Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Thế Giới Thịt Văn

Quyển 2: Tổng tài bá đạo yêu tôi - Chương 54

Sau đó Hứa Trân Trân nghe thấy giọng nói thản nhiên của Cố Vị vang lên trong bóng tối: “Dịch qua đây để tôi nhìn xem.”

Một loạt tiếng bước chân, bỗng nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

“Chiếu sáng lên một chút.”

Ngay khi Cố Vị vừa mở miệng, phía đối diện bỗng nhiên sáng lên, chiếu sáng một đống đồ vật trên mặt đất.

Ban đầu Hứa Trân Trân vẫn chưa nhìn rõ đó là gì, chờ đến khi phóng to màn hình, cô mới thấy rõ đó là một người, một người đã chết, một người chết bị gập lại, cuộn tròn bỏ vào một cái bình bằng xi măng. Đó là người cha nghiện cờ bạc kia của cô.

“Được rồi, mang đi đi.”

Cô nhìn không rõ lắm gương mặt của người đàn ông nâng chiếc bình xi măng mang đi. Rất nhanh Hứa Trân Trân đã nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng khởi động thuyền từ xa, có lẽ là muốn nhấn chìm cái bình xi măng xuống con sông ở ngoại ô thành phố.

“Bên Phi Long Đường xử lý thế nào?”

Hứa Trân Trân lại nghe thấy Cố Vị ở bên kia hỏi, lập tiếng có một giọng nói khàn khàn trả lời: “Đại Mã Nha đồng ý rồi, ngày mai khi bang phái tranh đấu, hắn sẽ chém chết đường chủ của Phi Long Đường, tận diệt Phi Long Đường.”

“Tôi chờ tin tức của cậu.”

Hứa Trân Trân biết chỗ cho vay nặng lãi gọi là tổ chức Phi Long Đường.

Video lắc lư, giống như di dộng được chuyển lại vào tay Cố Vị, từ xa đến gần, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng gương mặt Cố Vị, hắn còn đang hút thuốc.

Cố Vị lặng lẽ hút thuốc, Hứa Trân Trân cũng không lên tiếng, chỉ nhìn hình dáng mơ hồ của hắn ẩn hiện trong bóng tối và ánh lập lòe của tàn thuốc.

“Thích không?”

Bỗng Cố Vị lên tiếng nói chuyện. Hứa Trân Trân biết hắn đang hỏi mình.

Thích?

Cô nên thích nhìn thi thể của cha mình bị nhét vào bình xi măng á? Hay là nên thích xem cảnh tượng đẫm máu ngày mai Đại Mã Nha chém gϊếŧ Phi Phong Đường?

Đây không phải là đang xem phim xã hội đen, một cô gái trẻ bình thường như cô hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng này chẳng phải nên thét chói tai rồi ngất xỉu sao? Vậy mà hắn còn hỏi cô có thích hay không!

“Anh… Đe dọa tôi?”

Hứa Trân Trân không muốn sắm vai một con gà ngốc nghếch thét chói tai, do đó cô thử dò hỏi, định tìm hiểu Cố đại tổng tài, không, mạch não kỳ lạ của ông lớn xã hội đen Cố.

‘Không phải, tôi tặng món quà để lấy lòng em.”

Ôi chúa ơi!

Anh trai à! Lần sau khi tặng quà thì chọn cái nào không có máu được không?

Giống như nhận ra món quà của mình có chút kinh hãi thế tục, ông lớn Cố cứng ngắc dời đề tài, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

“Tới nhà tôi.”

Sau đó ông lớn lập tức cụp điện thoại.

Còn nói không phải uy hϊếp?

Nếu cô là một thanh niên hiện đại tốt đẹp thì lúc này cô nhất định sợ đến mức không bò dậy nổi! Nhưng Hứa Trân Trân nhìn điện thoại trong tay, chợt cười quỷ dị.

Thật thú vị, cô muốn chơi!