Ngay khi cấm chế của lệ quỷ được dỡ bỏ, Trần Lâm và lão Trương đồng thời sinh ra một cảm giác khϊếp sợ không thể giải thích được!
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà cảm giác của Trần Lâm vô cùng không tốt, như thể có một đôi mắt u ám nhìn anh ở khắp mọi nơi, mỗi giây mỗi phút đều lén lút nhìn trộm bản thân.
Không chỉ riêng Trần Lâm, lão Trương bây giờ đang trốn trong phòng chứa thi thể cũng sinh ra cảm giác kỳ quái này, lão đang nấp dưới một trong những chiếc giường ở nhà xác, hai tay lão bây giờ đang nắm chặt đèn pin, khẩn trương nhìn chăm chú về phía cửa chính.
Đồng thời cầu nguyện trong lòng, đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!
Mặc dù trong lòng cầu nguyện không bị lệ quỷ tìm được, nhưng bản thân lão Trương là người có kinh nghiệm, trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, bị quỷ lệ tìm được thật ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đáng tiếc là, trong cốt truyện lần này chỉ còn lại hai người, đối với hai người này tỷ lệ phát hiện chẳng khác nào năm mươi năm mươi. Nếu đã như thế, lão Trương vẫn hy vọng người bị tìm thấy không phải là bản thân mình.
“Chỉ tiếc đối phương chỉ là một người chơi mới, có lẽ không có cách nào bảo vệ bản thân, nếu không còn có thể dây dưa một chút thời gian.”
Lão Trương nghĩ cũng có chút tiếc nuối, nhưng mà đúng vào lúc này, hai bên tai đột nhiên mơ hồ vang lên âm thanh gì đó.
Loạt soạt, loạt soạt.
Giống như đồ vật gì đó đang từ từ kéo dọc mặt đất.
Sắc mặt của lão Trương thay đổi trong nháy mắt.
Đáng chết! Vật kia, tìm tới đây rồi!
Giờ phút này nếu như phóng tầm mắt nhìn ra hành lang, có thể trông thấy một đôi chân trần lơ lửng trên không trung, đang đi chậm rãi về phía cửa chính nhà xác, mặc dù nữ quỷ lơ lửng trên không trung, nhưng mà vẫn phát ra tiếng loạt soạt loạt soạt.
Hết tiếng này đến tiếng khác, giống như bùa chú đoạt mạng.
Lão Trương đang trốn dưới giường nhà xác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, khẩn trương tới cực điểm.
Lão chỉ hi vọng lệ quỷ bị tử khí trong nhà xác mê hoặc như lần trước, cũng không phát hiện ra dấu vết của bản thân.
Loạt soạt, loạt soạt, không nhanh không chậm, tiếng chân dần dần tiếp cận, mãi cho đến bên ngoài cửa chính.
Giờ phút này, tim của lão Trương dường như đã nhảy tới cổ họng, mặc dù trong tay lão còn một vật phẩm có khả năng chống lại được sức mạnh linh dị, nhưng mà lão ta đã trải qua ba lần trong cốt truyện, cũng đồng thời biết, những vật phẩm này, thật sự hạn chế, khắc chế được quỷ hồn.
Nhiều nhất, cũng chỉ được vài phút mà thôi.
Mà đèn pin đã từng sử dụng hai lần, cho nên nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, lão Trương cũng không muốn dễ dàng sử dụng cơ hội cuối cùng này.
Két két... cửa chính của nhà xác bị một cơn gió thổi tạo thành một khe hở, lão Trương giật mình suýt chút nữa run một cái, nhưng mà may mắn là, tiếng bước chân quỷ dị kia lại giống như lần trước, đứng trước cửa ra vào của nhà xác.
Nó không phát hiện ra tôi.
Không phát hiện ra tôi.
Trong lòng của Lão Trương chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.
Giống như là vận mệnh nghe thấy lời cầu nguyện của bản thân mình, tiếng bước chân quỷ dị kia cứ lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, cũng không tiếp tục vang lên tiếng động, thời gian trong lúc yên tĩnh đến cực điểm chầm chậm trôi qua.
Mười phút sau, toàn thân của lão Trương dường như bị mồ hôi lại ướt đẫm, đồng thời cái âm thanh kia cuối cùng cũng vang lên lần nữa, nhưng mà lần này lại đi về phía xa, nó lùi ra xa từng chút một.
Vật kia, cuối cùng đã đi rồi!
Lão Trương thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ý thức được một vấn đề.
