Giống Như Nhớ Em

Chương 18: Em có thể hôn chị một cái được không?

Kết quả là cuộc hẹn của hai người cuối cùng lại biến thành cuộc hẹn của năm người.

Không, chính xác hơn thì phải là năm rưỡi.

Tiết Bân nói xong, một cái đầu củ cải nhỏ từ sau lưng Thành Nhất Minh ló ra, hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Củ cải nhỏ hít mũi, dùng giọng nói trong trẻo khóc nức nở gọi Trần Dã một tiếng “Anh trai”.

Hai hàng lông mày Trần Dã nhướng lên, trực tiếp hỏi Thành Nhất Minh:

“Cậu còn đem theo em trai đến đây? Coi nhà của tớ thành nơi trông trẻ không công đấy à?”

“Bài kiểm tra Tiếng Anh của thằng bé không đạt tiêu chuẩn, bị ba tớ mắng cho phát khóc, suốt cả buổi sáng đều khóc lóc thảm thiết. Tớ nhìn cũng không đành lòng nên mới đưa nó đi cùng luôn.”

Thành Nhất Minh thản nhiên nói: “Dù sao hôm nay chúng ta cũng đi ra ngoài chơi, càng nhiều người lại càng náo nhiệt chứ sao. Ha ha anh Diệp à, chắc là cậu không để ý chứ.”

Trần Dã: “…”

Quả thật là không có gì phải để ý.

Rốt cuộc thì có nhiều thêm ba cái bóng đèn hay ba cái rưỡi bóng đèn thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Ninh Chi nghe thấy động tĩnh liền đi ra, nhìn thấy ba người Tiết Bân bọn họ.

Đám người Tiết Bân cũng nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, không nghĩ tới cô vẫn còn ở chỗ này.

Ninh Chi xua tay giải thích: “Tối qua mưa lớn quá, tôi không thể về được nên đã xin ở lại chỗ anh Trần Dã một đêm.”

Nói xong cô cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh Thành Nhất Minh.

Cậu bé nhìn qua khoảng chừng bảy, tám tuổi, cắt một quả đầu dưa hấu, lưng đeo cặp sách, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu.

Chẳng qua hốc mắt cậu bé đỏ hoe, trên mặt còn sót lại hàng dài nước mắt.

Cô chọc cánh tay Trần Dã, nhỏ giọng hỏi: “Anh Trần Dã, cậu bé này là ai vậy?”

Trần Dã lời ít ý nhiều, đáp: “Em trai của Thành Nhất Minh, kiểm tra không đạt tiêu chuẩn nên vừa bị ba mắng khóc.”

Ninh Chi nghĩ ngợi một lát, bàn tay cho vào trong túi áo khoác nhỏ, sờ soạng một hồi, may là còn sót lại mấy viên kẹo đường.

“Chị tên là Ninh Chi.” Cô đi đến trước mặt củ cải nhỏ, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với cậu nhóc rồi nở một nụ cười cưng chiều: “Em tên là gì vậy?”

“Tên của em là Thành Nhất Dược.” Ngữ điệu củ cải nhỏ khá chậm, ngón tay quơ qua quơ lại trên không trung để giải thích: “Nhất trong một hai ba bốn năm, còn Dược trong nhảy vọt ạ.”

“Được rồi, chị đã nhớ kỹ.” Ninh Chi cười rộ lên, đưa một viên kẹo đường: “Chị cho em viên kẹo này, đừng buồn nữa nhé! Lần này thi không tốt thì lần sau chúng ta sẽ nỗ lực hơn.”

Củ cải nhỏ vươn bàn tay bé tí xíu cầm lấy viên kẹo đường, bóc vỏ cho vào trong miệng.

“Cảm ơn chị Ninh Chi.” Trong miệng vẫn còn đang nhai kẹo, cậu bé cười toe toét, lộ ra một chiếc răng đã mất.

