Mỗi một tiếng bước chân đều giống như đạp vào lòng Trần Lâm, tuy rằng vệt u ám dưới nền đất không rõ lắm, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được sức mạnh linh dị đang chậm rãi ăn mòn ở đây.
Dưới tiếng thúc giục của loạt bước chân, Trần Lâm không thể không nhanh chạy về phía trước, chẳng bao lâu, phòng trực ban và cửa nhà xác đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Phòng trực ban vẫn sáng đèn như cũ, nhưng không thấy bóng dáng lão Trương đâu, trước nhà xác cửa lớn khép hờ một cách quỷ dị.
Cuối hành lang mơ hồ có thể nhìn thấy sương mù màu xám đang quay cuồng dần dần vọt tới. Trần Lâm chần chờ một chút, cuối cùng... Đẩy cửa nhà xác ra!
Trong bóng tối, chỉ phảng phất âm thanh bước chân vang vọng, vô cùng vô tận mà quanh quẩn ở bốn phía.
Sau đó ngừng lại bên tai.
Cách cửa lớn của nhà xác, Trần Lâm thậm chí đều có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đứng ở ngoài đó, đang lẳng lặng nhìn mình chăm chú.
Sau đó hai bên dườngg như rơi vào một không khí giằng co quỷ dị.
Không biết qua bao lâu thời gian, Trần Lâm đột nhiên phát hiện, một làn sương mù màu xám quỷ dị từ phía dưới kẹt cửa, chậm rãi ùa vào nhà xác. Một khắc sau, bỗng nhiên một cái tay từ phía sau che miệng anh lại, kéo anh vào trong bóng tối vô tận.
Mà nơi kẹt cửa phía dưới ùa vào những làn sương mù màu xám, quay cuồng trước cửa trong chốc lát, dường như cũng không cảm nhận được cái gì, cuối cùng chậm rãi bay ra ngoài, một lát sau, cửa lại lần nữa vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch. Nhưng mà lần này càng lúc càng xa.
Cùng lúc đó, bàn tay che miệng Trần Lâm lại chậm rãi lấy ra.
Phía sau bóng đêm hiện ra một gương mặt.
“Lão Trương... Là ông sao?”
Trong lòng Trần Lâm còn sợ hãi mà hít một hơi: “Cảm ơn.”
“Hắc hắc, làm thế nào mà anh biết là tôi.” Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Nhìn thấy phòng trực ban không có ai, lập tức nghĩ đến ông có thể là trốn ở nơi này.”
“Không kịp nhắc nhở anh, chẳng qua, tên nhóc anh thật thông minh.”
Trần Lâm không có tiếp nhận lời khen, ngược lại thay đổi đề tài: “Cái thứ vừa rồi là gì vậy?”
“Không biết.” Trong bóng tối, dường như nhìn thấy lão Trương cũng lắc lắc đầu: “Ác linh, lệ quỷ, tóm lại, là sức mạnh linh dị hoá thân trong cốt truyện, là thứ trong nháy mắt có thể gϊếŧ chết chúng ta.”
“Ổng làm thế nào biết trốn vào nhà xác có thể tránh được bị nó đuổi gϊếŧ?”
“Chỉ là đoán đại một tí thôi, lệ quỷ săn người để gϊếŧ, có lẽ là bởi vì nó có thể cảm nhận được sinh khí của chúng ta, nhà xác đều là thi thể, đâu đâu cũng là tử khí, thời điểm linh dị công kích, tôi liền nghĩ tới, có lẽ có thể dùng tử khí bên trong che giấu sinh khí của người sống, tránh được lệ quỷ truy tìm.”
Trần Lâm suy nghĩ một chút, có lẽ đạo lý này đúng thật, cũng may mắn chính mình mơ hồ mà nghĩ tới nơi này, cho nên mới không lựa chọn căn phòng sáng đèn lúc nãy, ngược lại trốn vào nhà xác âm lãnh.
Mà lão Trương, hiển nhiên ý thức được điểm nay sớm hơn so với mình.
