Sau khi hạng mục vẽ tranh biển cả ở quán cá thành công mỹ mãn, kì thi cuối kì vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa bận rộn cũng qua đi.
Kỳ nghỉ đông đã đến, các bạn học lần lượt thu thập đồ dùng mà về nhà.
Hôm nay cô có hẹn trước với cô giáo Lư. Vừa thức dậy, Bạch Ngân đã nghe được Lâm Xuân Chi đang thu dọn hành lý của mình.
Lâm Xuân Chi đang chào tạm biệt với hai bạn còn lại của kí túc xá: “Các bảo bối, tớ phải về nhà cơm ngon rượu say đây. Hai cậu cứ chờ đi, chắc chắn học bổng sẽ là của tớ, học kỳ sau chờ tớ mời các cậu ăn lẩu nhé. Sang năm gặp lại.”
Bạch Ngân còn chưa xuống giường rửa mặt, cô cười tủm tỉm nói với cô ấy: “Chi Chi, sang năm gặp lại nha.”
Sau khi nói xong cô mới ý thức được lại sắp đến Tết rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng một Dương lịch, Tết Âm lịch năm nay đến sớm, thêm mười ngày nữa là đến Tết Âm lịch rồi.
Lúc trước Tết Âm lịch là thời gian vui nhất nhưng bây giờ không phải nữa rồi. Nhưng cho dù như thế cũng không trở ngại cô chúc phúc cho mọi người.
“Chi Chi, chú cậu ăn tết vui vẻ, cược đâu thắng đó.” Cô đã từng nghe Lâm Xuân Chi nói, mỗi Tết đến nhà của cô ấy đều đánh bài, đánh từ sáng đến tối, vui vô cùng. Bạch Ngân nhớ rất rõ, cô cũng rất hâm mộ.
Lâm Xuân Chi cười cảm ơn lời chúc của Bạch Ngân, tuy rằng biết có một số lời nói vô dụng nhưng cô vẫn nói: “Cảm ơn cậu, Tiểu Bạch Ngân. Cậu cũng thế nhé, ăn tết vui vẻ, mua thật nhiều đồ ăn ngon vào nha.”
Cô ấy biết mỗi năm Bạch Ngân đều ăn tết tại trường học. Nghỉ hè và nghỉ đông cô đều không về nhà, một năm 365 ngày đều ở trường, mỗi ngày cô đều chỉ ở trong kí túc xá.
Lúc trước Lâm Xuân Chi và Dương Mông Điềm không hiểu cô nhưng giờ bọn họ đã dần hiểu ra cô đã không có nhà để về.
Tục ngữ có câu lâu ngày biết lòng người. Thật ra cũng qua lâu rồi, là ma quỷ hay là tiên nữ thì bọn họ cũng đã biết rồi.
Ở trong mắt Lâm Xuân Chi, Bạch Ngân chính là cô tiên nhỏ, là cô tiên nhỏ vào nhầm trần gian chịu khổ. Đáng tiếc sức lực của cô ấy cũng có hạn mà thôi, nếu không cô ấy cũng muốn nuôi cô tiên nhỏ.
Lâm Xuân Chi kéo rương hành lý đi, Bạch Ngân lại nằm trên giường ngủ thêm chút nữa. Lúc dậy cô liếc mắt nhìn đồng hồ một cái thì đã mười một giờ .Cô cũng tự xấu hổ vì sự lười biếng của mình.
Nhưng hôm nay trời lạnh quá, mà cô cũng ngủ ngon quá. Lúc dậy cô mới nhớ hai giờ chiều nay cô có hẹn đi học với cô giáo Lư.
Cô nhanh chóng bò dậy rửa mặt, chuẩn bị rồi đi ra ngoài làm việc, lúc này cô mới thấy có chút kì quái. Kí túc xá rất kì lạ, yên tĩnh đến mức kì lạ.
Sao Dương Mông Điềm lại không có động tĩnh gì? Từ lúc nãy Lâm Xuân Chi nhiệt tình chào tạm biệt thì cô ấy đã có chút lạ lạ rồi. Cô ấy chào tạm biệt rất lạnh nhạt, chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi à?
