Hứa Trân Trân búi tóc lên, đeo kính gọng đen, thay một bộ quần áo chuyên nghiệp màu xám lông chuột, cũng không trang điểm, chỉ tô màu son sáng nhất trong bảng trang điểm rồi ra ngoài.
Nơi ở của ông lớn Cố có ghi lại dấu cân tay cô, cô không chút khách sáo ấn mở khóa vân tay vào phòng.
Trong phòng chỉ có ánh sáng đèn, ông lớn đang ngồi trên chiếc sô pha đen tuyền lật xem tạp chí, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn thuận miệng sai bảo: “Đi hầm rượu lấy cho tôi một chai rượu vang đỏ.”
Hứa Trân Trân mở cánh cửa bên cạnh dẫn tới hầm rượu ra, tùy tiện chọn một chai rượu rồi qua phòng bếp lau khô thân chai, mở ra, lại lấy hai cái ly, sau đó đi đến trước ông lớn, đặt bình rượu xuống rót một ly.
“Ly của em dùng lao động đổi.”
Hứa Trân Trân đang định rót ly rượu thứ hai cúi đầu trợn trắng mắt, cô đặt bình rượu xuống.
Ông lớn cầm ly rượu nhưng lại không uống. Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Trân Trân, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Nói thật, quần áo em mặc thực sự chẳng ra làm sao.”
Ông lớn Cố lại nói, không ngờ là nhận xét cách ăn mặc của cô. Hứa Trân Trân không hề xúc động, này chỉ là trang phục nhân vật thôi, không có quan hệ gì với cô.
Nhưng câu tiếp theo của ông lớn Cố chính là ngư lôi dưới biển sâu.
“Do đó, em mau kéo cái váy xấu xí đó lên.”
Nghe thấy lời hắn nói, Hứa Trân Trân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, dường như có thể nghe thấy tiếng dòng điện xoèn xoẹt trong không trung.
Hứa Trân Trân rũ mắt, duỗi tay kéo góc váy đến thắt lưng mới dừng lại.
Cô mặc quần tất dài màu đen, qυầи ɭóŧ ren đen mờ không gì che chắn cứ như vậy mà phơi bày toàn bộ trước mắt Cố Vị.
Cố Vị nhấp một ngụm rượu, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt.
“Ánh mắt chọn qυầи ɭóŧ của em tốt hơn so với chọn quần áo.”
Cố Vị đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm, sau đó lại quăng một quả ngư lôi.
“Cởi cả qυầи ɭóŧ ra.”
Hứa Trân Trân bị hai quả ngư lôi oanh tạc liên tiếp nhưng cô lại giống như không có chuyện gì. Cô cúi đầu cởϊ qυầи lót, động tác gọn gàng nhanh nhẹn, không hề có biểu cảm ngượng ngùng, quyến rũ.
Nhìn Hứa Trân Trân ngoan ngoan đứng chỗ kia giữ váy lộ ra hạ thể, khóe miệng Cố Vị cong lên tươi cười.
“Lại đây, lại gần một chút.”
Mãi đến khi mũi chân của Hứa Trân Trân chạm vào sô pha không thể đi tiếp được nữa, Cố Vị mới không thúc giục cô.
Cô cách hắn gần quá, hoặc nói đúng hơn, hạ thể trần trụi của cô cách đầu hắn gần quá.
Cố Vị rất hứng thú quan sát bụi cỏ rậm rạp nơi hạ thể cô ở khoảng cách gần, rõ ràng những nơi khác trên cơ thể Hứa Trân Trân đều gầy gò, chỉ có duy nhất chỗ này lại đầy đặn, phồng lên, lông mềm mượt.
Cố Vị nâng ngón tay thon dài cắm vào giữa hai chân Hứa Trân Trân, tìm được chính xác chỗ cửa bí mật rồi xoa nó, nhìn Hứa Trân Trân đang rũ mắt cười nói: ““Vẫn là xử nữ?”
Hứa Trân Trân giương mắt nhìn hắn một cái rồi lại rũ xuống: “Anh hẳn là đã điều tra rồi?”