Lời tuy nói như vậy, hai người vẫn là đợi thêm mười mấy phút, mãi đến khi xác nhận bên ngoài hoàn toàn khôi phục sự bình yên, mới cẩn thận đi ra.
Lão Trương lau mồ hôi trên trán: “Nghe thấy tiếng bước chân không? Cái đó là lệ quỷ đuổi gϊếŧ chúng ta, e rằng là do thi thể chạy ra khỏi nhà xác hôm qua, hơn nữa xem ra cốt truyện đã đưa ra được manh mối cốt yếu, nếu không cũng sẽ không đánh trống khua chiêng như vậy làm cho quỷ hồn trực tiếp hiện thân gϊếŧ người.”
Trần Lâm gật gật đầu, sau đó anh nói cho lão Trương nghe về chuyện khi xưa y tá Dương Hoa Ngọc cũng có thể là người tham gia và manh mối mà đối phương đã để lại.
“Tề Đông Thắng và Chu Nhung, hai người kia đều có nảy sinh liên hệ với Triệu Hòa Văn, tình hình của Tề Đông Thắng chúng ta đã nắm giữ một ít, mà Chu Nhung này hiện tại còn chưa rõ đầu đuôi, hơn nữa chớ quên, lúc Dương Hoa Ngọc chết, cùng lúc bị linh dị tập kích, mà chuyện này xảy ra sau khi chúng ta gặp Chu Nhung, cho thấy rằng người này tệ lắm cũng phải là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện này.”
“Tên Chu Nhung này cuối cùng có thân phận gì, và Tề Đông Thắng, Triệu Hòa Văn giữa ba người này có liên quan gì, cần phải điều tra điều này như điểm mấu chốt.
Trần Lâm gật gật đầu, lão Trương nêu ra điểm này, cũng là điểm nghi hoặc trong lòng anh.
“Chỉ tiếc, tôi không phải là Triệu Hòa Văn thật.”
Bởi vì không phải bản thân Triệu Hòa Văn, anh chỉ là mượn thân phận đối phương trong cốt truyện. Cho nên, trong đầu Trần Lâm không có bất kỳ đoạn kí ức nào về Triệu Hòa Văn. Ngẫm nghĩ lại, đây cũng là điều khó khăn mà cốt truyện đem lại cho những người tham gia..
Nếu sức mạnh linh dị đã biến mất, hai người cũng không nên nói lâu, sau khi lão Trương trở lại phòng trực ban, Trần Lâm cũng rời đi để phụ giúp, khi cửa thang máy mở ra, khung cảnh náo nhiệt xung quanh của bệnh viện một lần nữa được khôi phục lại, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Trong lúc Trần Lâm có chút ngây ra nhìn đám người lui tới, phía sau lại lần nữa vang lên một thanh âm: “Bác sĩ Triệu! Bác sĩ Triệu!”
Trần Lâm quay đầu, là một y tá trẻ tuổi khác, với vẻ mặt lo lắng: “Bác sĩ Triệu, anh đi đâu vậy, khi nãy Viện trưởng cứ tìm anh suốt.”
“Viện trưởng Tần? Tìm tôi?”
Y tá trẻ ngơ ngác gật đầu: “Đúng đó, anh mau đi đi.”
Trần Lâm gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, hay là lúc này lại xuất hiện tình tiết mới?
Đi vào văn phòng Viện trưởng, Trần Lâm mới phát hiện bản thân mình suy nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì buổi sáng Viện trưởng Tần sắp xếp mình và lão Trương đến nhà xác để tìm hiểu tình hình, lúc này muốn biết đối phương phản hồi thế nào mà thôi.
Mà Trần Lâm, đương nhiên cũng không có khả năng đem chuyện “xác chết vùng dậy” vô căn cứ mà nói ra, chỉ nói lão Trương trực đêm uống nhiều rượu quá ngủ đến mê mang, cũng không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Cái tên này, đúng là vô trách nhiệm!” Nghe xong báo cáo của Trần Lâm, Viện trưởng Tần quả nhiên tức giận không hề nhẹ, đang muốn phát hỏa bỗng nhiên nghĩ tới lão Trương là do Triệu Hòa Văn giới thiệu, đột ngột kiềm chế lửa giận lại.