“Chị ơi, chị thật xinh đẹp, so với mấy bạn gái lớp em thì chị là người xinh đẹp nhất.”

Ninh Chi bị câu nói của cậu bé chọc cười, sờ cái đầu dưa hấu: “Em thật đáng yêu, là cậu bé đáng yêu nhất chị từng thấy đó.”

Trần Dã đứng một bên chứng kiến hết thảy: “…”

Sao lại như thế này? Bây giờ học sinh lớp 2 đã biết cưa cẩm con gái rồi à.

Anh cau mày, dùng cùi chỏ huých Thành Nhất Minh bên cạnh: “Thằng bé nhà cậu trưởng thành sớm vậy sao?”

Thành Nhất Minh lắc đầu thở dài, biểu tình dường như không có gì ngạc nhiên: “Cậu không biết trẻ con ngày nay đều lớn nhanh như vậy sao. Hai ngày trước nó còn hỏi tớ đã có bạn gái chưa. Tớ nói chưa có mà nó còn dè bỉu tớ, nó nói phân nửa bọn con trai trong lớp nó đều đã có bạn gái rồi.”

Trần Dã: “…”

Bên chỗ Phó Khải, Tiết Bân còn đang bận rộn thảo luận xem nên đi chơi ở đâu.

Trình Nhất Minh: “Hay là mình tới khu rừng ở công viên, tự làm một bữa thịt nướng đi?”

Tiết Bân: “Chúng ta chơi trò trốn thoát khỏi mật thất đi!”

Phó Khải: “Đám học sinh kém cỏi như chúng ta chơi trò đó chắc cả một ngày cũng không thể thoát ra được. Đi chơi ở nhà ma vui hơn nhiều!”

Trong lúc hỗn loạn, Thành Nhất Dược cũng yếu ớt giơ hai bàn tay nhỏ bé, cố gắng tham dự, lớn tiếng nói: “Em muốn đi chơi ở công viên giải trí!”

Trần Dã hoàn toàn không có hứng thú với cuộc tranh luận trước mắt, một mặt vô cảm đứng bên cạnh nghe bọn họ tranh luận tới khí thế ngất trời.

Đáy lòng không một chút gợn sóng, thậm chí còn có suy nghĩ muốn đuổi mấy người này đi ngay lập tức.

Hai mắt Thành Nhất Dược chớp chớp nhìn Ninh Chi, bàn tay mập mạp túm lấy tay cô: “Chị Chi Chi, chúng ta đi công viên giải trí được không?”

Ninh Chi bị điệu bộ đáng yêu của cậu bé thuyết phục, đứng về phía củ cải nhỏ bên này, nói với Trần Dã: “Anh Trần Dã, em cũng muốn đi công viên giải trí.”

Trần Dã vừa nghe cô nói vậy, lập tức vứt bỏ hết nguyên tắc mà đưa ra quyết định: “Vậy thì chúng ta cùng đi công viên giải trí.”

Phó Khải, Tiết Bân cùng Thành Nhất Minh: “…”

Từ nãy đến giờ, bọn họ tranh luận tới đỏ mặt tía tai là vì cái gì?

Cũng chỉ là một cuộc tranh luận vô nghĩa.

Cuối cùng, đoàn người lên hai chiếc taxi, đi đến công viên giải trí.

Thành Nhất Minh ngồi phía trước, Trần Dã và Ninh Chi ngồi ở ghế sau, giữa hai người là củ cải nhỏ.

Ngay từ đầu, Trần Dã chỉ cho rằng thằng bé này là nửa cái bóng đèn.

Nhưng bây giờ, anh mới nhận ra mình đã sai.

Công suất của nửa cái bóng đèn này thực sự quá lớn, còn sáng hơn nhiều so với ba cái bóng đèn còn lại.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn thời gian đã gần mười giờ.

Họ lên xe lúc chín giờ. Suốt một giờ đồng hồ mà cái miệng nhỏ này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Lúc thì là: “Chị Chi Chi, tuần trước lớp em đi dã ngoại mùa thu, cô giáo dẫn chúng em đến vườn bách thảo, em thấy được rất nhiều thứ đó...”

