Dấu Răng

Chương 2: Gặp lại

Ra khỏi thang máy, Trì Lục từ chối lời mời của Văn Hạo.

Cô không muốn ra ngoài ăn tối, cũng không muốn cùng Văn Hạo ăn tối.

Văn Hạo sửng sốt trước lời từ chối thẳng thắn của cô: “Không ăn?”

Trì Lục: “Ừ, tôi muốn nghỉ ngơi”

Nói đến đây Văn Hạo cũng không miễn cưỡng nữa, hắn biết tính tình Trì Lục, nhìn như dễ nói chuyện nhưng thật ra là cứng đầu hơn bất kì ai. Hắn ở bên cô hai năm, tạm thời cũng không nên vội vã’

“Được, vậy em nghỉ ngơi tốt đi nhé. Tôi ở trên lầu, có việc gì thì gọi cho tôi”

Trì Lục gật đầu.

Phòng khách sạn rất rộng, bên ngoài cửa sổ là biểu tượng của Giang Thành, rất nhiều du khách đến đây đều sẽ chụp ảnh lưu niệm lại.

Lần đầu tiên Trì Lục đến Ginag Thành, liền hưng phấn lôi kéo Bác Duyên tới đó.

Hôm đó là lần đầu tiên cô đi giày cao gót.

Vì là địa điểm hấp dẫn nên có rất nhiều người xếp hàng, một lúc sau Trì Lục đã cảm thấy mệt mỏi, chân đau đến mức không thể đi nổi.

Cô nũng nịu ôm chầm lấy Bác Duyên và than thở, yếu ớt đến mức khiến anh bất lực. Cuối cùng, Bác Duyên vừa giáo huấn vừa cõng cô, thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc đó Trì Lục không biết xấu hổ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Cô ôm cổ Bác Duyên hết lời khen ngợi anh.

….

Chuông điện thoại vang lên, Trì Lục dứt ra khỏi hồi ức, lông mi run lên, cúi đầu nhìn cuộc gọi, là Quý Thanh Ảnh.

“Alo”

Trì Lục bật người bước đến bên giường.

Quý Thanh Annhr nghe giọng nói của cô, khóe môi cong lên, truê chọc nói: “Làm sao vậy?”

Trì Lục: “Hả?”

“Giọng điệu của cậu còn đáng tiếc hơn bỏ lỡ buổi họp báo vừa rồi”

Trì Lục: “Ồ”, dụi đầu vào gối: “Không giống”

Đối với cô, dù có bắt kịp buổi họp báo, cô cũng chỉ có thể nhìn Bác Duyên từ xa, nhưng cuộc gặp gỡ vừa rooiflaf một cuộc gặp gỡ trong khoảng cách gần.

Quý Thanh Ảnh cười cười, thấp giọng hỏi: “Sao lại không giống? Tớ vừa mới nhận được tin tức từ bác sĩ Phó, có biết là gì không?”

Trì Lục không nâng mi, nhắm mắt lại nói: “Lúc nãy kết thúc anh ta vẫn chưa rời đi”

Quý Thanh Ảnh dừng lại, nhướng mày hỏi: “Gặp mặt rồi sao?”

“Ừm”

Quý Thanh Ảnh: “Sau đó thì sao”

Trì Lục im lặng vài giây, lẩm bẩm: “Không có sau đó”

Quý Thanh Ảnh biết chuyện, cũng không biết nên an ủi cô nhưng thế nào, cũng may tính giác ngộ của Trì Lục cũng không tệ lắm, cũng không xoắn xuýt chuyện này nhiều.

Cô suy nghĩ một chút nói nhỏ: “Đừng nói chuyện này nữa, cậu gọi cho mình chỉ để nói cái này thôi sao?”

Quý Thanh Ảnh: “Cũng không hẳn”

“Còn gì nữa?”

“Tiếp theo cậu định làm gì?”

Trì Lục giật mình, vô thức hỏi: “Cái gì”

Quý Thanh Ảnh: “Tớ hiểu rõ cậu, nếu không phải đã nghĩ thoáng, cậu sẽ không về nước tham gia hoạt động.”