Sau khi giải thích mọi việc, Trần Lâm đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, không ngờ vừa ngẩng đầu, bắt gặp được vẻ mặt đang do dự của viện trưởng Tần.
Trong lòng Trần Lâm lập tức nhảy số: “Viện trưởng Tần, còn có việc gì sao?”
“Kỳ thật... Haiz...”
Viện trưởng Tần còn chưa mở miệng, đã thở dài một tiếng: “Bác sĩ Triệu, thời gian này nhân sự bệnh viện chúng ta bị siết chặt, cũng là làm khó anh rồi.”
Lời nói của viện trưởng Tần này hiển nhiên có ẩn ý.
Một khi đã như vậy, Trần Lâm liền không vội mà đi, anh dứt khoát một lần nữa ngồi xuống: “Viện Trường, anh có gì muốn nói, cứ việc nói thẳng đi.”
“Bác sĩ Triệu à...”
“Sự việc của y tá Chu, là một việc ngoài ý muốn, mọi người cũng đều biết nó là sự đả kích rất lớn đối với anh, tình trạng công việc tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, dù là phẫu thuật thất bại, bản thân cũng không cần quá áp lực, trời sập xuống cũng có bệnh viện gánh không phải sao?”
Nói tới đây, viện trưởng Tần dừng một chút, do dự nói tiếp.
“Người chết không thể sống lại, sự việc của Chu Nhung, qua được thì để nó qua đi, chúng ta còn phải đi về phía trước, chậm rãi quên đi anh xem có phải hay không?”
Nghe lời nói của viện trưởng Tần, trên mặt Trần Lâm cũng là phối hợp mà lộ ra sắt mặt bi thương thảm đạm nhưng mà trong lòng lại vô cùng giật mình.
Những lời này của viện trưởng Tần, không thể nghi ngờ lại có tin tức mới.
Chu Nhung cũng là y tá của bệnh viện.
Chu Nhung có quan hệ mật thiết với Triệu Hòa Văn.
Còn có, cô ta chết là do bất đắc kỳ tử.
Chu Nhung này rõ ràng là một manh mối quan trọng khác!
Trở lại văn phòng của mình, Trần Lâm lập tức mở máy tính, ở thanh tìm kiếm nhập những từ khóa bệnh viện nhân dân số bảy, y tá, những từ khóa liên quan đến cái chết.
Ngay sau đó, một loạt tin tức thật dài xuất hiện trước mắt Trần Lâm, trên cùng là một đường link “Y tá bệnh viện nhân dân số bảy nhảy lầu tự sát”, thời gian của bài viết là hơn một tháng trước.
Chương : Về nhà
Mở bài đăng này ra, bức ảnh trên đúng là bệnh viện bản thân đang ở, trong bức ảnh có một người phụ nữ trẻ tuổi cả người bê bết máu được đưa ra khỏi xe cứu thương, nhân viên y tế ở xung quanh đang thực hiện nhiệm vụ, cố gắng hết sức để giữ lại sinh mạng đang hấp hối này. Cùng lúc đó ở bên ngoài đám người có một người đàn ông đang mất hồn mất vía đứng im.
Sự việc này cũng gây xôn xao trên mạng, cư dân mạng đồn đoán về nguyên nhân dẫn đến việc nữ y tá này bị ngã, một số cho rằng do không chịu nổi áp lực công việc, một số người nói là bệnh viện bị oan linh cuốn lấy, thậm chí còn có người nói ra tên tuổi của người y tá này, tên là Chu Nhung, mấy năm trước đã kết hôn với một bác sĩ trưởng của bệnh viện.
Mà cuối cùng cảnh sát kết luận rằng nguyên nhân cái chết của Chu Nhung là tự sát, điều này trực tiếp phá tan tin đồn về nhiều thuyết âm mưu khác nhau trên mạng.
