“Tiểu Lộ!!”
Hợp Khương đã đến thật rồi.
Cô ấy cưỡi trên con hổ to lớn của mình, trông oai phong lẫm liệt.
Hợp Khương nhảy khỏi lưng con hổ rồi lập tức chạy đến trước mặt Hàn Lộ, cô nở một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Thế nào, có phải đã bị tôi hù dọa rồi không?”
Hàn Lộ cũng phối hợp mà gật đầu rồi nói với cô ấy: “Đúng vậy, dọa tôi sợ phát khϊếp. Tôi nghĩ là cô không nỡ rời xa tôi nữa chứ.”
Nhìn thấy bạn tốt của mình, tâm trạng của cô ấy lập tức tốt lên rất nhiều.
“Thực ra ngày hôm đó, tôi suýt chút nữa không nhịn được mà nói với cô rồi nữa chứ. Trước đó anh tôi từng nói, anh ấy sẽ cùng với Dương Sí đi ra ngoài một chuyến, anh ấy sẽ cho tôi đi cùng. Có điều, tôi thấy thương cho con hổ của mình nên cũng không có ý định đi. Nhưng hôm đó tôi nghe nói cô cũng muốn đi, tôi liền thay đổi ý định.”
Nghe được những lời này của Hợp Khương, trong lòng Hàn Lộ càng cảm thấy vui vẻ hơn. Có điều, Dương Sí đang đứng cách đó vài bước thì lại không vui vẻ như vậy.
“Hợp Khương, sao cô mang theo nhiều thứ như vậy??”
Lần này đi xa, mục đích chính là muốn làm một cuộc giao dịch với bộ tộc Man Ngưu, nên những thứ cần mang theo chủ yếu là da thú và lương thực, ngoài ra bọn họ sắp xếp hai con hổ để phụ trách việc vận chuyển nó. Hợp Khương tham gia chuyến đi này, cô ấy đã chất đầy những thứ linh tinh trên lưng con hổ của mình. Nào là thức ăn, đồ dùng, thậm chí còn mang theo một con dao đá.
Hầu hết những thứ mang theo này thực sự là không cần thiết.
Thực ra mang theo những đồ vật đó đối với con hổ thì cũng không nặng lắm, nhưng vốn dĩ Dương Sí có ý định để cho giống cái kia và Hợp Khương cùng nhau cưỡi lên lưng con hổ đó, nếu như vừa có hai người cưỡi trên lưng, vừa mang vác thêm đồ vật đối với con hổ mà nói thì hơi quá sức.
Kể từ lần trước Hợp Khương bị Dương Sí gọi là đồ ngốc thì cô ấy đã không muốn nhìn mặt anh ta. Khi nghe anh ta nói cô mang theo quá nhiều đồ đạc, cô lập tức phản công lại.
“Nhiều chỗ nào? Bản thân anh không quan tâm đến Tiểu Lộ thì thôi, anh còn không để cho người khác quan tâm đến cô ấy hay sao. Cô ấy đến đây mấy ngày rồi mà vẫn chỉ mang một chiếc váy da thú, chắc là cái đó là của anh phải không? Tôi mang theo mấy chiếc là để cho tôi và cô ấy có thể dùng, như vậy cũng không được sao? Còn thức ăn, tôi mang nhiều một chút cũng không được à? Lỡ như trên đường đi không săn bắt được gì để ăn, thì chúng tôi cũng có cái để ăn, không ảnh hưởng đến hành trình của các anh, như vậy không tốt hơn sao?”
Cô ấy tuôn ra cả một tràng khiến cho Dương Sí cứng họng không nói được nên lời.
Quả thực, bản thân anh từ trước đến nay chưa chuẩn bị chiếc váy nào cho giống cái ấy. Nhưng, nhưng quan hệ giữa anh và giống cái ấy không như mọi người nghĩ.
Hơn nữa, mấy ngày nay anh bận đi săn và bận chuẩn bị mọi việc cho chuyến đi xa này, đâu còn thời gian nghĩ đến việc phải chuẩn bị váy da thú hay gì nữa chứ?
Về phần thức ăn thì càng không cần phải nói, người ta đã tự chuẩn bị xong xuôi hết rồi, không cần đến anh ta hỗ trợ, anh ta còn biết làm gì nữa đây?
Dương Sí tỏ ra bực bội, anh muốn nói gì đó nhưng cũng không thể nói được nên lời. Hợp Thụ nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, anh ta liền vội vàng đứng ra hòa giải.
“Em gái, em có chuẩn bị thêm một phần cho anh không?”
“Hừ, anh theo anh ta đi.”
Hợp Khương đưa mắt liếc hai người đàn ông một cái, rồi xoay người kéo tay Hàn Lộ rời đi.
Hàn Lộ đi được hai bước thì quay lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Sí đang nhìn mình. Không hiểu sao cô lại thấy trong đôi mắt kia có một chút gì đó oan ức, nhất thời cảm thấy buồn cười.
“Tiểu Lộ, cô cười gì vậy?”
“Không, không cười gì cả. Bây giờ chúng ta nên xuất phát thôi?”
Hợp Khương ngước mắt nhìn lên ánh mặt trời, rồi gật đầu.
“Chúng ta sắp đi rồi, cô nhìn sang bên kia đi, tôi sẽ giới thiệu mọi người cho cô biết.”
Hàn Lộ nhìn theo cánh tay của cô ấy. Đoàn của mọi người đi ra ngoài lần này, ngoài sáu người đàn ông ra thì còn có ba người phụ nữ. Tại sao cần phải dẫn phụ nữ đi cùng, đại khái cô cũng đoán được nguyên nhân.
Bởi vì bọn họ có con hổ của mình.