Giống Như Nhớ Em

Chương 17: Anh cũng rất tốt

Mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, biến thành vài giọt mưa phùn lác đác, ánh trăng từ trong mây đen nhô đầu ra.

Sau khi Ninh Chi được anh an ủi, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

Ngữ khí vô cùng chắc chắn của anh khiến cô cũng bắt đầu tin tưởng rằng chỉ là cô lạc mất ba mẹ mình chứ không phải bị ba mẹ mình vứt bỏ.

Rốt cuộc thì tảng đá lớn đè ở đáy lòng kia đã không còn nữa.

Một tia sáng từ khe hở xuyên vào, chiếu sáng góc nhỏ bí ẩn trong lòng cô mà không có ai nhìn thấy.

“Anh Trần Dã.”

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chưa khô nước mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại nói với anh: “Anh cũng rất tốt, không có ai tốt bằng anh cả.”

Nhìn vẻ ngoài hơi hung dữ nhưng thật ra, lại là người dịu dàng nhất.

Khi cô còn bé sống trong tiểu khu, không có đứa con gái nào nguyện ý chơi cùng cô, mỗi ngày cô đều giống như cái đuôi nhỏ dính lấy anh.

Bây giờ nghĩ lại, một cậu nhóc luôn dẫn một đứa bé gái theo sau quả thật rất phiền toái, còn có thể bị mấy đứa trẻ khác chê cười.

Chân cô vốn ngắn, chạy không nhanh, trèo tường gì đó cũng không thạo. Ngoài miệng anh ghét bỏ cô chạy chậm nhưng vẫn nắm lấy tay cô, thả chậm tốc độ.

Ngay cả lúc trèo tường cũng vậy. Cậu bé khác đã sớm trèo qua, còn cô đứng trước bức tường, không dám động đậy.

Khi đó anh vẫn mạnh miệng: “Lá gan bé tí, nhát như thỏ đế ấy, sau này anh không dẫn em đi chơi nữa.”

Nói xong lại ngồi xổm xuống để cô giẫm lên vai anh trèo qua.

Trần Dã nhìn về phía cô, đôi mắt thiếu nữ ánh lên sự dịu dàng, thậm chí còn cười ra tiếng.

Anh được xem là người không có tiền đồ nhất trong nhà, con trai bác cả và bác hai đều có thành tích rất tốt, điểm thi đại học nằm trong top đầu cả nước.

Mà anh còn không đậu được vào trường trung học phổ thông, đến cả tiền đồ của bản thân là cái gì, anh cũng không biết.

Học tập không tốt còn chưa tính, tính cách cũng hỏng bét, từ nhỏ đến lớn đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, không có chút liên quan nào với người nhã nhặn, ưu tú, có học vấn cao như cô gái nhỏ kia cả.

Đến ngày lễ Tết khi cả gia đình tụ hội, ai hỏi thành tích của anh xong đều âm thầm cười nhạo, khinh bỉ.

Chỉ có cô vẫn còn ngu ngốc, ngây thơ cảm thấy anh tốt.

Chỉ đến khi cô gái nhỏ trưởng thành hơn, gặp nhiều người hơn, quen biết mấy anh chàng ưu tú khác thì cô sẽ biết anh là người như thế nào.

“Đi thôi, rửa mặt cho sạch sẽ.” Anh nhếch môi, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Khóc thành mèo con rồi.”

Ninh Chi bị gọi là mèo con chợt có chút thẹn thùng, hai má đỏ bừng.

Đã lớn như vậy rồi mà nửa đêm còn khóc nhè, thật sự rất mất mặt.

Nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ đến lớn, cô đã khóc không biết bao nhiêu lần trước mặt anh, đã sớm mất mặt từ lâu rồi.

Ninh Chi thoải mái hơn, cúi đầu, tìm được đôi dép lê bên giường, chậm rãi mang vào chân.

Vừa mới đi vào nhà vệ sinh vài bước, cô chợt quay đầu lại, tràn ngập hy vọng hỏi: “Anh Trần Dã, anh nói xem sau này em có thể tìm được ba mẹ ruột không?”

“Chắc chắn.” Anh cam đoan: “Chờ đến khi em thi tốt nghiệp trung học xong, anh sẽ đi tìm cùng em.”

Cô lại vui vẻ cười rộ lên.

Trần Dã đi theo cô vào nhà vệ sinh, anh cầm lấy cái chậu rửa mặt, hứng đầy nước ấm để cô rửa mặt.

