Bị ánh sáng của đèn pin chiếu vào, làn sương sám cuộn trào cùng với những móng vuốt nhô ra từ trong sương mù, chúng giống như bị đốt cháy, đột nhiên rút khỏi sau lưng Trần Lâm.
Cùng lúc đó, bóng tối kia giống như thực chất nhanh chóng mờ dần sau lưng của Trần Lâm, cuồng phong ở chung quanh dần dần ngừng, bóng cây không còn giống như quỷ ảnh điên cuồng nhảy múa nữa, mà về phần ô gác cổng không có một bóng người, chẳng biết lúc nào, cũng xuất hiện một hình bóng nhân viên trực nhiệm vụ.
Âm thanh của lão Trương trầm ổn, xuyên qua cửa chính truyền nào.
“Bác sĩ Triệu, không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Có chút chưa hoàn hồn, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt của Trần Lâm ánh mắt, không tự chủ rơi vào đèn pin do lão Trương cầm.
Chiếc đèn pin đó trông bình thường và cũ kỹ, nhưng nó có khả năng xua tan năng lực của cuộc tập kích linh dị, rõ ràng là một đồ vật không bình thường.
Khó trách lão Trương lúc nào cũng nắm nó trong tay, giờ phút này Trần Lâm mới hiểu rõ ràng.
“Vừa rồi đây là...?”
“Cậu nói cái này à?” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trần Lâm, lão Trương cũng không giấu giếm, giơ tay lắc lắc chiếc đèn pin trước mặt Trần Lâm: “Vật phẩm như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong câu chuyện thì nhất định sẽ có xác suất thu hoạch. Không giấu cậu, cái đèn pin này là giải thưởng lần trước tôi trải nghiệm câu chuyện nên được nhận.”
Dường như biết Trần Lâm lập tức sẽ nói cái gì, lão Trương lại nhún nhún vai: “Nhưng mà cũng đừng mong có nhiều, loại vật này, nhiều nhất chỉ chống lại được một ít sức mạnh linh dị, tạm thời đánh lui công kích của lệ quỷ, những thứ khác cũng không có có tác dụng gì.”
“Hơn nữa mỗi một lần sử dụng, hiệu quả của vật phẩm đều sẽ giảm dần, nếu như trong một câu chuyện sử dụng quá ba lần, thậm chí có thể gây ra chuyện không hay.”
“Cái loại đèn pin này, thật ra tôi đã sử dụng ở nhà xác một lần rồi, bây giờ là lần thứ hai, hiệu quả chống cự tập kích linh dị có thể không tốt lắm, cho nên chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Rời khỏi nơi này, đi nơi nào?” Trần Lâm có chút mờ mịt.
“Câu chuyện sẽ nói cho chúng ta biết, không phải sao, cậu nhìn phía trước không phải chỉ có một con đường sao?”
Nhìn theo phương hướng ngón tay lão Trương, lúc này Trần Lâm mới phát hiện, xung quanh tiểu khu bỗng nhiên là một mảnh đen tối, trước mắt chỉ có vẻn vẹn một con đường, đèn đường vẫn sáng mờ ảo, dường như đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.
Thậm chí Trần Lâm còn không thèm lái xe nữa, trực tiếp ngồi lên xe mô - tô của lão Trương, lái theo con đường này.
Sau một thời gian ngắn, trong bóng tối phía trước, một tòa nhà quen thuộc xuất hiện, đúng vậy, theo sự dẫn dắt của câu chuyện, cả hai quay lại bệnh viện nhân dân số bảy một lần nữa.
Dọc theo đường đi, Trần Lâm cũng nói kết quả điều tra tại nhà Triệu Hòa Văn cho lão Trương, nhưng mà điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lão Trương biết bản thân ở tiểu khu của Triệu Hòa Văn, đồng thời kịp chạy đến?
“Cái này à, chỉ cần cậu tiếp xúc với nhiệm vụ thêm vài lần nữa, cậu cũng có thể nắm bắt được tình tiết của câu chuyện.” Lão Trương vừa rẽ trái rẽ phải xe mô tô vừa giải thích: “Tôi vừa nhìn thấy tình huống xung quanh không đúng, biết ngay cậu nhất định đã kích hoạt kịch bản mấu chốt, mỗi lần kịch bản mấu chốt bị phát động, bình thường đều kèm theo cuộc tập kích sức mạnh linh dị, tôi vừa nghĩ đã biết không tốt, tên nhóc nhà cậu là tay mơ, đoán chừng trên người cũng không có đồ vật gì để bảo vệ, đầu mối quý giá này không phải lại bị phá vỡ rồi sao? Cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đến cứu cậu.”
