Bị bàn tay ở ngực ngược đãi khiến anh đau đớn không thể tả. Áp lực gia tăng cũng khiến hô hấp của anh trở nên khó khăn. Bộ ngực của Lục Kiến Huy rất nhanh bị xoa ra một dạng ửng hồng, từng vệt ngón tay lằn rõ trên da thịt. Anh không thể nhịn được mà ưỡn ngực, để bộ ngực càng dễ bị lòng bàn tay của Hứa Đình Chương chà xát, nhờ vào đó biểu lộ sự phối hợp của chính mình. Anh run giọng nói, "Hứa tiên sinh, đau quá, Hứa tiên sinh, nhẹ chút... Tôi không có phản kháng, đừng dùng sức như thế... Đau quá, đau quá..." Vẻ mặt của anh như muốn khóc, nỗ lực van xin, nước mắt lưng tròng. Thực sự là anh quá đau, cơ thịt vì mạnh bạo xoa nắn đã bị nhào thành hai cái vυ' nhỏ. Đau đớn khiến lòng anh gấp gáp, hai hạt đậu đỏ tươi cũng cùng rung động theo, đầṳ ѵú sung huyết thành màu đỏ sẫm bắt mắt. Hai đầṳ ѵú vểnh lên, còn có thể thấy khe hở đầu ti bên trong.
Hứa Đình Chương thô bạo mà ấn đầṳ ѵú, ngón trỏ ác ý bấm xuống, dùng móng tay khều khều trêu chọc, lớn tiếng nói, "Cái này sao có thể gọi là dùng sức, đây chỉ là xoa xoa đầṳ ѵú thôi. Đợi đến khi tôi thao anh, anh mới biết thế nào gọi là dùng sức! Con mẹ nó, tôi thật muốn xuyên phá da^ʍ huyệt, muốn thao nát lỗ l*и của anh!" Vừa nói xong, hắn liền nhắm lại hai mắt, khắc chế du͙© vọиɠ cường bạo, xóa đi hình ảnh trong đầu. Vài giây sau hắn mới một lần nữa thẩm chơi Lục Kiến Huy, chuyên chú xoa nắn bộ ngực. Đối phương như một con thú nhỏ, căng thẳng vô cùng, mồ hôi đã thấm thành một tầng, núʍ ѵú căng phồng như cất giấu sữa tươi, câu dẫn hắn đi nhẹ khu nhũ nhũ ngất.
"Đầṳ ѵú của anh trướng đến hồng rồi này. Nếu lỗ nhỏ phía dưới có thể dùng để thao, đầṳ ѵú cũng có thể ra sữa chứ?" hắn châm biếm hỏi.
Anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới tình huống ấy. Lục Kiến Huy vì lời nói của Hứa Đình Chương, vội vã liếc đầṳ ѵú một cái, nhìn thấy ngực anh thũng đến nỗi hai hạt đậu đỏ dường như muốn phun sữa, vừa trướng lại vừa cứng. Tâm trạng anh hoang mang, cũng lại không chịu được mà vặn vẹo thân thể, nhưng căn bản là không có cách nhúc nhích.
Anh chỉ có liều mình lắc đầu. "Không cần, không cần, Hứa tiên sinh, tôi là đàn ông! Tôi là đàn ông!" anh như hét lên, thanh âm trầm ấm hoàn toàn biến mất.
Hứa Đình Chương nhíu lông mày, càng bóp hai đầṳ ѵú một cách nhẫn tâm hơn, như là trừng phạt sự phản kháng của anh. "Không cho anh gọi như thế, bằng không tôi sẽ đè nát đầṳ ѵú của anh! Tốt nhất là anh nên nghe lời, làm bé ngoan học cách gọi người đến thao!" hắn phóng túng kêu lên. Anh vợ ở trên giường phát tao rồi cầu người đến thao khẳng định là mê hồn. Hứa Đình Chương tưởng tượng ra hình ảnh này, tâm trí liền nóng lên rất nhiều, phía dưới dâng lên một cỗ kích động. Hắn di chuyển vị trí, để côn ŧᏂịŧ cứng nóng có thể đặt ở giữa hai chân Lục Kiến Huy, nhờ vào đó an ủi chính mình. Nếu mất khống chế, hắn sẽ xuyên phá lỗ nhỏ, có thể sẽ thao chết người này.