Xét từ những bức ảnh bị công bố trên mạng, Chu Nhung tự sát cũng khiến Triệu Hòa Văn vô cùng đau lòng, có thể dùng từ đau lòng đến muốn chết để hình dung.
Sau đó Trần Lâm kiểm tra về hồ sơ công tác của “bản thân”, trong hồ sơ máy tính cho thấy chưa đầy một tuần sau cái chết của người vợ Chu Nhung, Triệu Hòa Văn đã trở lại bệnh viện làm việc, có vẻ như anh ta rơi vào trạng thái không tập trung, cho nên khi làm việc đã xảy ra một số sai lầm.
Cho nên đây là nguyên nhân do giải phẫu thất bại?
Mặc dù các tầng của mối quan hệ đã được điều tra rõ ràng, nhưng vẫn không có manh mối rõ ràng về lý do tại sao Tề Đông Thắng trở thành lệ quỷ.
Trần Lâm nghĩ nghĩ, nhập tên của Chu Nhung vào hệ thống kiểm tra.
Sau đó ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại.
Trong số bệnh nhân do Chu Nhung phụ trách, đột nhiên xuất hiện cái tên Tề Đông Thắng, hơn nữa thời gian điều dưỡng không chỉ nằm duy nhất một lần, mà khoảng thời gian còn dài đến mấy năm.
Tề Đông Thắng, Chu Nhung, còn có Triệu Hòa Văn, cuối cùng xâu chuỗi ba người này với nhau.
Tề Đông Thắng nằm viện trị liệu trong một khoảng thời gian dài, Chu Nhung người phụ trách điều dưỡng, Triệu Hòa Văn bác sĩ điều dưỡng… Đây là một sợi dây manh mối, mà ở giữa những manh mối này, dường như còn có một sợi dây tối vô hình nối tiếp chúng với nhau, chẳng qua Trần Lâm vẫn chưa tìm được sợi dây tối này thôi.
Đúng lúc này trong đầu của Trần Lâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trước giờ anh luôn giới hạn điều tra phạm vi trong bệnh viện, rõ ràng anh đã tiến vào khu tư duy nhầm. Mà bây giờ, với sự xuất hiện của các đầu mối mới, một nơi khác đang dần dần trồi lên khỏi mặt nước.
Nơi đây chính là "nhà" mà Triệu Hòa Văn và Chu Nhung sống cùng nhau.
Chuyện gì đã xảy ra để Chu Nhung từ bỏ tuổi trẻ của mình và chọn cách tự tử, có lẽ bí mật nằm trong đó.
Có vẻ như bản thân thực sự nên “về nhà" một lần!
Sau khi gọi cho lão Trương về quyết định này, bên kia điện thoại có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
"Có giá trị điều tra, nhưng mà làm như vậy cũng có thể gặp nguy hiểm."
Sau khi manh mối của Chu Nhung xuất hiện, Dương Hoa Ngọc mới bị linh dị công kích gϊếŧ chết, trên thực tế sau khi tiếp xúc với Chu Nhung, bản thân và lão Trương cũng bị tập kích y như vậy, điều này đã chứng tỏ mọi thứ trong câu chuyện liên quan đến Chu Nhung, bởi vì chạm đến trung tâm cốt truyện mà trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà nếu không chủ động khám phá sự thật, thúc đẩy cốt truyện thì tình tiết câu truyện sẽ không có hồi kết, điều này kể cả Trần Lâm hay lão Trương đều vô cùng bất đắc dĩ.
“Được rồi, tôi vẫn nên về nhà xem chút.” Trần Lâm ra vẻ thoải mái mà cười: “Dù sao cũng là vợ của tôi, chẳng lẽ còn sẽ mưu hại chồng mình?”
“Bỏ đi… tên nhóc nhà cậu này, bản thân tự phải cẩn thận đấy!”
Trần Lâm đồng ý, cúp điện thoại, sau đó lại mở ngăn kéo của bàn làm việc ra, quả nhiên phát hiện chìa khóa phòng ốc và xe, đồng thời dựa vào chứng minh thư để ở trong ví dễ dàng tìm được địa chỉ nhà của hai người.
