Trì Lục phát hiện kính râm và mũ của cô đã rơi ra khi cô đi chơi vói Viên Viên vào buổi tối.
Sau khi về nước, hai người đều muốn ăn một nồi lẩu chính gốc. Tối mai Trì Lục sẽ có buổi biểu diễn, mặc dù không thể ăn quá nhiều nhưng cô cũng rất thèm. Hiện tại cô đã ở chỗ này, dù chỉ tới tiệm lẩu ngửi một chút hương vị cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Viên Viên nhìn bộ dáng cô cầm điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài, không khỏi dở khóc dở cười: “Chị Trì Lục, chị chờ một chút, để em đi lấy mũ và khẩu trang cho chị”
Trì Lục nói: “A, không, em đi bấm thang máy đi, để chị tự lấy”
Trong lúc nói chuyện, Trì Lục đi tới chiếc bàn cô thường dùng để bày biện những món đồ nhỏ.
Bước đến cạnh bàn, cô nhìn xem những thứ để trên đó, đuôi lông mày giương lên.
Vào thang máy, Viên Viên quay đầu nhìn cô: “Chị Trì Lục, sao chị không đội chiếc mũ đã mua cùng với bộ quần áo này?”
Đã hình thành thói quen nghề nghiệp, Trì Lục có yêu cầu rất cao trong việc phối trang phục. Mỗi một bộ quần áo của cô đều sẽ có mũ và kính râm, giày và túi phối hợp riêng.
Trì Lục thấp giọng nói: “Ừ, rời ở chỗ người khác rồi”
“A”
Viên Viên trừng lớn mắt nhìn cô: “Văn tổng?”
Nghe vậy, Trì Lục lahj lùng liếc cô ấy một cái: “Liên quan gì đến Văn tổng?”
Viên Viên: “….”
Cô ấy im lặng, nhỏ giọng thì thầm: “Không, em chỉ đoán mò thôi”
Trì Lục ngừng lại, biết suy nghĩ của cô ấy.
Cô suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nới: “Viên Viên, đừng nghĩ tới việc chị và Văn tổng ở cùng một chỗ, tụi chị không có khả năng đâu”
“…Tại sao?” Viên Viên hiếu kì nhìn cô: “Văn tổng thật sự rất tốt mà”
Trong mắt trợ lý nhỏ như cô, Văn Hạo thật sự không tệ. Anh ta có tướng mạo đẹp đẽ, tính tình ôn nhu, vừa có tiền lại vừa tài giỏi, quan trọng nhất là đối với Trì Lục rất tốt.
Viên Viên làm trợ lý đã hơn một nă, cô đã cảm nhận được sự yêu thương và che chở của Văn Hạo dành cho Trì Lục.
Nghe xong lời nói của Viên Viên, ngay cả mí mắt Trì Lục cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Tốt thì tốt, nhưng chị và anh ta chỉ là qua hệ cấp trên cấp dưới mà thôi”’
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Cùng lắm thì chỉ có thể là bạn bè cũng nhau ăn vài bữa cơm thôi”
Viên Viên lúc hiểu lúc không gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Cô yên lặng vài giây, lại đột nhiên hỏi: “Vậy chị Trì Lục, chị có người mình thích rồi sao?”
Suy nghĩ Trì Lục dừng lại, chợt nghĩ đến Bác Duyên.
Cô cong cong khóe miệng, môi nhẹ nhàng đáp: “Ừ”
Quán lẩu cách đó không xa, ở ngay cạnh khách sạn.
Lúc hai người đến không còn nhiều người. Viên Viên tìm một góc nhỏ hẻo lánh rồi cùng Trì Lụ ngồi xuống.
“Chỗ này chắc là sẽ không bị người khác nhìn thấy nhỉ?”
Trì Lục nhìn cô ấy đang lo lắng, cười cười: “Nhìn thấy cũng không sao, người mẫu cũng có thể ăn lẩu mà?”
Viên Viên nhìn cô một cái, bất dắc dĩ nói: “Chị Trì Lục, em đang lo lắng nếu chị bị fan nhìn thấy muốn xin chụp hình và ký tên thì làm sao bây giờ?”
Trì Lục: “….”