Lúc lại là: “Chị Chi Chi, tuy rằng tiếng Anh của em không đạt tiêu chuẩn nhưng bài kiểm tra toán vừa rồi em được 98 điểm, là điểm cao nhất lớp đó nha!”

Ninh Chi xoa đầu thằng bé, ngữ khí thân mật, giọng điệu mang theo ý cười: “Em giỏi lắm.”

Trần Dã nhịn không nổi nữa, bộ mặt vô cảm nói: “Thành Nhất Dược, em nói nhiều như vậy không thấy khát nước hay sao, có cần nghỉ ngơi một chút hay không?”

Cậu bé đáng yêu lắc đầu: “Em không có khát.”

Nói xong, cậu bé dùng bàn tay nhỏ cầm lấy balo, kéo khóa lấy ra một chai nước suối, nhét vào trong tay anh: “Anh à, nếu anh khát thì uống cái này đi.”

Trần Dã nhìn bàn tay có nhiều thêm một chai nước: “…”

Thành Nhất Dược lấy điện thoại đi động của mình ra, hỏi Ninh Chi: “Chị ơi, chị có biết chơi trò này không? Chơi vui lắm, các bạn học của em đều chơi trò này.”

“Chị chưa chơi bao giờ cả.” Ninh Chi lắc đầu.

“Không có vấn đề gì, em sẽ dạy chị chơi!” Thành Nhất Dược tự hào nói.

Vì vậy trong nửa giờ kế tiếp…

Trần Dã ai oán nhìn cô gái nhỏ và củ cải nhỏ đang cúi thấp đầu đầy hứng thú chơi một trò chơi mà anh chưa từng nhìn thấy.

Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của anh, giống như anh chưa từng tồn tại.

Cô gái nhỏ ngày thường luôn miệng gọi anh là anh Trần Dã, lúc này ngay cả liếc mắt một cái còn không buồn nhìn anh.

Lúc nào cũng chỉ có “Dược Dược thật là thông minh” hay “Dược Dược giỏi quá”.

Bên tai Trần Dã vang lên một bài hát.

Lẽ ra anh không nên ngồi ở trong xe…

Thẳng cho đến lúc tới công viên giải trí, Trần Dã mua một cây kem dâu tây loại lớn.

Ninh Chi nhận lấy từ tay anh, cất giọng nói ngọt ngào, tươi cười nói: “Cảm ơn anh Trần Dã.”

Đã lâu không nghe thấy xưng hô này, Trần Dã đắc ý nhếch môi.

Ninh Chi dùng sức, chia cây kem thành hai nửa.

Nếu như là trước kia, một nửa kia nhất định là của Trần Dã, anh cong môi, thản nhiên chờ cô đi tới.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô gái nhỏ cúi xuống, đưa một nửa cây kem cho cái nửa cái bóng đèn kia: “Em thèm lắm đúng không, chúng ta cùng ăn kem nhé!”

Trần Dã: “…”

Tuy rằng không muốn thừa nhận.

Nhưng quả thật anh có chút ghen, bị một thằng nhóc mới bảy, tám tuổi cho ăn giấm.

Thậm chí Trần Dã còn cảm nhận được âm thanh vụn vỡ từ trái tim mình.

Lúc sau, khi chơi trò đυ.ng xe, Thành Nhất Dược đặc biệt hưng phấn, ngửa đầu hỏi Ninh Chi: “Chị ơi, em và chị cùng ngồi trên một chiếc xe nha?”

Trần Dã tức tối đi đến, chắn trước mặt cậu nhóc, giọng nói không mấy hào hứng: “Không phải anh trai em đang ở đây hay sao? Tại sao em không ngồi cùng anh trai mình?”