Bạch Ngân đứng dưới giường của cô ấy, nhẹ nhàng gọi tên cô ấy: “Dương Mông Điềm, cậu nghe thấy tớ nói gì không?”
Lúc lâu sau, Dương Mông Điềm mới ló đầu từ trong màn ra, đôi mắt cô ấy sưng đỏ, tiếng nói khàn khàn: “Tớ nghe được rồi. Xin lỗi, tớ dậy trễ quá, hôm nay tớ còn phải đi tham gia hạng mục vẽ tranh tường của đàn anh Chu Quân nữa mà.”
Tuy đôi mắt của Dương Mộng Điềm có hơi sưng đỏ nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều chỉ nghĩ là do cô ấy ngủ quá lâu mà thôi
Bởi vậy cô cũng không để ý, gật mạnh đầu nói: “Vậy cậu chuẩn bị đi nhanh đi nha, tớ ra ngoài trước đây. Đến khuya tớ mới về, cậu làm thêm xong thì về luôn, muộn quá thì nhờ đàn anh đưa về, nếu không thì cậu gọi tớ ra cổng đón cậu cũng được.”
Sâu trong tiềm thức của Bạch Ngân thì Dương Mông Điềm là cô gái ngây thơ không biết sự nguy hiểm của xã hội, lo lắng Dương Mông Điềm về khuya sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cô thì khác, cô thường xuyên làm thêm ở bên ngoài, loại người gì cũng gặp qua rồi. Một giờ sáng cô cũng dám đạp xe trên đường không bóng người, dám đi qua đường hầm tối om để ra đường cao tốc.
Dương Mông Điềm bĩu môi cười cười rồi đồng ý.
Bạch Ngân không phát hiện nụ cười chua xót của cô ấy, nếu phát hiện ra cô nhất định sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn.
Cô vẫy tay tạm biệt với Dương Mông Điềm rồi đi mua một cái bánh mì cứng như sắt. Cô không nỡ bỏ tiền mua sữa bò, vì vậy cô định đến lớp học vô nghĩa của ăn uống miễn phí.
…
Cô giáo Lư vừa nhìn mặt liền khen cô: "Người đẹp, đã lâu không gặp, cô lại xinh hơn rồi.”
Bạch Ngân nói: “Cảm ơn cô Lư.” Tiếng nói lại hữu khí vô lực.
*Hữu khí vô lực: uể oải, không có chút sức lực nào.
Cô giáo Lư đứng ở trên bục giảng nhỏ, còn làm vẻ mà gõ gõ bảng đen: “Có phải dạo gần đây cô giảm béo hay không? Sao tôi cảm thấy cô gầy đi thế.”
“Không có.” Bạch Ngân trực tiếp phủ nhận, hỏi lại: “Cô giáo Lư, cô có bạn bè nào có thể làm thủ tục ra nước ngoài hộ người khác không?”
“Cô muốn ra nước ngoài?” Cô giáo Lư rất tò mò.
Đương nhiên Bạch Ngân không nói là mình muốn ra nước ngoài, cô cười cười nói: “Không phải em, em hỏi giúp bạn em thôi.”
Quả nhiên, mối quan hệ của cô giáo Lư rất rộng, bà ấy lập tức giới thiệu cho cô vài người bạn của bà nhưng cũng nhắc nhở cô: “Đừng trách tôi không nhắc trước, làm việc ở nước ngoài cũng chẳng tốt hơn trong nước bao nhiêu. Có nhiều người ra nước ngoài rồi lại lục đυ.c đi về, cô biết mà?”
Bạch Ngân quyết định nói dối đến cùng: “Cảm ơn cô đã nhắc, em sẽ chuyển lời này cho bạn của em.”
Cô giáo Lư cười nhún nhún vai, vẻ mặt tôi đã nhìn thấu cô nhưng không muốn nói ra thôi. Rồi bà bắt đầu giảng về bài học “Làm cách nào để cô thành công quyến rũ Hàn Duy Chỉ” chẳng có chút tác dụng nào của bà ấy.
Tuy bài giảng của bà ấy có hơi kì lạ nhưng Bạch Ngân vẫn học được một số thủ đoạn khi ở chung với đàn ông.