Cô nhận lấy ly trà do người phục vụ đem ra, nhấp một ngụm, sau đó nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi”
Mặc dù cô có chút dánh tiếng, nhưng người mẫu thường trang điểm đậm hơn bình thường trên các chương trình và tạp chí, trông sẽ có cá tính hơn. Cách trang điểm hiện tại của cô, dù có gặp fan hâm mộ, họ cũng không nhận ra.
Viên Viên thấp giọng nói: “Chị Trì Lục, chị quên rằng Weibo của chị có 10 triệu người theo dõi sao?”
Trì Lục không quan tâm, chậm rãi nói: “Năm triệu đều là fan ảo đi”
Viên Viên nghẹn họng.
Hai người đấu khẩu xong , bầu không khí trở nên rất thoái mái.
Viên Viên đối với Trì Lục không chỉ là một trợ lý nhỏ mà còn là một người bạn. Ngoài thời gian làm việc, các cô vẫn luôn ở bên nhau như những người bạn.
Trì Lục không thể ăn súp cay, cũng không thể ăn thức ăn chứa tinh bột,chỉ có thể ăn rau xanh nhưng lại không thể ăn nhiều.
Cô ăn hai miếng liền dừng lại, quay sang nghịch điện thoại để di chuyển lực chú ý.
Sau khi biết đồ của cô rơi ở trong tay Bác Duyên, Quý Thanh Ảnh liền gửi tin nhắn chúc mừng: “Cậu định khi nào thì lấy lại?”
Trì Lục đọc tin nhắn của cô ấy, chậm rãi gõ chữ: “Đợi chút nữa. Cậu giúp tới hỏi phương thức liên lạc của trợ lý Từ nhé”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Trên tầng cao nhất của khách sạn, giọng nói trầm thấp của nam nhân đứt quãng truyền ra từ một căn phòng xa hoa.
Bác Duyên yêu cầu Từ Minh Trạch hoãn cuộc họp sáng mai, thay vào đó mở một tin tức không tính là ngắn ra xem.
Anh lắng nghe báo cáo công việc từ nhóm quản lý, rủ mắt xuống nhìn tài liệu trong tay, biểu tình khó đoán.
Từ Minh Trạch ngồi chéo bên phía đối diện, quan sát thấy Bác Duyên thỉnh thoảng sẽ dừng mắt nhìn chiếc mũ và kính râm cách đó không xa. Trong lúc nhất thời, tâm tình anh ta có chút khó nói.
Sauk hi cuộc họp dài dằng dặc két thúc, Từ Minh Trạch nhìn về phía người đàn ông đang ngồi sau máy tính nói: “Bác tổng, tôi gọi người đưa thức ăn tới nhé?”
Bác Duyên nói: “Ừ, để người phụ trách chương trình- quản lý Trần gọi cho tôi”
Từ Minh Trạch đáp ứng.
Sauk hi anh ta đi ra ngoài, Bác Duyên đưa tay nhéo nhép xương mày.
Anh dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đột nhiên Từ Minh Trạch vội vàng từ bên ngoài bước vào.
“Bác tổng”
Bác Duyên mở mắt nhìn anh, lâu không uống nước nên giọng nói có chút khàn: “Làm sao vậy?”
Từ Minh Trạch dừng lại, nhìn anh nói: “Trì tiểu thư vừa gọi điên thoại cho tôi, hỏi đồ vật của cô ấy có phải là bị rơi trên xe của ngài không”
Bác Duyên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta.
“Điện thoại?”
Từ Minh Trạch sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Đúng vậy, Trì tiểu thư không hỏi được số của ngài, hết cách đành phải gọi điện thoại cho tôi”
Nghe vậy Bác Duyên nhếch môi tự giễu.
Anh liếc nhìn đồ vật đặt ở một bên, nhàn nhạt nói: “Để cô ấy tự mình đến đây lấy”
“…Vâng” Mắt Từ Minh Trạch sáng lên, lại nói thêm một câu: “Có cần giao thêm một phần đồ ăn nữa không ạ?”
Bác Duyên lạnh lùng nhìn anh một cái.
Nửa giờ sau, Trì Lục đã trang điểm mặc váy xuất hiện ở tầng cao nhất.
Cửa phòng mở ra, Trì Lục đi giày cao gót lên thảm, không nhanh không chậm mà đi vào.
“Trợ lý Từu?”
Giọng nói từ bên ngoài truyền vào, Từ Minh Trạch không dám nhìn mắt Bác Duyên, anh ho khan một tiếng, xoay người đi ra cửa.