Lục Kiến Huy cố nén xuống tiếng thổn thức. Trong hỗn loạn, anh nghĩ tới vận mệnh bi thảm của người song tính trong thôn, bắt đầu sợ hãi chính mình có lẽ sẽ bị chơi đến lưu sữa, núʍ ѵú sẽ chảy ra chất lỏng ấm nóng. Anh lại vô thức cắn đầu ngón tay, nhút nhát nỉ non, "Không cần, không cần..." không nghĩ tới việc hàm răng dùng sức, không cẩn thận mà cắn đến chảy máu, nhưng vẫn chưa bằng một nửa điểm đau đớn ở trên ngực.
Mấy lần giãy dụa không có kết quả, anh khôi phục một chút lý tính, nắm chặt cổ tay của Hứa Đình Chương, một bên thử lôi kéo tay hắn, một bên mang đầy khổ sở mà cầu xin, "... Hứa tiên sinh, cậu thật sự không thể đυ.ng vào tôi. Cậu biết tôi là quái vật, bỏ qua cho tôi đi, hơn nữa Tiểu Càng... Đúng, còn có Tiểu Càng, nếu như con biết giữa chúng ta xảy ra chuyện như vậy, sẽ rất buồn!" Lời nói thốt lên, anh dĩ nhiên ngẩn ngơ, trong chớp mắt bị lời nói của chính mình làm cho khϊếp sợ. Đúng, Hứa Càng, bọn họ không thể quên người quan trọng nhất.
Nếu như Hứa Càng biết cậu ruột cùng cha phát sinh quan hệ, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Đứa bé sẽ cảm thấy bị phản bội. Lục Kiến Huy chỉ cần ngẫm đến điều này đã muốn tan nát cõi lòng. Mắt anh lộ ra không biết bao nhiêu thống khổ, thế nhưng Hứa Đình Chương không đi đến suy nghĩ này. Hắn lại thấy điều này lại là vũ khí cưỡng bức lợi hại. Hắn tỉ mỉ ngắm khuôn mắt Lục Kiến Huy, bờ môi nhếch lên, đầy mùi vị tà nịnh, chặc chặc than thở, "Không hổ là cậu ruột à nha, luôn luôn lo cho con trai của tôi. Chẳng qua nếu anh đã rõ ràng điểm ấy, vậy thì càng nên thành thật. Anh chỉ cần thỏa mãn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để Hứa Càng biết chuyện này, được không?" hắn thả làn điệu mềm nhũn, đồng thời cũng buông tay bỏ qua cho bờ ngực của Lục Kiến Huy, thái độ bỗng nhiên chuyển thành ôn nhu.
Lòng bàn tay hắn khoát lên hai bên đầṳ ѵú của anh vuốt ve qua lại, cúi người áp sát vào bên tai con cừu nhỏ. "Chỉ cần anh nghe lời tôi, tôi sẽ không hé răng nói nửa lời... Không thì, vì anh mở ra bắp đùi câu dẫn tôi, tất cả mọi người đều sẽ biết. Anh không ngừng cầu xin tôi làm anh, để tôi làm nát cái lỗ dâʍ đãиɠ của anh. Người ngoài sẽ cho rằng tôi ở trên giường của kỹ nam, anh cũng không ngóc đầu lên được," hắn điên đảo thêu dệt lời đồn.
Lục Kiến Huy như gặp phải ảo giác. Hứa Đình Chương như hóa thành một con sói, khiến toàn thân anh phát lạnh. Anh nhìn vào ánh mắt đắc ý của đối phương, một từ cũng nói không được. Cuối cùng, anh thỏa hiệp cùng tuyệt vọng, đưa tay run rẩy ôm lấy cổ của Hứa Đình Chương, tự động mở ra hai chân, để hắn có thể hưởng dụng cơ thể của chính mình bất cứ lúc nào.
Hứa Đình Chương sắc dục huân tâm, liêm sỉ đều vứt hết. Hắn hiện tại một lòng một dạ muốn đoạt lấy Lục Kiến Huy, không tiếc thủ đoạn mà lợi dụng chính con trai của mình mà uy hϊếp anh.
Thân thể trước mặt đủ để hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn. Hứa Đình Chương không chút do dự mà ôm chặt lấy Lục Kiến Huy, liếʍ láp lỗ tai của anh, đôi môi lưu lại ở tai trái không dời đi. Hai tay của hắn lại bóp nắn cơ ngực của anh, mỗi ngón tay đều nắm đầy nhũ thịt, lòng bàn tay chà xát đầṳ ѵú nhạy cảm, lòng bàn tay hưởng thụ cảm giác hai hạt thịt cố gắng chống đỡ, không khỏi âm trầm mà cười. "Anh à, anh yên tâm, tôi sẽ phụ trách tới cùng, cũng sẽ không thật sự làm hỏng anh. Tôi chỉ có thể đem mỗi địa phương đều săn sóc cho khỏe mạnh, như hai núʍ ѵú này. Nhìn tôi xoa cho chúng nó thật thoải mái, cứng như cục đá nhỏ, càng xoa càng cứng..." ngữ ý của hắn thấm đậm mê luyến.