Trì Lục sống ở nước ngoài hai năm nay chưa từng quy lại. Quý Thanh Ảnh biết trong lòng cô có một nút thắt, cũng biết chỉ khi cô muốn mở nút thắt trong lòng, nghĩ thông suốt mọi chuyện mới có hành động.

“….”

Trì Lục nói: “Ừ”, nhất thời cô cũng không biết nói gì.

“Chuyện đó nói sau đi” Trì Lục nằm lì ở trên giường, quơ chân nói: “Tạm thời vẫn chưa hoàn toàn quyết định”

“Được” Quý Thanh Ảnh cũng không ép buộc cô trả lời: “Khi nào quyết định nhớ nói với tớ”

“Được”

Quý Thanh Ảnh cười cười: “Trở về cũng nên ra ngoài xem một chút, Giang Thành đã thay đổi rất nhiều”

Trì Lục mỉm cười, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn: “Biết rồi”

Cúp điện thoại xong, Trì Lục dứt khoát nằm xuống.

Cô từ từ nhắm hia mắt lại, cặp mắt lạnh lùng xa cách của người đàn ông hiện ra trước mắt. Trước đây, mỗi khi Bác Duyên nhìn cô chỉ có cưng chiều.

Nghĩ đến đây, Trì Lục có chút khó chịu không thể nói ra.

Cô đưa tay dụi mắt, từ trên giường bò dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, ép bản thân quên đi chuyện vừa xảy ra.

Sau khi tắm xong, Trì Lục cảm thấy có tinh thần hơn rất nhiều, cô nghĩ đến những lời của Quý Thanh Ảnh vừa nói, sau khi xoắn xuýt một hồi liền quyết định thay quần áo đi ra ngoài.

Vất vả trở về một chuyến, xác thực là cũng nên ra ngoài đi dạo một lát.

Sau khi nói với Viên Viên, Trì Lục đội mũ và đeo kính râm ra khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn, Trì Lục có chút bối rối. Cô không có mục đích nhất định, chỉ có thể đi loanh quanh.

Bất tri bất giác, Trì Lục đi tới con đường mà trước đây cô thường đi tới.

Những ngôi nhà hai bên đường đã trở nên cũ nát không chịu nổi, hàng quán nhỏ ven đường cũng đều đóng cử, người đi trên đường càng ngày càng ít.

Trì Lục hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem cửa hàng mình thường đến trước kia có còn hay không. Tình cờ cô nhìn thấy tờ giấy phá dỡ được dán ở xa xa.

Trì Lục sững sốt một chút, chậm rãi đi về phía trước. Vừa định đến gần. một giọng nam xa lạ truyền đến từ bên cạnh.

“Trì tiểu thư?”

Trì Lục giật mình, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng dưới tàng cây.

Bộ âu phục của Bác Duyên được thay bằng một bộ trang phục tối màu bình thường, cả người trông bớt nghiêm nghị, càng thêm phần ung dung hơn.

Cô dừng lịa, thu hồi suy nghĩ và nhìn người đàn ông bên cạnh anh: “Có chuyện gì không?”

Từ Minh Trạch cười một tiếng, ngữ khí ôn hòa nói: “Không có chuyện gì, chỉ có hơi ngoài ý muốn khi nhìn thấy cô ở đây”

Anh ta tự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của Bác tổng, Từ Minh Trạch”

Trì Lục: “Ừ” cười nói: “Nhàm chán nên đi loanh quanh thôi”

Từ Minh Trạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Bác Duyên đang cúi đầu xem điện thoại, nhiệt tình nói với cô: “Cô tới đây tìm người sao?”

“…Xem như là vậy”

Nghe vậy, ngón tay Bác Duyên đang trượt trên điện thoại dường như dừng lại một chút.

Đôi mắt Từ Minh Trạch sắc bé, ý cười bên môi mở rộng: “Cô đang tìm ai vậy? Bác tổng và tôi rất quen thuộc với đoạn đường này, nói không chừng cô nói với chúng tôi chúng tôi có thể giúp một tay.”