“Trì tiểu thư bên này”
Trì Lục nhìn hắn, cong cong môi: “Xin lỗi, muộn như vậy vẫn tới làm phiền trợ lý Từ”
Từ Minh Trạch: “….”
Anh ta rất muốn nói với Trì tiểu thư, đừng gọi tên anh ta nữa. Cô nói thêm vài câu nữa, Từ Minh Trạch lo lắng sáng mai chính mình sẽ không nhìn thấy mặt trời.
“Không sao đâu, Bác tổng đang đợi cô bên trong”
Trì Lục cười cười: “Cảm ơn”
Cô bước vào, ngước mắt lên cô đã bắt gặp đôi mắt thâm thúy câu người kia của người đan ông.
Trì Lục dừng một chút, kêu lên: “Bác tổng”
Bác Duyên không nói gì, đôi mắt hoa đào bị ánh đèn chiếu vào đang rơi trên người cô.
Khi nhận được câu trả dời của trợ lý Từ, Trì Lục đang trang điểm. Thật ra cô nghĩ, nếu Bác Duyên không cho cô đi lên thì khả năng trang điểm của cô có thể sẽ không còn tác dụng nữa. Nhưng Trì Lục đã cược một ván, cuối cùng cô đã thắng cược.
Trang điểm của cô hiện tại còn tinh tế hơn buổi chiều khi đi ra ngoài, son môi là màu hồng đào ẩm làm nhan sắc của cô lại càng giống thiếu nữ.
Về phần váy cô mặc trên người thì không lộ liễu, nhưng lại có âm mưu khác.
Dáng dấp Trì Lục rất đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, mũi cao cùng đôi mắt đào hoa, tuy không tinh xảo nhưng khi kết hợp lại với nhau lại là một khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ, nhưng lại tràn đầy hơi thở hoạt bát của thanh xuân.
Trì Lục đối mặt với anh, có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét và lạnh lùng của anh.
Cô mấp máy môi, dời mắt đi chỗ khác, nhìn thấy bàn ăn cách đó không xa. Thức ăn trên bàn ăn còn bốc khói trắng, bên cạnh bày biện hai bộ đồ ăn.
Dưới tình huống này, Trì Lục chắc chắn sẽ không tự luyế nghĩ rằng những thứ đó là Bác Duyên chuẩn bị cho cô.
Cô chăm chú nhìn vài giây, sau đó đưa mắt nhìn về phía trên người Bác Duyên: “Bác tổng, anh mời tôi lên đây là để làm gì?”
Bác Duyên nhìn cô, sự lãnh đạm rõ ràng trong mắt: “Lấy đồ của cô đem đi đi”
Trì Lục khẽ giật mình, không đề phòng trước mà bất người lùi về sau một bước.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ngeh thấy Bác Duyên nói những lời không nể mặt như vậy với cô.
Trong nháy mắt, Trì Lục đột nhiên cảm thấy Bác Duyên thật sự không muốn nhìn thấy cô.
Cô mím chặt môi, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của Bác tổng rồi”
Trì Lục không chút do dự nói: “Tôi lập tức rời đi”
Nói xong, cô không đợi Bác Duyên nói thêm gì nữa, cầm mũ và kính râm ở một bên rời đi.
Từ Minh Trạch đang đứng ở cửa, thầm nghĩ hai người này nhất định sẽ ôn lại chuyện cũ, anh ta hẳn sẽ có thời gian đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Anh ta cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Bác Duyên, một cơn gió thổi qua bên cạnh, có người từ bên trong chạy ra.
Tay Từ Minh Trạch đang cầm điện thoại run một cía, ngơ ngác nhìn bóng lưng Trì Lục chạy về phía thang máy.
Một giây sau, Từ Minh Trạch trợn lớn mắt.
…..
Trì Lục nhìn người phụ nữ đang đứng trong thang máy, dường như không thể tin được.
Trần Tư Vân nhìn thấy Trì Lục cũng sửng sốt một chút, cô liếc nhìn màng hình đang hiển thị số lầu, ra hiệu gật đầu với Trì Lục, xách túi bước ra ngoài.
Tầng cao nhất chỉ có một căn phòng, hai bên cửa thang máy cũng có vệ sĩ đứng gác.
Người mà Trì Lục tới tìm là ai, không thể nghị ngờ.