Dù sao bản thân mình cũng đang trong trạng thái "nghỉ phép", Trần Lâm cũng không thèm chào hỏi Trưởng phòng Tần, vênh váo bước ra ngoài. Vài phút sau, chỉ nhìn thấy anh đứng bên cạnh một chiếc xe Audi A8, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, không khỏi phàn nàn, thật sự nhìn không ra tên Triệu Hòa Văn giàu có, có tiền đấy.
Dùng chìa khóa khởi động siêu xe của Triệu Hòa Văn, không bao lâu, một tiểu khu được bao quanh bởi bóng cây xanh xuất hiện ở trước mắt.
Với tư cách là bác sĩ trưởng của vừah viện nổi tiếng, Triệu Hòa Văn đương nhiên kiếm được rất nhiều tiền, sống trong một tiểu khu như vậy cũng là điều dễ hiểu. Vốn dĩ Triệu Hòa Văn có chút lo lắng sẽ bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa, nhưng đối phương lại tỏ vẻ điều đương nhiên chào hỏi với mình.
Nghe được người ta gọi mình là “Bác sĩ Triệu”, cũng khiến Trần Lâm thở dài trong lòng, lực lượng linh dị quả nhiên đã bao trùm toàn bộ thế giới truyện, cho dù bản thân mình có đi khỏi bệnh viện thì vẫn bị nó khống chế.
Bởi vì có quá nhiều cây xanh khiến cho hoàn cảnh tiểu khu cũng lộ ra dấu vết u ám, yên tĩnh. Tuy rằng chung quanh không có chuyện gì xảy ra, nhưng không biết tại sao trong lòng của Trần Lâm vẫn thấy có gì đó không thoải mái.
Ngựa quen đường cũ tìm được tòa nhà hai người ở, sau khi ấn nút thang máy anh luôn ở trong trạng thái thấp thỏm chờ đợi, trang máy dừng ở tầng chín.
Lúc này đang là giờ làm việc, cho dù trong tiểu khu hay ngoài hành lang đều không có người nào, Trần Lâm móc ra chìa khóa, “cánh cửa nhà” vang lên tiếng răng rắc rồi mở ra.
Đứng ở cửa nhìn vào, đập vào mi mắt là một căn hộ ba phòng ngủ được bài trí đẹp mắt, điều này một lần nữa khẳng định thu nhập cao của Triệu Hoa Văn.
Chẳng qua thứ Trần Lâm để ý lại không phải cái này, vừa đi vào trong nhà, ánh mắt của anh lập tức quan sát xung quanh.
Bởi vì cửa sổ đóng chặt cho nên ngôi nhà trông có vẻ khá âm u. Nhưng dường như vẫn mang hơi thở cuộc sống sinh hoạt của hai người, cũng không có cảm giác là nơi khiến người ta không khỏe.
Nhưng mà sau khi Trần Lâm cẩn thận quan sát, anh phát hiện có vài vết đen to bằng móng tay trên tấm rèm.
Không chỉ ở trên mỗi tấm rèm cửa thôi đâu, sau khi đẩy ghế sô pha ra, Trần Lâm cũng phát hiện những dấu vết màu đen như vậy, dường như bởi vì lười lau chùi cẩn thận nên đã bị ghế sô pha che lại.
Trần Lâm duỗi tay sờ sờ, dính dính nhớp nháp, có chút giống với vết máu đã khô.
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra ở trong ngôi nhà này?
Trần Lâm tiếp tục tìm tòi ở trong nhà, không tha cho bất kỳ ngóc ngách nào, quả nhiên anh tìm thấy một vật phẩm quen thuộc trong ngăn kéo tủ quần áo.
Thoạt nhìn nó giống như một cái bút máy, nhưng mà ở giữa lại có một màn hình hiển thị rất nhỏ và hai nút ở giữa, bản thân Trần Lâm là phóng viên đương nhiên vô cùng quen thuộc với cái này.