Vừa nói, còn vừa lắc đầu, dường như đó là chuyện rất miễn cưỡng.
Còn tưởng rằng ông chú này cao thượng, xì!
Rất nhanh, hai người đã đến trước cổng chính của bệnh viện nhân dân số bảy, ngắm nhìn dãy nhà khám bệnh trong bóng đêm, hai người đều cảm giác được, một loại không khí khác thường đang lan tràn ra xung quanh.
Một cái bệnh viện lớn như vậy, cho dù là ban đêm cũng phải có bác sĩ và y tá trực ca đêm, cấp cứu bệnh nhân, vậy mà lúc này bây giờ tòa nhà khám bệnh của bệnh viện này bày ra trước mặt hai người đều ảm đạm không thấy bóng dáng ai, thậm chí còn không có lấy một ánh đèn, xung quanh chỉ có một làn sương mỏng.
Nếu như đổi lại người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, chỉ sợ sẽ không đủ dũng khí để bước chân vào, nhưng mà lão Trương và Trần Lâm đều hiểu rất rõ, chỉ có tiến vào bên trong, kết thúc hết câu chuyện này, bọn họ mới có thể thật sự rời khỏi thế giới linh dị này.
Khi hai người đi vào tòa nhà khám bệnh kỳ lạ này, bọn họ phát hiện bên trong tòa nhà đã trở nên hoang vắng từ lâu, bức tường đen như mực bị hư hỏng, chiếc đèn đã hoen gỉ, ố vàng, những vết loang lổ màu đen trên những bức tường cũ kỹ trông rất gớm ghiếc.
Ngay tại lúc hai người bước chân vào tòa cao ốc của bệnh viện, đinh một tiếng, trong đầu hai người đồng thời vang lên một thanh âm.
“Người tham dự cốt truyện lần này, chúc mừng các người hoàn thành việc tìm tòi manh mối chính, mở khóa đạo cụ đặc thù.”
Cùng lúc đó, hai người đồng thời nhìn thấy giữa không trung rơi một cái giống như bùa chú lên sàn bệnh viện.
Khi ngón tay của hai người chạm đến đồ vật giống dạng tấm bùa chú kia, trong đầu đồng thời vang lên âm thanh.
“Kim Quang Chú, linh lực yếu, có thể phong ấn quỷ vật có thực lực yếu, vật phẩm này là một vật phẩm sử dụng một lần, không thể mang ra khỏi thế giới truyện.”
“Phương pháp sử dụng, dán tấm bùa này lên trên bản thể của quỷ vật lập tức có thể hoàn thành phong ấn.”
“Đây là...”
“Cốt truyện cho chúng ta, trợ giúp những người tham dự chúng ta đối phó quỷ vật, vật phẩm đặc biệt sau khi hoàn thành cốt truyện.” Nhìn thấy những lá bùa xuất hiện ở phía trước, lão Trương dường như không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Theo lý thuyết, chỉ cần sử dụng tấm bùa này chú, tiếp xúc với bản thể của quỷ vật lập tức có thể kết thúc cốt truyện lần này?”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà quỷ vật bên trong cốt truyện đều vô cùng hung tàn, muốn để phù chú tiếp xúc trực tiếp với bản thể của quỷ vật, đó chỉ là một chuyện liều lĩnh.” Lão Trương lắc đầu.
Hai người, một tấm phù chú, không thể nghi ngờ, người sử dụng phù chú để tiếp hoàn toàn thể của quỷ vật, sẽ gặp huy hiểm rất lớn trong việc phong ấn quỷ vật.
“Để cho tôi làm đi.” Trần Lâm nghĩ nghĩ, đưa tay về phía cái gọi là Kim Quang Chú, nói ra thì lão Trương trong cốt truyện này đã cứu bản thân mình hai lần, lần này cũng đến lúc bản thân đứng ra mạo hiểm rồi.
Nhưng mà ngay khi Trần Lâm vươn tay ra, lại có một cái tay khác nắm lầy lá bùa màu vàng đất kia trước.
“Vẫn là để tôi làm cho, nói đến việc đối phó với những vật này, dù sao tôi vẫn quen thuộc hơn một chút.”
Lá bùa chỉ có một tấm, cũng chính là chỉ có cơ hội sử dụng một lần, đối với Trần Lâm tay mơ này, đương nhiên lão Trương không quá yên tâm.
“Vấn đề hiện tại là chúng ta nên đi đâu để tìm bản thể của quỷ vật đây.”
Cũng chính là, thi thể mất tích của Tề Đông Thắng.
“Tôi nghĩ, tôi đã biết nó đến nơi nào rồi.”
“Nếu như tôi đoán không sai, Tề Đông Thắng mất tích này chắc chắn vẫn còn ở chỗ đó!”