Thành Nhất Dược ngước mắt, biểu tình nghiêm túc pha lẫn đắc ý trả lời anh: “Bởi vì chị Chi Chi rất xinh đẹp, em thích chị ấy, em muốn đi cùng chị ấy.”

Vừa nói chuyện vừa nằm lấy tay cô không rời.

Trần Dã: “…”

Kết quả là Ninh Chi và Thành Nhất Dược cùng nhau ngồi trên xe, đang được nhân viên hướng dẫn cài dây an toàn.

Trần Dã và Phó Khải ở cùng một nhóm, Thành Nhất Minh và Tiết Bân một nhóm theo sau lên xe.

Chí ít cũng đã nhiều năm bọn họ chưa chơi lại trò này, cảm giác hoài niệm và thích thú như được trở về tuổi thơ vậy.

Thành Nhất Minh giữ tay lái, còn chưa chuẩn bị lăn bánh thì đã ‘rầm’ một tiếng, xe bị đυ.ng phải từ phía sau.

Cậu ấy ngẩng đầu, thấy được người đâm mình chính là Trần Dã.

Dù sao cũng là trò đυ.ng xe, có va chạm cũng là chuyện bình thường, Thành Nhất Minh cũng không để trong lòng.

Nhưng sau đó, cậu ấy bị đυ.ng xe liên tiếp hết lần này tới lần khác, hơn nữa người đυ.ng đều là Trần Dã.

“?”

Tiết Bân cùng chung xe với Thành Nhất Minh cũng cảm thấy hơi bối rối.

Thành Nhất Minh tự hỏi, lẽ nào hôm nay cậu ấy đã đắc tội gì với vị đại ca này rồi ư?

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ấy đều cảm thấy không có khả năng!

Từ buổi sáng đến giờ, cậu ấy nói chuyện với Trần Dã không quá mười câu, nào có cơ hội đắc tội gì đâu.

Huống chi em trai của cậu ấy còn ở chung một chỗ với em gái Trần Dã vô cùng vui vẻ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đám người bọn họ đã thử qua gần hết các trò chơi ở công viên giải trí.

Bọn họ quyết định cùng đi tới MacDonald để mua đồ.

MacDonald có rất nhiều người, Trần Dã và Tiết Bân phải xếp hàng rất lâu để gọi món.

Ninh Chi ngồi vào bàn đang chỉ cho Thành Nhất Dược chữa lỗi sai bài thi Tiếng Anh.

Trần Dã ân cần bưng khay tiến tới, vừa đúng lúc nghe thấy lời bộc lộ đầy tình cảm của cậu nhóc: “Chị Chi Chi, em thích chị lắm, chị có thể làm bạn gái của em không?”

Trần Dã: “!!??”

Ninh Chi sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm, cô chớp mắt hỏi: “Dược Dược, em vừa mới nói cái gì cơ?”

Biểu tình trên mặt cậu nhóc vô cùng nghiêm túc, một lần nữa không ngần ngại lặp lại lời vừa nói: “Chị Chi Chi, em muốn chị làm bạn gái của em!”

Ninh Chi còn chưa kịp đáp lại thì Trần Dã đã cầm khay thức ăn đặt thật mạnh lên bàn, thay cô trả lời: “Không được! Không thể nào! Em đấy, nhóc con bé tí mà cả ngày chỉ có tư tưởng không đâu, bảo sao làm bài kiểm tra tiếng Anh lại không đạt tiêu chuẩn!”

Cậu nhóc Thành Nhất Dược cực kỳ oan ức.

Người lớn thật đáng ghét, chỉ biết đến điểm số thôi hu hu.

Ở phía sau, Thành Nhất Minh, Phó Khải và Tiết Bân đang ôm bụng cười sặc sụa.

“Ha ha ha ha, thôi bỏ đi, người lớn cả rồi mà còn đi tức giận với một đứa nhóc, nó còn nhỏ mà, có biết cái gì đâu.”