Trì Lục liếc nhìn người đàn ông đang im lặng: “Không có hi vọng đâu”

Từ Minh Trạch nhíu mày: “Làm sao vậy”

Trì Lục bình tĩnh nói: “Người không muốn bị tôi phát hiện trốn đi rồi”

Từ Minh Trạch: “…”

Làm sao mà anh ấy càm thấy điều này hình như có ẩn ý

Anh ta còn muốn nói chuyện, Trì Lục đột nhiên hỏi: “Nhân tiện, trợ lý Từ, có một tiệm bánh bao ở đây, anh có biết nó đã chuyển đi đâu không?”

“…”

Bước vào cửa tiệm nhỏ, Trì Lục không nghĩ ra tại sao cô lại đi theo bọn họ tới đây

Cô liếc nhìn người đàn ông đang đi phía trước, khóe môi cong lên

Trong cửa tiệm không có ai, chỉ có chủ cửa tiệm đang ngồi trên ghế đẩu xem TV

Nghe thấy động tĩnh, ông chủ ngoái lại nói: “Hai người đến rồi”

Bác Duyên nói: “Vâng”

Ông chủ cười cười, nhìn anh nói: “Vẫn như cũ?”

Bác Duyên gật đầu

Từ Minh Trạch hỏi Trì Lục: “Trì tiểu thư, cô muốn ăn gì?”

Trì Lục tháo kính râm, ngẩng đầu nhìn lên menu trên tường.

Cô vừa định mở miệng, ông chủ đột nhiên kinh ngạc nói: “A cô bé này”

Trì Lục dừng lại

Ánh mắt ông chủ đảo quanh hai người, sảng khoái cười hỏi: “Cháu đi du học về rồi à?”

“…”

Trì Lục trố mắt nhìn một lát, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó

Cô nhẹ gật đầu, cười nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp ông chủ”

Ông chủ cười, đang định ôn lại chuyện cũ với cô, nhưng lại bị Bác Duyên cắt ngang

“Ông làm thức ăn trước đi, chúng tôi đang rất vội”

Ông chủ: “…Được được được”

Anh nhìn Trì Lục: “Em vẫn như cũ sao?”

Trì Lục: “ừ, cảm ơn”

Sau khi ngồi xuống, Từ Minh Trạch nhìn hai người bên cạnh, toàn bộ lòng hiếu kỳ đều bị gọi lên

Anh ấy là người thông minh nên tự nhiên có thể đoán được Bác Duyên và Trì Lục đã quen nhau từ trước, nói không chừng còn có một đoạn tình cảm. Nhưng cụ thê là chuyện gì thì hai người họ lại không thể hiện ra, khiến anh rất bất lực.

Sau một hồi yên lặng, Từu Minh Trạch chủ động nói chuyện với Trì Lục

“Trì tiểu thư trước kia thường xuyên tới đây sao?”

“…Ừm”

“Trì thiểu thư là người Giang Thành sao?”

Trì Lục cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm, sau đó lắc đầu: “Không phải”

Cô nói thẳng: “Tôi sống ở đây trong kì nghỉ đông và kỳ nghỉ hè”

Từ Minh Trạch nhướng mày Nếu nhớ không lầm, lúc ông chủ bên cạnh anh ta vẫn còn trong thời trẻ điên cuồng, thành phố hắn ở chính là Giang Thành.

“Kiểu này” Từ Minh Trạch cười cười: “Là ở--“

Lời còn chưa nói xong, đã bị Bác Duyên lạnh lùng ngắt lời.

“Trợ lý Từ”

Từ Minh Trạch ngơ ngác nhìn anh: “Bác tổng”

Một ánh mắt Bác Duyên cũng không cho hắn, nhẹ giọng nói: “Cậu rất rảnh sao?”

Từ Minh Trạch: “…”

Anh ta an tĩnh ngậm miêng lại

Trì Lục dừng lại, nụ cười trên mặt chợt trở nên chua xót

Ăn xong, ba người rời đi

Từ Minh Trạch nhiệt tình, càng làm trong lòng Trì Lục như có quỷ, đành phải thuận theo đồng ý lên xe, cùng hai người trở về khách sạn.