Đây là một cái bút ghi âm.
Trong ngăn kéo chứa đầy quần áo của phụ nữ. Rõ ràng cái bút ghi âm là do Chu Nhung trộm giấu ở chỗ này, tại sao Chu Nhung giấu một chiếc bút ghi âm trong chính căn nhà của mình? Cô ấy muốn ghi lại cái gì?
Sau khi Trần Lâm lấy nó ra, anh tò mò nhấn vào nút play.
Sau một loạt âm thanh soạt soạt, trong bút ghi âm vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Chu Nhung, cô sẽ không định tiếp tục chịu đựng như nữa chứ.”
Đây là… âm thanh của Dương Hoa Ngọc!
Trần Lâm bắt đầu thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng mà sau khi nghĩ lại Dương Hoa Ngọc và Chu Nhung đều là y tá cùng khoa, bọn họ quen biết nhau cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Điều khiến anh thật sự cảm thấy khác thường chính là giọng điệu nói chuyện lúc này của Dương Hoa Ngọc với cái loại giọng điệu trơn tru lẳиɠ ɭơ mà bản thân nghe được ở trong phòng làm việc hoàn toàn khác nhau.
Chương : Ác ma
Điều khiến anh thật sự cảm thấy khác thường chính là giọng điệu nói chuyện lúc này của Dương Hoa Ngọc với cái loại giọng điệu trơn tru lẳиɠ ɭơ mà bản thân nghe được ở trong phòng làm việc hoàn toàn khác nhau.
Cho nên… Khả năng cao là suy đoán của bản thân mình không hề sai, Dương Hoa Ngọc này thật sự là một người tham dự cốt truyện.
Bút ghi âm, cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục nhưng mà trong phần lớn thời gian, đều là Dương Hoa Ngọc đang nói chuyện.
“Không cho phép cô tiếp xúc với người bệnh, không cho phép cô đi làm, thậm chí trong thời gian công tác còn công khai đến phòng bệnh giám sát cô! Triệu Hòa Văn anh ta làm như vậy không phải yêu cô, mà đây là ham muốn chiếm hữu!”
“Chu Nhung à, lúc này đây cô cũng không thể mềm lòng, Triệu Hòa Văn đối xử với cô như vậy, cô hãy giấu bút ghi âm ở bệnh cạnh, đưa những lời nói của anh ta, những chuyện mà anh ta làm, đều ghi âm lại, đến lúc đó những thứ này đều là bằng chứng!”
“Tên Triệu Hòa Văn này chính là một tên điên! Nếu tiếp tục ngốc nghếch ở bên cạnh anh ta, cô sẽ chết đó!”
Đoạn ghi âm thứ nhất đến đây kết thúc, Trần Lâm nhìn nhìn, phát hiện mặt sau còn có hai đoạn, tiếp sau đó lại bấm vào nút play.
Ở đầu đoạn ghi âm thứ hai, xuất hiện một cái âm thanh rất lớn, là tiếng gầm thét thô bạo của một người đàn ông đang giận dữ.
“Chu Nhung! Tôi biết ngay cô không phải là một thứ biết yên phận! Đừng cho là tôi không biết cô đang làm trò quỷ gì, tôi đều nghe thấy những lời các người nói trong phòng bệnh rồi!”
“Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại muốn rời bỏ tôi, còn dám rời bỏ tôi!”
“Có phải cô muốn chết hay không!”
Cộp! Một tiếng va mạnh vào vật nặng, tiếng gầm bị kìm nén của người đàn ông, xen lẫn tiếng kêu van yếu ớt của người phụ nữ, kéo dài hơn mười mấy phút.
Mà đoạn ghi âm cuối cùng, giọng nói của người đàn ông trở nên bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
“Chu Nhung, anh sai rồi... không phải anh cố ý đâu, anh không cố ý làm hại em, chỉ là anh quá yêu em, anh không muốn người khác cướp em khỏi tay anh! Em phải tin tưởng anh...
“Chu Nhung, tha thứ anh được chứ, vì tình yêu của anh dành cho em rất nhiều.”