Ninh Chi cúi người, làm ướt khăn mặt rồi bắt đầu lau khuôn mặt đầy nước mắt.

Mái tóc dài không có dây buộc tóc cột lại, vài sợi rơi xuống chậu rửa mặt dính nước. Cô giơ tay vén tóc ra sau lỗ tai nhưng không lâu sau, sợi tóc lại rơi xuống.

Trần Dã nhìn cô loay hoay hồi lâu, cực kỳ bất tiện. Thế là anh dứt khoát vươn tay ra, tóm gọn tóc cô lại trong lòng bàn tay mình.

Mái tóc đen mềm mại bị anh nắm trong lòng bàn tay có cảm giác hơi ngứa.

Ninh Chi lấy chút sữa rửa mặt.

Trần Dã đứng phía sau cô, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, lúc thấy được hình ảnh kia thì cả người lập tức cứng đờ lại.

Chiếc áo T-shirt kia của anh vốn rất lớn đối với cô, bây giờ cô lại hơi khom người, cổ áo rộng mở ngay trước mắt.

Cô còn không mặc nội y bên trong.

Mềm mại trắng nõn giống như đợt tuyết đầu tiên trong ngày đông, trắng lóa chói mắt, sạch sẽ không tì vết.

Điểm thêm một chút màu anh đào.

Theo động tác khom người của cô, còn hơi nhảy vài cái giống như hai con thỏ nhỏ hoạt bát.

Ninh Chi đang tạo bọt sữa rửa mặt, mái tóc vẫn bị Trần Dã nắm trong tay, bỗng nhiên cảm giác lực đạo trong lòng bàn tay siết chặt.

Tóc cô cũng bị giật theo.

Cô gái nhỏ khẽ kêu ‘ai nha’ một tiếng, oán giận: “Anh Trần Dã, anh làm em đau.”

Âm cuối cùng rất mềm mại, chậm rãi, kéo dài âm điệu khiến lòng anh càng ngứa ngáy hơn.

Càng miễn bàn đến ý tứ sâu xa hơn.

Trần Dã buông lỏng tay, cắn răng tự mắng mình là đồ súc sinh, cầm thú.

Không đúng, còn tồi tệ hơn súc sinh, cầm thú ấy chứ.

Cô gái nhỏ mới thương tâm khổ sở khóc lóc một hồi, anh cũng mới an ủi cô xong, kết quả vừa xoay người đã nghĩ chuyện bậy bạ, thân thể còn nổi lên phản ứng nữa!

Ninh Chi rửa mặt xong, vắt khăn lau khô mặt: “Anh Trần Dã có thể buông tay ra được rồi.”

Cô treo khăn lên kệ rồi quay lại.

Trần Dã lập tức nghiêng người đi, không cho phép cô nhìn thấy chỗ nào đó của mình.

Ninh Chi mỉm cười với anh: “Vậy em đi ngủ đây, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trần Dã đưa lưng về phía cô, giọng khàn khàn, khô ráp: “Sau khi đóng cửa phải nhớ ấn nút cài then, thế thì cửa mới được khóa trái từ bên trong.”

Ninh Chi có chút mờ mịt, trừng mắt hỏi: “Tại sao phải khóa trái?”

Trần Dã: “...”

Trả lời thế quái nào đây?

Nói cho cô biết anh đã có ‘phản ứng’ với cô hay là nói anh sợ mình thấy sắc nổi lòng tham, nhất thời không khống chế được?

Cuối cùng chỉ có thể dùng giọng điệu hung dữ che giấu sự chật vật của mình: “Muốn khóa thì khóa, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Ninh Chi không hiểu sao mình lại bị mắng: “...”

Rõ ràng vừa rồi còn ôn nhu an ủi cô như vậy, hiện tại lại hung dữ với cô, hừ!

Cô ủy khuất ‘A’ một tiếng, tuy không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Một lần nữa nằm trở lại giường, Ninh Chi nhắm mắt lại, đắp chăn lên vai.

Trong lòng đã thoải mái hơn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, lập tức rơi vào mộng đẹp.

Một trận mưa thu mang đến khí lạnh.

Nhiệt độ ngày hôm sau giảm hơn rất nhiều, buổi sáng khi Ninh Chi tỉnh lại, cô còn hắt xì hai cái.

Bây giờ vẫn còn rất sớm, bên ngoài cửa sổ vẫn là nền trời trắng bệch, mông lung phản chiếu ra chút ánh sáng mặt trời.

