Ngày hôm sau lúc Phó Bạch muốn ra cửa, Hứa Trân Trân thường ngày chỉ nằm trên ghế sô pha chơi game, đây là lần đầu tiên cô tiễn hắn đến cửa.
"Cúi đầu."
Phó Bạch ngoan ngoãn cúi đầu về phía Hứa Trân Trân, cô đưa tay xoa rối mái tóc hơi xoăn, rồi lần nữa sửa sang lại giúp hắn. Suốt cả quá trình, Phó Bạch đều để yên cho cô làm loạn, tránh cũng chưa từng tránh.
"Nhớ kỹ, sau này mỗi đêm đều phải về nhà đúng giờ, có nghe không?"
Phó Bạch cho rằng những gì xảy ra đêm qua đã qua đi, Phó Bạch biết chị để ý hắn, nhưng nhất định cô không có để ý nhiều như vậy. Nhưng mà hiện tại xem ra, cô nhớ thương hắn. Ít nhất lấy tính cách của cô, qua một đêm còn nhớ rõ như vậy, thì chắc chắn rất để ý chuyện này.
Phó Bạch bỗng dưng rất muốn ôm chặt người chị luôn quan tâm và lo lắng cho hắn. Chị vẫn luôn rất ấm áp, mềm mại như một con thú nhỏ có thể làm tan đi cái lạnh trong lòng hắn, sưởi ấm cho hắn, làm cả người hắn ngứa ngáy…. câu lấy trái tim hắn….
Ánh mắt hắn đột nhiên tập trung vào đôi môi đang lấp lánh ánh nắng của chị, không trang điểm mà vẫn vô cùng ướŧ áŧ hồng hồng, giống như một miếng thạch trái cây đang run run, khiến người ta muốn dùng đầu lưỡi cuộn vào trong miệng mà cẩn thận nếm thử mùi vị của nó.
Hắn chợt nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nóng ẩm, dính nhớp, làm cho cả người hắn như muốn nổ tung, cảnh trong mơ chỉ có hắn và chị...
Phó Bạch chạy trối chết, hoàn toàn không giống với dáng vẻ quá mức bình tĩnh chín chắn thường ngày.
Hứa Trân Trân nhìn bóng lưng hoảng sợ của hắn mà thở dài, đứa nhỏ lớn rồi, cũng có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, xem ra cô phải dừng sự lười biếng của mình lại, kiếm nhiều tiền hơn, đưa cho Tiểu Phó Bạch một chút tiền tiêu vặt.
Còn cả tiền học phí trong tương lai của hắn, đúng là nhiều đến mức khiến thịt cô đau...
Phó Bạch trốn đến căn nhà cho thuê trên tầng cao nhất của khu chung cư cũ nào đó, đóng cửa lại, hắn ngã ngồi ở một góc tối: Rèm cửa được kéo ra, làn gió từ ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào trong, lộc cộc đùa giỡn cánh cửa cũ kỹ, khiến cho tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện thỉnh thoảng chiếu vào bức tường ở phía đối diện.
Trên tường có một tấm hình dán rất lớn, đó là chị của hắn, mềm mại, nóng bỏng...
"Ừm... ha..."
Ở trong không gian tối tăm, không thể phân biệt được sự thuần khiết và dơ bẩn. Lần đầu tiên, thiếu niên vươn tay nắm lấy hạ thể của mình, đối mặt với người thân của hắn, người chị của hắn, trái tim của hắn, vạch trần sự dơ bẩn của bản thân, xấu xí, thèm muốn và du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng.
Chị của hắn... thế giới của hắn ... người sở hữu tất cả của hắn...
Ngay từ khi mới sinh ra hắn là một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi, bị phản bội, không ai dạy cho hắn tình thân là như thế nào, không ai dạy hắn tình yêu ra sao, không ai dạy hắn cách khát khao một thứ. Hắn giống như một cái xác khô bị chôn vùi trong sa mạc hàng nghìn năm, người khác cho hắn một chút ấm áp, là có thể khiến xác chết của hắn vùng dậy sống lại. Hắn sẽ làm như vậy, bướng bỉnh và điên cuồng khao khát một chút hơi ẩm để làm ẩm cơ thể và trái tim khô cằn.