Đêm nay Trì Lục có vô số giấc mơ kì lạ.
Cảnh trong mơ rất hỗn loạn, có cảnh cô và Bác Duyên bên nhau, cảnh cha mẹ qua đời. Còn có rất nhiều giọng nói của mọi người, vừa quen thuộc vừa xa lạ, tất cả đều tràn ngập trong tâm trí cô.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng.
Trì Lục nằm trên giường, kinh ngạc nhìn trần nhà. Một lúc lâu sau cô mới điều chỉnh được tâm trạng rồi rời giường.
Buổi tối còn phải đi trình diễn, Trì Lục ăn sáng xong liền đi tới nơi biểu diễn để làm quen với hoàn cảnh ở đó.
Đây là thói quen của cô, cho dù là buổi biểu diễn rất vội vã, cô cũng sẽ tập dượt trước nhiều lần, quen thuộc với ví trí của mỗi ống kính máy quay ở xung quanh, để khan giả dưới sân khấu và qua máy quay có thể xem buổi biểu diễn tốt nhất.
Khi Văn Hạo đến, cô đã đi tới đi lui rất nhiều lần.
Anh ta liếc nhìn quầng thâm mắt của Trì Lục, hỏi: “Tôi hôm qua lại mất ngủ sao?”
Trì Lục có chút suy nhược thần kinh, chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường xuyên ngủ không đủ giấc.
Trì Lục: “Ừ” thản nhiên nói: “Một chút”
Văn Hạo nhíu máy: “Vé máy bay bay mấy giờ?”
Trì Lục sửng sốt một chút, kịp phản ứng: “Hai giờ”
Văn Hạo tính toán thời gia một chút, thấp giọng hỏi: “Thật sự không đi tham dự tiệc rượu cùng tôi sao?”
Sau buổi biễu diễn có một bữa tiệc rượu, những người được mời tham gia đều là những tên tuổi lớn trog giới, có quan hệ mật thiết với giới của bọn họ.
Văn Hạo muốn đưa Trì Lục tham gia, thứ nhất là muốn cô làm bạn gái của mình, tuyên bố chủ quyền; thứ hai là muốn giới thiệu thêm nhiều tài nguyên cho cô, người mẫu cũng giống như người nổi tiếng, cũng cần có hậu trường.
Trì Lục đang định từ chối, dư quang liền chú ý tới đôi nam nữ xuất hiện cách đo không xa.
Phát hiện ánh mắt của cô, Văn Hạo nhìn sang.
“Trước đây em có quen biết Bác tổng sao?”
Trì Lục: “Ừ, quen biết”
Cô chỉ vào người phụ nữ đứng cạnh Bác Duyên, hiếu kì hỏi: “Cô ấy là ai?”
Văn Hạo dừng lại, cụp mắt xuống nhìn cô hồi lâu, thấp giọng nói: “Giám đốc phụ trách show Giang Thành, Trần Tư Vân”
Trì Lục: “Ồ”
Đột nhiên cô cười một tiếng, nhướng mày: “Bọn họ cũng tham gia tiệc tối?”
Văn Hạo: “Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là sẽ tham gia”
Trì Lục khẽ gật đầu, khi Bác Duyên và Trần Tư Vân nhìn sang, khóe môi nhếch lên, nói rõ ràng từng chữ: “Vậy tôi đi”
Văn Hạo: “….”
Cô nghĩ nghĩ, nhìn Văn Hạo, thắng thắn nói: “Nhưng tôi đi là vì Bác Duyên, anh có chắc muốn dẫn tôi đi không?”
Văn Hạo nghẹn lời, thản nhiên nói: “Em có thể không cần nói ra câu sau được không?”
“Vậy không được”
Trì Lục cúi đầu cười cười: “Chuyện gì cần nói rõ ràng nên giải thích càng sớm càng tốt, trách việc gây ra hiểu lầm”
Cô nâng cằm chỉ vào hai người đi tới, thản nhiên nói: “Anh ấy là bạn trai cũ của tôi”
Bác Duyên và Trần Tư Vân vừa vặn đến gần, nghe nói như vậy , ánh mắt anh liền nặng nề nhìn về phái Trì Lục.
Trì Lục cũng không sợ, thoải mái cùng anh nhìn vào mắt nhau, mở miệng cùng nhìn vào mắt nhau, mở miệng nói: “Đã lâu không gặp a Bác lão sư”