Trên đường đi, mấy con hổ có thể giúp mang hàng hóa và lương thực, như vậy thì mọi người sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Giống cái cao nhất tên là A Mạn, cô ấy là giống cái lớn tuổi nhất ở đây. Bạn đời của cô ấy chính là bạn tốt của Dương Sí nhà cô. Giống cái gầy gầy đứng bên cạnh cô ấy tên là A Chân, tính cách hơi trầm, hình như vẫn chưa có bạn trai, tôi cũng không tìm hiểu nhiều về cô ấy. Còn người mặc váy rất ngắn đứng đằng xa kia tên là Hòa Nhạc, cô ấy cũng chưa có bạn trai, có điều cô ấy rất thích Dương Sí nhà cô, tất cả mọi người trong tộc ai cũng biết chuyện đó.”
Hàn Lộ giật mình.
“Cô ấy thích Dương Sí…”
Hợp Khương cho rằng Hàn Lộ đang lo lắng, liền vội vàng vỗ nhẹ vai cô, cười nói: “Đừng lo lắng, cô đẹp hơn cô ấy rất nhiều, chỉ cần mắt của Dương Sí không bị mù thì anh ấy sẽ không nhìn trúng cô ta đâu. Mặc dù gần đây tôi rất giận Dương Sí, nhưng không nói không được, phải nói là so với nhiều người đàn ông khác thì Dương Sí tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì anh ta cũng không có nhiều giống cái bên cạnh.”
Hàn Lộ nhíu mày lại. Cũng không phải là cô thích Dương Sí nên sợ người khác sẽ cướp mất anh ta. Mà chỉ là sau khi cô nghe được câu nói sau cùng kia, lập tức có phản ứng theo bản năng.
Sớm như vậy đã bắt đầu chế độ đa thê rồi sao??
May mắn cho cô là sẽ rời khỏi đây sớm, sống một mình như vậy cũng tốt. Dù sao thì lúc cô còn ở thời hiện đại cũng đã có dự định như vậy rồi sao.
Hàn Lộ thấy đội ngũ sắp lên đường, cô cũng không muốn giấu Hợp Khương nữa, nên hạ thấp giọng thầm thì nói: “Thật ra, tôi và Dương Sí không có quan hệ gì với nhau cả. Sau này cô đừng đem tôi ra mà kết hợp với anh ta nữa.”
“Không có quan hệ gì?!”
Giọng nói cô ấy bất giác cất cao lên khiến Hàn Lộ giật mình nhảy dựng, những người đứng xung quanh đó đương nhiên cũng nghe được. Có điều tất cả bọn họ đều nghe thấy nhưng lại không hiểu gì.
Chỉ có Dương Sí hiểu được, khuôn mặt của anh ta trở nên nặng nề thêm một chút.
“Các người còn ở đó lề mề cái gì nữa, đi thôi!”
Hợp Khương lè lưỡi, trong lòng có chút chột dạ, dẫn Hàn Lộ đến trước mặt con hổ của mình. Ngoài ra, ba người phụ nữ kia cũng nhanh chóng leo lên lưng con hổ của mình, chở theo đầy da thú và thức ăn. Mấy người đàn ông chịu trách nhiệm đi trước để bảo vệ.
Hợp Thụ đương nhiên muốn đi bên cạnh em gái của mình để bảo vệ cô ấy, nên anh ta nói với Dương Sí một tiếng rồi đi lùi lại đằng sau. Sau đó thúc giục Hợp Khương ngồi lên lưng con hổ của mình.
Hợp Khương lúc này đang gặp một chút rắc rối, con hổ của mình phải chở hai người, bên cạnh đó còn thêm đồ đạc riêng của mình, cộng thêm một ít hàng hóa của bộ tộc cần mang đi giao dịch, nhìn thế nào cũng cảm giác quá nặng nề.
Cô có chút đau lòng thay cho con hổ của mình.
Hàn Lộ có thể nhận ra được cô ấy xoắn xuýt về cái gì.
“Cô lên đi, tôi không ngồi trên lưng hổ đâu, tôi rất sợ nó. Hơn nữa đường bộ cũng không có vấn đề gì.”
Hợp Khương u oán liếc mắt nhìn cô rồi lắc đầu.
“Tiểu Lộ, cô thật là ngây thơ.”
Vì sao lại nói là ngây thơ, khi cô ấy chưa kịp giải thích, liền thấy Dương Sí đi đến.
“Đều lên ngồi trên lưng hổ hết đi.”
Không khác gì là một câu mệnh lệnh.
Hợp Khương lập tức muốn cãi lại anh ta, nhưng chớp mắt đã thấy Dương Sí tháo hết váy da thú và đồ mang theo trên lưng con hổ, rồi vác lên người anh ta.
“…”
“Lên đi, chậm chạp như vậy, cả đoàn sẽ không đợi các người đâu.”
Lần này, Hợp Khương cũng không còn có ý kiến gì, ngoan ngoãn leo lên lưng con hổ. Vừa ngồi vững chắc thì cô liền vươn cánh tay ra về phía Hàn Lộ.
“Cô mau lên đi.”
Hàn Lộ nhìn đoàn người phía trước đã bỏ cách xa bọn họ, cô cảm thấy áy náy, thực sự không muốn chậm trễ hơn nữa, liền ngoan ngoãn nắm lấy tay Hợp Khương, đang định leo lên lưng con hổ, thì có một cánh tay đưa ra ngăn cô lại.
Quay đầu nhìn lại, đó là Dương Sí.
Ánh mắt anh ta vừa trầm ổn vừa thâm thúy, cũng không nói gì, trực tiếp lấy giỏ hạt dẻ đang mang trên người cô xuống rồi mang lên người anh ta.
“Leo lên đi.”
Nói xong, anh liền quay người bỏ đi.
Đừng nói, chứ trông anh ta rất đẹp trai đấy.