“Chu Nhung, đừng rời khỏi anh... Nếu như em dám rời khỏi anh, anh sẽ đi gϊếŧ anh ta, sau đó đi chết!”
Tiếng gầm rú cuồng loạn trong khoảnh khắc tiếp theo đột nhiên biến thành một giọng nói cực kỳ bình tĩnh và tàn nhẫn, giống như một tiếng lầm bầm, nhưng lại giống như một lời nguyền độc ác.
“Không, anh không thể trơ mắt mà nhìn người đàn ông kia mang em đi, anh chưa bị điên, anh biết phải làm thế nào rồi.”
Quá trình ghi âm đột ngột dừng lại ở đây, Trần Lâm tắt đi bút ghi âm, trong lòng tràn ngập khϊếp sợ.
Nếu không phải cây bút ghi âm do Chu Nhung để lại, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được dưới vẻ ngoài dịu dàng, lễ độ của bác sĩ Triệu lại ẩn hiện một bộ mặt gớm ghiếc như vậy.
Rất rõ ràng bản thân Chu Nhung là vợ của anh ta, thường xuyên phải chịu sự đối xử bạo lực của Triệu Hòa Văn, mà bản tính hiền lành trời sinh của cô cho nên cô không lựa chọn nghiêm túc công bố, mà chỉ lựa chọn yên lặng chịu đựng.
Vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng đến bản thân nổi điên mới thôi.
Khó tránh trong hồ sơ khám bệnh, trên người Chu Nhung xuất hiện nhiều vết thương như vậy, thì ra đều do Triệu Hòa Văn ngược đãi, bản thân Dương Hoa Ngọc là y tá cùng phòng, dần dà tình huống đó đương nhiên không thể gạt được hai mắt của cô ấy, cho nên cô ấy mới đưa cho Chu Nhung một cây bút ghi âm như vậy, muốn cô ghi âm chuyện cô bị Triệu Hòa Văn bạo hành để làm bằng chứng trong tương lai.
Sự hoang tưởng dữ dội, sự nghi ngờ vô lý và sự ngược đãi trong thời gian dài cuối cùng đã dẫn đến Chu Nhung - một người trời sinh tính tình yếu đuối, bởi vì tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát!
Triệu Hòa Văn chắc chắn yêu sâu đậm Chu Nhung, sau khi Chu Nhung tự sát, sự đau buồn mà anh ta thể hiện không phải là giả dối, nhưng đó chỉ là một loại cảm xúc vặn vẹo!
Cho nên, chẳng lẽ là như vậy...
Triệu Hòa Văn vẫn luôn hoảng sợ, sợ hãi rằng người kia sẽ cướp Chu Nhung đi, chẳng lẽ chính là người chết trong câu chuyện?
Hoặc có lẽ cuộc phẫu thuật tim thất bại của Tề Đông Thắng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là một âm mưu có chủ ý của Triệu Hòa Văn dưới sự ghen tuông!
Bác sĩ ma quỷ Triệu Hòa Văn thật sự làm ra được chuyện này sao?
Dưới lớp vỏ bọc của một sự sơ suất y tế, thực hiện một kế hoạch gϊếŧ người độc ác?!
Rõ ràng biết được tất cả chuyện này, lại không cách nào nói ra, chỉ có thể để ác ma sắp xếp một cách tùy ý, bất đắc dĩ chấp nhận số phận của cái chết, cho nên người chết mới sản sinh ra oán niệm to lớn như vậy, hóa thành lệ quỷ!
Không ổn rồi…
Đột nhiên, một cảm giác như kim châm từ sau lưng Trần Lâm bò lên, cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Nếu nói cái chết trong thế giới hiện thực của Triệu Hòa Văn đúng là bắt nguồn từ sự trả thù của quỷ lệ, thế thì sau khi chiếu vào thế giới linh dị, lúc bản thân phát hiện chân tưởng, mục tiêu mà lệ quỷ đầu tiên công kích đương nhiên là nhốt bản thân mình lại.
