Bên trong phòng ngủ chính đang diễn ra một cảnh tượng rất quái dị. Sáng sớm hơn sáu giờ đồng hồ, tấm thân trắng nõn của một người đàn ông tuấn tú ở trên giường chìm trong mộng xuân, một người đàn ông khác chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ bò ở trên sàn. Trên da thịt màu đồng của người kia có rất nhiều dấu hôn, hai bắp đùi còn có dấu tay. Anh từng bước một bò đến bên cửa sổ, biết rõ ở ngoài sẽ không có người nhìn thấy nhưng vẫn là ngượng ngùng núp ở dưới chân tường, chậm rãi nhấc tay đẩy ra hai cánh cửa sổ, cho không khí bên trong lưu thông một chút.
Hứa Đình Chương không hề hay biết gì cả. Giấc mơ của hắn tiến đến độ kịch liệt, tư thế ngủ liền càng ngày càng ly kỳ. "Anh vợ, nhanh lên, dùng ngón tay thọc vào đi..."
Lục Kiến Huy là người chính trực, vì Hứa Đình Chương mà phải chịu nhiều khuất nhục. Anh sẽ không nhìn trộm việc riêng tư của người khác, tỏ vẻ như không nghe thấy gì cả, một chút cũng không nhìn đến phía giường. "Mình nên đến phòng của Tiểu Càng giúp con đánh răng rửa mặt. Chắc là bé con sẽ không phát hiện tối qua mình không ngủ ở trong phòng," anh thầm nghĩ, tâm trạng thực sự không chắc chắn, không dám trì hoãn thêm nữa. Anh bò đến cửa, đầu tiên là mở cửa ló đầu ra ngoài thăm dò, xác định không có ai ở ngoài mới đi ra.
Vừa rời khỏi phòng ngủ chính, một làn không khí trong lành phả vào mặt Lục Kiến Huy. Cửa sổ sát đất cả đêm không đóng, phòng khách được rót đầy nắng mai, trên khay trà hoa lan nở rộ thơm ngát. Ngược lại, phòng ngủ của Hứa Đình Chương như một cái hỏa lò. Anh tham lam hít thật sâu mấy lần, thoát khỏi căn phòng oi bức kia, thân thể đã dễ chịu hơn nhiều. Sự việc xảy ra không kịp cân nhắc, trước tiên cứ giải quyết nguy hiểm trước mắt đã. Anh chỉ sợ Hứa Càng đột nhiên mở cửa đi ra, như vậy thì anh có thêm vài cái miệng nữa cũng không giải thích được. Vậy là không trì hoãn nữa, anh tập tễnh lê bước về phòng của mình, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Tất cả việc nhà đều qua tay Lục Kiến Huy. Anh biết rõ quần áo của mỗi người. Qυầи ɭóŧ của Hứa Đình Chương mặc trên người anh, đũng quần vừa ẩm vừa bẩn. Anh nhìn chính mình trong gương mà hoang mang, không biết nên phản ứng thế nào. Anh không thể làm gì khác hơn là cởi nó ra, nhìn đũng quần dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙. “Thật nhiều..." Anh lắc lắc đầu, xả đầy một bồn tắm nước nóng, đem thân thể đau nhức ngâm xuống, khẽ rên rĩ, "Ư, như vậy tốt hơn nhiều."
Lục Kiến Huy trước đây rất ít khi dùng bồn tắm, hóa ra thân thể ngâm trong nước nóng sẽ thoải mái như vậy. Lông mày của anh giãn ra, gáy tựa vào thành bồn, thấp mắt chăm chú nhìn sóng nước dập dờn, bất tri bất giác mà ngơ ngẩn. Nếu như anh không cẩn thận trượt xuống trong nước, chắc sẽ chết đuối. Anh nghĩ đến điều này, trong tim bỗng nhói lên một cảm giác ấm áp quái dị, tinh tế nhìn mặt nước, như chờ như mong.
Lớn lên trong thôn, anh luôn luôn nơm nớp lo sợ bảo vệ bí mật thân thể. Từ nhỏ đến lớn, anh không có ai có thể gọi là bạn bè bằng hữu. Cũng không tính là cô đơn, nhưng cũng không tính là một cuộc sống thỏa đáng. Người song tính bị ngược đãi khiến cho anh vừa căm hận vừa sợ hãi. Anh biết anh không có cảm tình với phụ nữ. Lời nói của yêu linh sư cho anh bao nhiêu ý nghĩ phức tạp. Lục Kiến Huy tụt xuống một chút, mặt nước vừa vặn dâng đến cổ. Anh có một thân thể quái dị nhưng lại tồn tại một ảo tưởng. Ảo tưởng một người hiểu anh để yêu anh, ôn nhu đối tốt với nhau. Đến tận ngày hôm nay, anh mới xác nhận sự thật trong lời tiên đoán của yêu linh sư, kết quả lại không như anh hy vọng. Anh rời khỏi thôn nhưng vẫn phải sống vận mệnh của một người song tính. Thật muốn kết thúc tất cả những thứ này, muốn chứng minh người song tính không phải là một vật chỉ biết nghe lời... Anh càng lúc càng trầm mình sâu hơn, hai mắt cay cay nhưng không có giọt lệ nào tuôn rơi. Có thể là anh không còn nước mắt để khóc nữa.
Ngay ở lúc chóp mũi sắp chìm dưới mặt nước, bỗng dưng anh ngồi phắt dậy, như bị giáng một cái tát. Những ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu cũng biến mất. Bởi vì anh chợt nghĩ đến một chuyện khác. Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là ngày hôm nay bữa sáng không biết sẽ ăn cái gì, trong tủ lạnh không biết có còn lại nguyên liệu nấu ăn không. Hai cha con bọn họ cần phải ăn uống đầy đủ, nhất là Tiểu Càng, anh thật vất vả mới nuôi ra một chút thịt.
"Ai... Thật không muốn ra ngoài đi chợ...." anh lầm bầm, ngước nhìn trần nhà được ốp gạch men sứ, mang theo buồn phiền, lấy một cái khăn mặt che lại khuôn mặt. Tính cách ngô nghê của Lục Kiến Huy thực sự là có nhiều chỗ tốt. Anh không hay suy nghĩ quá nhiều về mấy thứ cảm tình cảm tính. Phía trước còn có oán giận, đảo mắt một cái vấn đề bữa sáng liền chen hết vào đầu óc của anh. Suy nghĩ một lúc, không lâu sau anh liền muốn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Anh đúng là ngốc, ý nghĩ tự sát bị vứt một xó vẻn vẹn là vì muốn làm bữa sáng cho hai cha con người kia.
Lục Kiến Huy kỳ cọ sạch sẽ toàn thân rồi dựa vào vách tường mới có thể bước ra khỏi phòng tắm. Với tình hình trước mắt, anh thật sự không có sức ra ngoài mua thức ăn. Thế là anh liền thở dài, chậm rì rì bước về phòng. Bên trong căn phòng nhỏ có một chiếc giường đơn được thu dọn gọn gàng. Anh vừa nhìn thấy nó thì cơn buồn ngủ liền kéo tới. Cái giường như mời gọi. Anh không ngăn cản được chính mình, vén chăn lên nằm ngủ. Đầu Lục Kiến Huy vừa chạm gối lập tức liền ngủ say.