Hắn không chỉ đơn thuần mò chơi bờ ngực của Lục Kiến Huy mà là dùng hai tay bóp sưng bộ ngực, chỉ sợ bỏ sót da thịt. Khi thì nắm bắp thịt của anh thành hai cái vυ' nhỏ vểnh lên, khi thì chỉ nhấn ở đầu nhũ, ác liệt mà dùng móng tay bấm xuống, để hạt thịt nhỏ thụt vào bên trong nhũ ngất, tiếp theo chính là vò loạn hai bên ngực. "Anh xem xem, đàn ông nào lại có thể có núʍ ѵú dâʍ đãиɠ như vậy? Tôi chơi đầṳ ѵú, anh có phải là rất thoải mái không?"
Lục Kiến Huy hơi rủ xuống mi mắt, dường như không nghe thấy mấy câu nói kí©ɧ ɖụ© kia. Dáng dấp của anh hơi dại đi. Từ bỏ tôn nghiêm, thân thể của anh phản ứng nhạy cảm hơn nhiều. Hứa Đình Chương liếʍ cắn tai trái của anh khiến từng trận tê dại cuộn lên từ vai và cổ. L*иg ngực bị chà đạp trở nên nóng rát, lần thứ hai bị đùa bỡn thì sinh ra một loại cảm thụ kỳ diệu. Không lâu sau, hai bên nhũ hoa đều sưng đỏ. Có người còn cố chấp muốn đâm thủng núʍ ѵú, dùng móng tay mà đâm gãi không thương tiếc, khàn khàn nói, "Thật muốn đem nó đâm thủng, nhìn xem sẽ lưu lại cái gì..."
Lục Kiến Huy không thể tự kiềm chế, cả người chấn động, hai hạt nhũ thịt càng cương lên. Toàn bộ mồ hôi từ lòng bàn tay của Hứa Đình Chương đều lau trên ngực anh, lẫn vào mồ hôi của chính anh, làm cho hai bên cơ ngực đều ướt đẫm. Anh hít vào từng ngụm không khí, hai tay choàng lên sau gáy của Hứa Đình Chương, nức nở, "Hứa tiên sinh, xin cậu, tha cho tôi... Cho tôi một chút dễ chịu, nếu như nhất định phải như vậy, vậy cậu làm... Sau đó, tha cho tôi..." Nghĩ tới một đoạn mãn tính lăng trì này, không bằng trực tiếp bị người chen vào gϊếŧ chết anh, đau đớn xong cũng là giải thoát. Thế là anh không để ý xấu hổ, giơ lên cái mông, mở rộng hai chân, áp thứ giữa chân mình vào phía dưới cứng nóng của Hứa Đình Chương.
Nhưng hoàn toàn ngược lại so với dự tính của anh, Hứa Đình Chương lại lạnh lùng cười, dùng sức mà tát đầṳ ѵú của anh, mãi đến khi anh thảm thiết xin tha mới buông thôi.
"Đau, đau..." Lục Kiến Huy đau đến nắm chặt hai vai Hứa Đình Chương, l*иg ngực ưỡn lên trên, cắn chặt răng cố gắng hít thở. Anh muốn cuộn mình lại nhưng tư thế trên giường không cho phép. Anh vẫn còn chút khí lực nhưng chỉ muốn trốn chạy, không nghĩ tới phải phản kích. Bởi vì anh có một nỗi sợ hãi vô danh đối với Hứa Đình Chương. Nhưng chính vì anh nhu nhược, Hứa Đình Chương mới được voi đòi tiên.
