Tiếng nói của anh vô cùng khinh miệt: “Cô bảo cô ta cởi hết ra đi, xem tôi có ngủ với cô ta không.”
Nước mắt của Bạch Ngân rơi xuống trên đôi tay đang đan vào nhau của cô.
Hàn Duy Chỉ vừa quay đầu lại liền thấy cảnh này, anh vội vàng quay lưng lại.