Nghĩ đến đây, Trần Lâm lập tức đứng lên, xoay người chạy về phía cửa. Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng bước chân rõ ràng.
Một đống sương mù xám xịt từ cửa phòng ngủ trào ra, cuồn cuộn đánh tới!
Trên hành lang, ánh đèn lúc sáng lúc tối, thể hiện một cuộc tập kích linh dị nữa đã đến, Trần Lâm không lựa chọn đi thang máy, mà quay đầu phóng xuống tầng, ở sau lưng anh sương mù xám xịt đang điên cuồng đuổi theo.
Ở trên cầu thang Trần Lâm loạng choạng cả người, tốc độ chạy của anh đã tăng đến cực hạn, nhưng sương mù phía sau càng lúc càng dâng cao, cùng với tiếng lách cách trong sương mù càng ngày càng gần, một luồng khí cực lạnh dường như đã chạm vào sau lưng ...
“A a a a a a!”
Trần Lâm điên cuồng hét lên một tiếng, chạy ra khỏi hành lang, nhưng mà tiểu khu trước mắt hoàn toàn tối tăm trong khoảng khắc ngắn ngủi này, trên bầu trời một vòng hồng quang tỏa ra ánh sáng yêu dị, bốn phương tám hướng ở tiểu khu không nhìn thấy một người nào cả, chỉ thấy bóng cây rậm rạp, giống như quỷ ảnh vậy, đung đưa trong gió.
Lạch bạch, lạch bạch, tiếng bước chân khủng bố kia rõ ràng vẫn quanh quẩn bốn phía, Trần Lâm quay đầu lại, nhìn một đống nhà tầng xung quanh cũng tối đen y như mực, trong tầm mắt không có một tia sáng ánh đèn nào.
Không hề nghi ngờ, giống y hệt lần trước, thế giới xung quanh, lực lượng linh dị không từng tăng mạnh, cùng lúc đó một đám sương mù màu xám phun ra từ tòa nhà mà Trần Lâm vừa mới lao ra, vô số móng tay trắng bệch từ trong đám sương khuấy động chui ra, chộp về phía Trần Lâm.
L*иg ngực đau đớn vì phải gắng sức liên tục, Trần Lâm chỉ có thể nghiến răng tiếp tục chạy về phía cửa của tiểu khu, lạch bạch, lạch bạch, tiếng bước chân chạy xen lẫn tiếng ồn ào phía sau, cho dù không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được lệ quỷ đang ép sát từng tấc.
Nhưng mà trái tim kinh hoàng và cơ thể đau nhức đều đang nhắc nhở Trần Lâm, anh không thể chống đỡ được vài phút.
Tầm mắt phía trước mờ mịt, cuối cùng cửa chính của tiểu tiểu khucũng xuất hiện, trong ô gác bên cạnh vẫn còn có ánh đèn mờ ảo, bình tĩnh như một thế giới khác.
Trần Lâm dùng hết toàn lực, cảm giác trái tim giống như sắp tạc nứt ra, nhưng tốc độ của thân thể đã đạt tới cực hạn...
Một móng vuốt nhợt nhạt nhô ra khỏi lớp sương mù dày đặc đã bắt lấy lưng anh.
Đúng lúc này, bên ngoài cánh cổng cộng đồng đột nhiên sáng lên một tia chói mắt, xé toạc bóng tối thực chất, đằng sau ánh sáng xuất hiện một bóng người, lão ta duỗi tay đẩy cổng lớn, bắt được Trần Lâm.
Cùng lúc đó, Trần Lâm cũng thấy rõ ràng dáng vẻ của người tới, chính là lão Trương cưỡi một cái motor vọt vào cửa chính.
Mà trong tay lão Trương, còn ầm một cái đèn pin. Không sai, lúc lần đầu tiên Trần Lâm nhìn thấy lão, lão Trương đứng ở cửa chính nhà xác cầm trong tay cái kia.
Nhưng mà giờ này phút này, chiếc đèn phin này rực sáng một cách kỳ lạ, đâm thủng bóng tối mênh mông trước mặt!