Lại chơi tiếp thì đầṳ ѵú của anh sẽ hỏng mất. Sau này nhũ thịt sẽ trướng lên, mời gọi người đến ăn hϊếp. Trong lòng Hứa Đình Chương tràn đầy ý nghĩ đen tối. Hắn nuốt một cái, hai cánh tay lùa qua tóc Lục Kiến Huy, đầu tiên là tỉ mỉ sắp xếp tóc của anh, xong nâng hai lỗ tai đỏ chót, thú vị mà lôi kéo chúng. Đầu Lục Kiến Huy bị lỗ tai lôi kéo lắc qua lắc lại, lông mi còn dính vài giọt nước mắt, ngơ ngác nhìn Hứa Đình Chương, nghe thấy hắn đặc biệt nhu hoãn hỏi, "Anh à, tôi chơi anh lần này xong thì sẽ thả, anh cảm thấy thế nào?" nói xong, hắn liêu đầu lưỡi liếʍ đi giọt lệ còn đọng lại ở khóe mắt Lục Kiến Huy, như là hiền lành quan tâm chăm sóc người này.
Nhưng đợi đến khi Lục Kiến Huy oan ức gật đầu đáp lại, hắn đột nhiên lại lật mặt, hướng trên mặt của anh nhổ một bãi nước miếng, tức giận mắng, "Chính anh đưa tôi lên giường, anh cho rằng câu dẫn xong, bố thí dạng ra bắp đùi để tôi chơi mấy lần, là anh có thể thoát thân sao? Nằm mơ! Anh đừng nghĩ sẽ có thể trở lại cuộc sống trước kia. Tôi làm anh xong, anh sẽ thuộc về tôi. Tôi thích thế nào liền thế đó, anh không có quyền phản kháng!" Đoạn, hắn lại nhổ một ngụm nước bọt lên mặt anh, bàn tay bóp chặt cằm của anh, ngón tay xâm nhập vào trong khoang miệng.
"Anh sẽ không trốn được, cả đời cũng phải ở bên cạnh tôi, hầu hạ tôi, còn phải cho tôi thao lỗ thịt, hiểu chưa?" Hứa Đình Chương tàn nhẫn nói, hai ngón tay kẹp chặt đầu lưỡi của Lục Kiến Huy mà lôi kéo, trong miệng còn nhả ra rất nhiều câu từ hạ lưu, "Nhìn cái dạng dâʍ đãиɠ của anh xem, sao, muốn khóc? Tôi trước còn thấy lạ, từ lúc anh tới nhà của tôi, vừa nhìn đã cảm thấy cả người anh không đúng, còn cho phép anh quản đông quản tây. Hiện tại xem như là rõ ràng, tất cả đều là anh mang một thân dâʍ đãиɠ đến đây làm loạn. Anh phát da^ʍ với tôi, thật muốn thao hỏng anh!"
Lục Kiến Huy lặng yên, quay đầu cố gắng vùi mặt vào gối. Hai cánh tay của anh thả xuống từ cổ của Hứa Đình Chương, nắm chặt gối, nhắm chặt hai con mắt, cố nén khóc. Anh cảm thấy thật nhục nhã.
Hứa Đình Chương lại không thèm mảy may đến biểu hiện khổ sở của anh. Hắn rút ra ngón tay dính đầy nước bọt, ngậm vào trong miệng liếʍ láp, nếm trải vị ngọt như mật ong, khiến hai mi mắt hắn tà mị mà rủ xuống, đánh giá anh vợ nằm trên giường mình. Một lát sau, hắn không kìm lòng được mà nuốt mấy ngụm nước bọt. Người đàn ông này quá mê người. Anh như muốn khóc, thần thái rất thê thảm, tóc tai ngổn ngang, trên mặt pha tạp đầy nước mắt và nước bọt, bẩn thỉu nhưng gợi cảm vô cùng. Bôm ngực trải qua ức hϊếp đầy rẫy vết thương. Hai bên nhũ thịt đều sưng đỏ, núʍ ѵú trướng như hai trái anh đào chín mọng, bị người bóp đến lớn hơn mấy lần, mời gọi người đến ăn.
Lục Kiến Huy co rúm lại, bộ dạng như một con cừu dưới nanh sói. Hứa Đình Chương cũng kiềm chế không xong, phút chốc bóp lấy gò má của anh, cúi đầu hôn môi.
"A... Không..." anh nghẹn ngào cầu xin trong vô ích. Cái lưỡi linh hoạt lẻn vào bên trong khoang miệng mà quấy nhiễu. Anh cố gắng lắc đầu nhưng không làm sao thoát khỏi đầu lưỡi tinh ranh kia. Nó phảng phất là muốn đi xuống đến bụng anh. Sau một chốc, Lục Kiến Huy cảm giác linh hồn của chính mình đều dính đầy dầu vết của Hứa Đình Chương. Lúc được thả ra thì đầu lưỡi đã hoàn toàn tê dại, nước bọt chảy loạn, tưới đẫm cằm và cổ.