Đến tận ba giờ chiều Lục Kiến Huy vì đói bụng nên tỉnh dậy. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua mành cửa sổ, rọi sáng căn phòng đơn sơ. Anh dùng mu bàn tay che mắt, tầm nhìn là một màu trắng xóa, ánh sáng bên trong phòng tỏa thành từng vòng tròn rực rỡ. Thân thể được nghỉ ngơi một lúc, hiện tại sức lực hồi phục cũng không ít.
"Bây giờ thì làm sao đây..." anh tự lẩm bẩm, ngước nhìn mành che cửa sổ. Ánh mặt trời rọi qua tán cây xanh biếc. Anh đang nghĩ nên xử lý thế nào với Hứa Đình Chương. Vẫn là nên từ chối hắn.
Hứa Đình Chương bá đạo muốn đáp án rõ ràng, căn bản là không cho người nói không. Nếu như anh không muốn, ngoài việc rời khỏi đây, không có lựa chọn nào khác.
"Nếu như rời khỏi đây, mình có nơi để quay về, nhưng còn Tiểu Càng thì làm sao đây? Nếu như mình bỏ bé con ở lại đây, bé sẽ rất hận mình," Lục Kiến Huy buồn phiền nghĩ. Anh gối đầu lên tay, gãi gãi tóc, không chú ý thân thể vẫn còn lưu lại một cảm giác quái dị.
"Không biết có thể mang Tiểu Càng đi? Bé con là huyết mạch của chúng ta, yêu linh sư sẽ đồng ý cho bé ở lại. Tiểu càng cũng đã nói, muốn sống ở trong thôn... Nếu là như vậy, tương lai của bé sẽ không có ai giúp đỡ, trong thôn lại có tập tục xấu, nhỡ làm ảnh hưởng đến bé? Đến lúc đó, chỉ sợ cũng phải đi xin phối ngạch chứ? Còn có..." Anh nghĩ đến mặt khác, cắn lên khóe môi cười khan một tiếng, lộ ra một chút cay đắng.
"Nếu là như vậy, Hứa Đình Chương sẽ chỉ còn lại một mình." Người ngạo mạn đến cực điểm kia không biết có chú ý tới điểm này không.
Trầm tư một lúc lâu, Lục Kiến Huy vẫn không đưa ra được kết luận nào. Anh nhìn chằm chằm trần nhà, cố nhịn xuống một tiếng thở dài, cuối cùng vẫn là từ bỏ, những phiền não này đều tạm thời bỏ qua một bên. Anh ngồi dậy, ánh mắt còn lộ ra chút uể oải, chăn đơn còn đắp hờ trên bụng. Đột nhiên anh nhận ra một điều kỳ lạ, đó là anh vẫn không ra khỏi cửa phòng, cũng không có ai vào gọi anh dậy. Cũng có khả năng là anh ngủ quá say, không nghe thấy. Anh suy tư, nhìn quanh gian phòng, lo lắng hai cha con bọn họ đã xảy ra chuyện gì, lơ đãng phát hiện ở khe cửa có một tờ giấy.
Anh chầm chậm bước tới gần, nhặt lên tờ giấy, đọc dòng chữ được viết bởi nét bút vẫn còn non nớt nhưng tràn đầy sự quan tâm sôi nổi, "Cậu ơi, con xin lỗi, con chưa hề nghĩ tới cậu sẽ rất mệt khi chăm sóc hai bố con con. Cậu nghỉ ngơi thật tốt. Sau này nhà chúng ta vẫn là nên thuê người giúp việc."
Lục Kiến Huy cười nhẹ. Anh buông xuống mi mắt, một tia cảm động chảy qua nội tâm. Tình cảm của Hứa Càng là thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Căn phòng này cách âm cực kì tốt. Điểm này, Lục Kiến Huy lúc mở cửa phòng thì rất tán thành. Anh vừa ở trong phòng yên tĩnh an lành nhưng hiện tại ra đến phòng khách, anh mới phát hiện hiện thực tuyệt nhiên là ngược lại. Trên ghế sa lông phòng khách có bốn người trẻ tuổi, trong tay mỗi người đều nắm mấy xấp tiền mặt, trên khay trà bày tán loạn bài tú lơ khơ. Bọn họ một tay cầm bài, một tay hút thuốc. Hứa Đình Chương chính là một trong những người đó. Hắn nằm nghiêng trên ghế sô pha, cười khá đắc ý, khuôn mặt tuấn tú đầy phấn chấn mang theo kiêu ngạo, hiển nhiên là vì hắn nắm chắc phần thắng.
Lục Kiến Huy lúng túng. Anh chưa từng gặp mấy người này, do dự muốn lui về trong phòng. Hứa Đình Chương liếc thấy anh thì lập tức bỏ bài xuống, ngay ngắn ngồi lại trên ghế sa lông, nhiệt tình mà nhìn Lục Kiến Huy. “Anh tỉnh rồi?"
Nghe câu nói này của hắn, ánh mắt ba người kia liền đồng loạt hướng về phía Lục Kiến Huy. Lục Kiến Huy có chút không tự nhiên, lễ phép gật đầu với mấy người đó, cúi mặt liền vào toilet. Anh rửa mặt rồi định lặng lẽ vào phòng của Hứa Càng, nhưng Hứa Đình Chương lại lớn tiếng ngăn lại, "À, Hứa Càng không ở nhà. Nhóc con ra ngoài rồi, đi mua sắm cùng mẹ tôi."
Lục Kiến Huy có chút ngạc nhiên, thấp giọng đáp lại, "Ừm, tôi biết rồi." Anh không chịu nổi ánh mắt soi mói của bọn họ, yên lặng tiến vào gian phòng của mình.