Cô giáo Lư nói, giữa nam và nữ vẫn tồn tại quan hệ thuần khiết. Nhưng sau khi quan hệ, ai rung động trước, ai trả giá nhiều hơn, vậy người đó sẽ đau lòng hơn.
Bạch Ngân nói: “Nếu vậy thì sau khi phụ nữ trả giá bằng thân thể thì nên cố ý tỏ ra không vui để làm đối phương đưa nhiều quà hơn một chút, quan tâm mình nhiều hơn một chút rồi.”
Cô giáo Lư liền cười nói Bạch Ngân không biết trời cao đất dày. Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng khi gặp được người đàn ông mình thật sự yêu thương thì sợ là chân còn không đứng vững nổi, còn nói gì đến chuyện ép đối phương tặng quà: “Ha, trước đó em nên nghĩ làm cách nào để không bị đối phương ép khô đã.”
Học đến sáu giờ tối, bụng của Bạch Ngân đã bắt đầu kêu gào muốn ăn rồi.
Đúng lúc này, trợ lý nhỏ bước vào đưa trà, cô ấy còn thuận tiện nói một câu: “Chút nữa cô Lục sẽ lại đây đấy.”
Vừa nhắc đến thì Lục Khải Nhan liền đẩy cửa đi vào.
Chắc do bên ngoài có tuyết rơi nên trên vai cô ấy còn đọng một chút. Cô ấy mặc một áo khoác lông màu trắng, một chiếc váy trắng phối với một đôi giày trắng. Toàn thân cô ấy trắng tinh, nhìn thật giống công chúa Bạch Tuyết đi ra từ trong nền tuyết.
Bạch Ngân nhìn cô ấy ngơ ngẩn: “Woa, hôm nay cô thật xinh đẹp.”
“Hôm nay là ngày lành gì à? Sao cô lại diện đồ như là cô dâu thế?”
Lục Khải Nhan nhíu mày: “Cô dâu cái gì, cô không biết dùng từ gì thì đừng nói. Tôi mới vừa đi phi cơ từ Disney về gặp cô đấy.”
Toàn bộ chú ý của Bạch Ngân chỉ tập trung vào Disney, cô muốn đi Disney chơi từ lâu lắm rồi. Bạch Ngân vội vàng hỏi thăm: “Chơi vui không? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? Nghe nói ở đó bắn pháo hoa, đẹp không thế?”
“Haizzz, tại mấy ngày nay học sinh được nghỉ nên có nhiều người lắm. Tôi thấy chả vui gì cả nhưng pháo hoa thì khá đẹp. Nếu có ai đó tự chuẩn bị màn bắn pháo hoa chỉ cho tôi xem thôi thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.” Trong lời nói của Lục Khải Nhan có ẩn ý nhưng Bạch Ngân lại không hiểu ý của cô ấy. Mãi về lâu sau cô mới hiểu được ý sâu xa của Lục Khải Nhan.
Cô vẫn lải nhải mà hỏi: “Vậy á. Tôi muốn đi quá à, nghe nói đi Disney chơi có thể giải tỏa stress đấy. Haizzz, nhưng có lẽ tôi không có cơ hội ấy đâu.”
Bạch Ngân cảm thấy bản thân ra được nước ngoài đã tốt rồi, đi Disney chơi thì thôi đi. Mà dù cho Disney ở trong nước thì cô cũng chẳng có tiền, có tiền cũng không có mạng để đi.
Cô đang lên một kế hoạch trốn thoát ở trong đầu. Thật ra cô thích tất cả ở nơi này nhưng chủ nợ vay nặng lãi của cô quá đáng sợ, cô không thể không lên kế hoạch bỏ trốn.
Lục Khải Nhan không biết trong lòng cô nghĩ thế nào, nghe thế cô ấy còn xùy một tiếng: “Sao lại không có cơ hội? Có vài bước chân thôi, khi nào cô đi mà chả được. Nhưng hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn. Đi, đi cùng tôi đến chỗ này đã.”
Bạch Ngân không có cơ hội giải thích sao lại không đi Disney trong nước được mà có lẽ cũng không có ai muốn biết.
Thật ra cô cũng đã quen với việc không nói ý định hay hành động nào của mình cho người khác rồi, không biết từ lúc nào mà cô đã hình thành thói quen đề phòng người khác rồi, bởi vì không phải ai cũng là người tốt.