Thành Nhất Dược bĩu môi, cảm thấy không phục nên quyết định biện bạch cho bản thân: “Em không còn nhỏ nữa, qua năm nay là em đã tám tuổi rồi, bạn bè của em đều đã có bạn gái hết rồi.”

Phó Khải hứng thú trêu chọc: “Dược Dược, tại sao em lại muốn có bạn gái?”

Thành Nhất Dược cực kỳ thản nhiên đáp: “Có bạn gái thì có thể đi chơi cùng bạn gái mỗi ngày, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau chia sẻ đồ ăn ngon.”

Ninh Chi vỡ lẽ, đây đâu phải bạn gái mà cậu nhóc đang muốn tìm bạn chơi cùng thôi mà.

Cô dùng giọng nói nhẹ nhàng đầy kiên nhẫn giải thích với cậu bé: “Chị không thể làm bạn gái của em được, bây giờ em mới bảy tuổi mà hiện tại chị đã mười bảy, còn lớn hơn em những mười tuổi đó.”

Thành Nhất Dược giơ bàn tay lên đếm từng ngón, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi… mười tuổi, hình như là nhiều thật.

Cậu nhóc nghiêng đầu, nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi: “Vậy chị Chi Chi có thể chờ em lớn lên được không?”

Ninh Chi cười nói: “Chờ tới khi em lớn lên thì chị cũng đã gần 30 tuổi, đến lúc đó em sẽ tìm được bạn gái cùng tuổi để chơi cùng.”

Thành Nhất Dược nắm chặt bàn tay nhỏ, biểu tình kiên định nói: “Chị Chi Chi 30 tuổi cũng đẹp, đến 80 tuổi vẫn đẹp! Em sẽ luôn thích chị Chi Chi.”

Tiết Bân còn đang hút coca, nghe vậy liền cười ha ha thành tiếng, thiếu chút nữa đã phun coca ra ngoài: “Ai da, em trai Thành Nhất Minh giỏi thật đó, mấy lời tán tỉnh điêu luyện đó có thể làm thành một bộ sách luôn ấy chứ.”

Thành Nhất Minh bất đắc dĩ xua tay: “Bọn trẻ bây giờ trưởng thành quá sớm, tớ nghi ngờ sau này nó còn có bạn gái trước cả tớ cơ.”

Tiết Bân vỗ vỗ vai cậu ấy: “Tự tin lên một chút, bỏ hai chữ ‘nghi ngờ’ đó đi.”

Khi hai người bọn họ còn đang đùa giỡn, Trần Dã không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của cậu nhóc kia.

Đôi mắt anh tối đen như mực, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm củ cải nhỏ: “Bớt suy nghĩ nhiều đi, chờ em trưởng thành thì chị Chi Chi của em sớm đã kết hôn, có con…”

Anh vốn định nói đã có ‘con trai’ nhưng nghĩ lại tình huống hôm nay, tốt nhất là đừng có con trai.

Con mẹ nó quá ầm ĩ.

Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, chị ấy còn có con gái rồi.”

Ninh Chi nghe vậy liền bất giác đỏ mặt.

Sao đột nhiên anh lại nói tới chuyện kết hôn rồi có con gái gì đó làm chi.

Thành Nhất Dược nghe Trần Dã nói lời phũ phàng, cái đầu nhỏ gục xuống đầy thất vọng.

Ninh Chi không đành lòng nhìn tiếp, định nói gì đó an ủi nhưng cậu bé lại ngẩng cao đầu ngay lập tức.

Sau đó cậu bé mở to đôi mắt to tròn rạng rỡ, tràn đầy mong chờ hỏi: “Chị Chi Chi, chị là chị gái em thích nhất. Em thấy trên phim truyền hình, nếu người ta thích nhau đều sẽ hôn nhau. Chị có thể cho em hôn chị một cái được không?”

Trần Dã: ????

Mẹ nó chứ, thằng nhóc này dám nghĩ dám làm thật.

Đến bao giờ nó mới thôi đi, anh còn chưa được hôn đâu đấy!