Trên đường đều là Trì Lục cùng Từ Minh Trạch nói chuyện với nhau, mà Bác Duyên một chữ cũng không nói

Thật ra trước đây không phải như vậy. Bác Duyên đã từng là người nói rất nhiều, nhưng đương nhiên chỉ giới hạn với Trì Lục

Đương nhiên Trì Lục khi đó, cũng không phải là một cô gái dễ xấu hổ. Khi đó anh hay nói rất nhiều lời không đứng đắn, làm Trì Lục đỏ mặt muốn đánh trả, sau đó hai người lại nháo trên giường.

Nghĩ đến đó, mặt Trì Lục không hiểu sao liền nóng lên

Trong khoảnh khắc, dường như hơi thở ấm áp cùng hành động vuốt ve, an ủi của anh với chính mình vẫn còn căng cẳng bên tai

Trì Lục bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía anh. Hơn hai năm không gặp, Bác Duyên đã trở nên trầm ổn hơn, những đường cong cơ bắp được phác họa dưới quần áo cũng trở nên rõ ràng hơn.

Anh là kiểu người điển hình của việc mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì lại làm người ta bất ng, dáng người của anh đẹp đến mức khiến người khác them muốn

Trước kia, lúc Trì Lục vui cẻ thường đối với cơ bắp anh yêu thích không buông tay, lúc tức giận thì cắn anh, than thở cơ bắp của anh quá cứng, cô không cắn được

Mỗi lần như vậy. Bác Duyên luôn dùng cặp mắt đào hoa trêu ngươi mà nhìn cô, trêu chọc cô, nói cô trở mặt không quen biết, cố tình gây chuyện

Nhưng cho dù cô có làm loạn như thế nào, anh cũng sẽ dung túng cô. Đương nhiêu đến cuối cùng, Bác Duyên cũng sẽ đem cô ném lên trên giường trả lại tất cả cho cô.

Hai người lúc đó đều còn trẻ tuổi, nhưng bởi vì nơi ở khác nhau, chỉ cần gặp nhau, liền không khống chế được mà dành toàn bộ thời gian vào những chuyện kiều diễm ấy.

Vừa nghĩ tới đó, sắc mặt Trì Lục đột nhiên đỏ bừng.

Cô đang định rời mắt khỏi Bác Duyên thì anh đột nhiên quay đầu và nhìn sang

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cúi đầu xuống hỏi: “Trì tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Trì Lục: “…”

Cô im lặng, mặt đỏ bừng hỏi: “Anh có nóng không?”

Bác Duyên: “…Bình thường”

Trì Lục nói: “Ồ”, lại nói: “Tôi có thể mở cửa sổ không?”

Má lạnh đều không thể khiến cô tỉnh táo

Bác Duyên: “Ừ”, “Tùy ý”

Trì Lục mở cửa sổ, để làn gió ấm thổi qua má cô. Cô hít một hơi thật sâu, đem một vài hình ảnh không phù hợp ra khỏi đầu mới bình tĩnh lại một chút.

Đến cửa khách sạn, Trì Lục vội vàng cảm ơn rồi xuống xe. Từ Minh Trạch gọi cô mấy lần, cô đều không nghe thấy.

Nhìn thấy cô biến mất ở trước mặt bọn họ, Từ Minh Trạch nhìn về phía Bác Duyên: “Bác tổng, ra sân bay sao?”

Anh ta nhắc nhở: “Giờ đổi vé vẫn còn kịp”

Bác Duyên nhìn kính râm và mũ mà người kia đánh rơi, liếc mắt nhìn, cầm lấy hai vậy đó rồi đẩy cửa đi xuống

“Hoãn lại cuộc họp”

Từ Minh Trạch nín cười, mặt không đổi sắc hỏi: “Bác tổng, tôi muốn hỏi..”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Bác Duyên, Từu Minh Trạch không sợ chết nói: “Cần hoãn bao nhiêu ngày ạ?”

Bác Duyên: “…”

--Lời dịch giả: Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!!!