Không ai có thể thông cảm với hoàn cảnh của cô, chỉ cô mới có thể lo cho bản thân mình thôi.
…
Nếu Bạch Ngân biết sau khi cô ngồi trên chiếc xe này, kế hoạch của cô sẽ phải thay đổi hết, có lẽ từ đầu cô sẽ không ngồi lên trên xe.
Nhưng lúc đó cô vẫn ngồi lên, hơn nữa cũng chẳng có cảm giác nguy hiểm gì cả. Cô cảm thấy mọi thứ rất tốt, cô tin tưởng Lục Khải Nhan.
Tuy rằng mỗi việc làm của Lục Khải Nhan trong mắt người ngoài là rất xấu xa nhưng trong lòng cô ấy lại rất lương thiện. Tim cô ấy như bộ quần áo cô ấy mặc hôm nay vậy, trắng tinh không tì vết mà cũng cao quý.
Có vô số lần Bạch Ngân nhắc nhở bản thân mình, Lục Khải Nhan không có ý xấu gì với cô cả. Tuy cô ấy có lợi dụng cô nhưng cô ấy cũng trả tiền cho cô rồi.
Có nhiều kẻ lợi dụng người khác mà chẳng cho một đồng nào nhưng Lục Khải Nhan không phải là người như vậy. Cô ấy lợi dụng người khác bao nhiêu thì sẽ trả lại bấy nhiêu tiền, hơn nữa cũng chỉ cho nhiều hơn, không có chuyện cho ít hơn.
Cô tự thuyết phục với bản thân mình: Tuy rằng thế giới này rất tàn khốc nhưng khi ta nhìn những giao dịch dơ bẩn đó dưới cái nhìn khác đi, lúc đó ta sẽ phát hiện trong những loại giao dịch này cũng có tình cảm chân thành. Chỉ là lòng chân thành này rất khó phát hiện, có một số người còn có chú định muốn được đến cái này phải mất đi cái khác.
Lúc ấy Bạch Ngân tự khuyên mình như thế.
“Cô cũng học lâu như thế rồi còn gì. Haizzz, thật ra tôi cũng biết Lữ Phi Vũ chả dạy được gì cả, bà ấy cũng chỉ là lừa tiền thôi.” Ngón tay thon dài của Lục Khải Nhan đặt trên tay lái.
Bạch Ngân hít sâu một hơi. Hóa ra Lục Khải Nhan cũng không phải kẻ ngốc lắm tiền, việc gì cô ấy cũng rõ rành rành.
“Tôi chỉ muốn làm cho cô bớt căng thẳng chút thôi. Tôi muốn cho cô biết việc này rất thú vị, cô cứ coi nó như thử thách của cuộc đời là được rồi. Kết quả được là được, quá trình cũng không hề quan trọng, cô nói đúng không?”
Bạch Ngân gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi, lát nữa tôi đưa cô đến nhà của Hàn Duy Chỉ. Cho dù tôi nói gì cô cũng không được mở miệng, cô chỉ cần thuận theo lời nói của tôi là được. Tóm lại tôi bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó hiểu không?” Lục Khải Nhan rất dịu dàng mà nói: “Cô đừng cảm thấy lần giao dịch này đen tối, đây cũng chỉ là một bài kiểm tra mà thôi. Cô giáo Lư là cô giáo của cô, bây giờ cô phải tham gia bài kiểm tra năng lực, chỉ thế mà thôi.”
Bạch Ngân cảm thấy kiểu so sánh này có hơi ngu ngốc nhưng kim chủ vẫn còn ở đây, vẫn đang lái xe, mạng của cô đang nằm trong tay cô ấy. Vì vậy cô cũng không dám nói lung tung, vâng vâng dạ dạ nói: “Được.”
Nhưng cô còn có một nghi vấn muốn hỏi: “Thế cô muốn tôi đến nhà của Hàn Duy Chỉ để làm gì?”
Vì Lục Khải Nhan giẫm phanh khá nhanh nên Bạch Ngân theo quán tính khuynh về phía trước một chút, lúc này tai cô liền nghe thấy tiếng nói của Lục Khải Nhan: “Vào ở trong nhà anh ta.”