Nhà xác này, có một cái khuyết điểm rất trí mạng, chính là chỉ duy nhất một cái cửa chính là cửa ra, một khi bị quỷ chặn ở bên trong, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Không được, không thể tiếp tục trốn ở trong này. Lão Trương đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, còn không tới hai mươi phút nữa là tới thời gian nhiệm vụ kết thúc, thời điểm này lão tính toán thay đổi sách lược, tiếp tục di chuyển, cộng thêm đèn pin còn có một cơ hội sử dụng nữa, tin tưởng bản thân có thể chống nổi.
Vừa nghĩ như thế, lão Trương lập tức khôi phục lòng tin, lau mồ hôi lạnh trên trán, chui từ trong gầm giường ra. Cẩn thận từng li từng tí mở cửa lớn ra, đồng thời, bỗng nhiên tay cầm đèn pin nhắm ngay bên ngoài.
Trong các nhiệm vụ lần trước, cũng từng nghe nói người tham gia khác từng nói, mặc dù quỷ vật không có tình cảm, nhưng mà một số con vô cùng giảo hoạt, thường xuyên giả với bản thân đã rời đi, dẫn dụ người tham gia đang ẩn núp xuất hiện, sau đó gϊếŧ hại, cho nên trong nháy mắt lão Trương mở cửa, lão tập trung tinh thần phòng bị, phòng bị mười hai phần tinh thần để đề phòng lệ quỷ đột nhiên xuất hiện.
Nhưng mà hình ảnh kinh khủng trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, trước mắt chỉ có một đầu hành lang trống rỗng và ánh đèn lóe lên.
Xem ra, lệ quỷ thật sự đã đi xa rồi.
Lão Trương Tùng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cất đèn pin vào trong lòng, chậm rãi đi thẳng về phía trước, hai mươi phút sau đó lão tính toán duy trì trạng thái di chuyển không quy luật như vậy.
Nhưng mà ngay tại lúc lão Trương đang thả lòng người cũng không chú ý tới, ngay sau đầu lão có một quỷ ảnh trắng bay lơ lửng, cái quỷ ảnh này luôn trốn phía trên cửa chính nhà xác, cho nên khi lão Trương mở cửa mới không phát hiện.
Mà sau khi thấy lão Trương đi thẳng về phía trước, con quỷ ảnh màu trắng này không tiếng động bay qua sau lưng lão.
Lần này lão Trương cũng không lựa chọn ngồi thang máy, mà thông qua cầu thang đi tới tầng thứ nhất của khu nội trú, dự định tìm một chỗ có tầm nhìn rộng hơn để ngắm nhìn tình huống xung quanh.
Đúng lúc này, âm thanh loạt soạt, loạt soạt kỳ quái lại vang lên sau lưng lão Trương một lần nữa, khiến cho lão lập tức dựng cả tóc gáy.
Bởi vì cái âm thanh này đang rất gần lão, dường như ở ngay sau lưng lão vậy!
Dưới sự kinh hoàng cực độ, lão Trương bỗng nhiên quay người, một khuôn mặt máu thịt be bét, trạng thái chết kinh khủng tới cực điểm, trong nháy mắt đột ngột xuất hiện trước mắt lão Trương.
Hì hì,
Tôi vẫn luôn,
đi theo ông đây.
“A a a a ——!”
Lão Trương hoảng sợ kêu to một tiếng, ngay lập tức vươn tay muốn lấy đèn pin trong ngực ra, nhưng mà hai tay của nữ quỷ hơn động tác của lão, nhanh chóng mò tới cổ của lão.
Nhẹ nhàng vặn một cái, răng rắc.
Rất giống như một cô bé nghịch ngợm đối xử thô bạo với đồ chơi của mình.
Trực tiếp vặn cổ của lão Trương.
Bịch một tiếng, chiếc đèn thần bí kia cũng rớt khỏi tay lão Trương, rơi vào bên cạnh phần đầu bị tách ra của lão Trương, lão chết không nhắm mắt.
Làm xong tất cả chuyện này, nữ quỷ tàn nhẫn kia cũng đứng lên một lần nữa.
“Vẫn còn một người.”
Đôi chân trần màu trắng nhẹ nhàng di chuyển trong không khí, trong nháy mắt đã trôi dạt đến trung tâm hành lang.
Nếu như Trần Lâm nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt há mồm, bởi vì tốc độ di chuyển của nữ quỷ này có thể nhanh đến như vậy, đây đã vượt xa khỏi cực hạn chạy trốn của con người.
Mà bây giờ, khoảng cách nhiệm vụ kết thúc lúc này còn mười lăm phút.