Cô thay quần áo của mình, vệ sinh rửa mặt một phen.

Lúc đi đến phòng khách, Trần Dã vẫn còn ngủ trên ghế sô pha.

Sau sự việc xảy ra tối hôm qua, Trần Dã vừa nhắm mắt lại, trong đầu đã xuất hiện khuôn mặt của cô, dáng vẻ lúc cô khom người, lộ ra một mảng da thịt màu tuyết trắng.

Làm thế nào cũng không xua tan đi được càng khiến anh tức giận hơn, khiến anh nóng nảy hơn.

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, ngọn lửa trong thân thể anh đã bị dập tắt khoảng bảy, tám phần, cuối cùng mới có chút buồn ngủ.

Ninh Chi đi tới ghế sô pha, cậu thiếu niên ngủ rất say, phân nửa tấm chăn trên người đã rơi xuống đất.

Cô nhíu mày, đắp chăn cho anh rồi lại chạy vào phòng, ôm chăn trên giường ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh.

Cô còn ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí đắp kín người.

Làm xong cô cũng không vội đứng lên, tiếp tục ngồi xổm như vậy thêm một lát.

Bên ngoài ban công, mặt trời từ từ mọc lên, thiếu niên nhắm mắt, hàng lông mi đen kịt, sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt cường tráng, thâm thúy.

Hiếm có khi cô được gần anh trong một khoảng thời gian dài như vậy, Ninh Chi cảm thấy hình như anh... đẹp trai hơn trước một chút.

Dần dần không còn sự ngây ngô của cậu thiếu niên, có thêm vài phần khí chất của đàn ông.

Không hiểu vì sao nhưng trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.

Ninh Chi đột nhiên ý thức được việc mình nhìn chằm chằm một người đang ngủ vào lúc sáng sớm là một hành vi vô cùng kỳ quái.

Cô lập tức đứng lên, ngồi xổm hồi lâu khiến hai chân có hơi tê dại, thiếu chút nữa đã ngã nhào lên người anh.

Nguy hiểm thật, cuối cùng cô cũng ổn định cơ thể.

Cô xoa đầu gối, đi đến ban công kéo rèm cửa sổ lại, lấy ra một tờ mười đồng từ trong cặp sách của mình.

Sau đó đi đến tủ giày thay giày, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Ninh Chi đi chưa được bao lâu thì Trần Dã đã tỉnh.

Mặt trời đã mọc lên nhưng bởi vì rèm cửa sổ đã bị kéo lại, lúc anh mở mắt ra cũng không bị ánh mặt trời chiếu vào mắt.

Trần Dã không phải người thích ngủ nướng nhưng sáng nay, khi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào êm dịu trên tấm chăn, không hiểu sao anh muốn lười nhác một hôm, nằm thêm chút nữa.

Cho đến khi chuông cửa vang lên.

Trần Dã đứng dậy, đi ra cửa mở cửa.

Ninh Chi đứng trước cửa, hai tay xách hai túi nilon, đặc biệt phong phú, có bánh bao, có quẩy, còn có sữa gạo và sữa đậu nành.

Trong không khí lập tức xuất hiện đủ loại mùi thức ăn, anh nhíu mày: “Được hôm nghỉ ngơi mà em dậy sớm làm gì, sao không ngủ thêm một lát đi?”

Ninh Chi cười híp mắt, đưa mấy túi xách cho anh.

Cô cúi xuống thay giày, tay vịn tường, vừa đổi giày vừa nói chuyện với anh: “Bình thường em dậy sớm như vậy đã quen rồi.”

Trần Dã đặt mấy túi đồ ăn lên bàn ăn, còn anh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Vài phút sau, anh mới đi ra. Ninh Chi đã ngồi ở trước bàn, cởi hết túi nilon ra, bày sẵn đũa ăn bên cạnh.

Cô chống cằm ngồi chờ anh tới, không nhúc nhích chút nào.

Chờ Trần Dã ngồi xuống, cô mới ngẩng đầu, chỉ vào hai cái ly giấy, ngọt ngào hỏi chuyện: “Anh Trần Dã, anh muốn uống sữa đậu nành hay sữa gạo?”

Trần Dã: “Cái nào cũng được.”

Ninh Chi suy nghĩ một chút, đẩy sữa đậu nành táo đỏ đến chỗ anh, cười khanh khách nói: “Anh uống cái này đi.”

Cô cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao nhỏ. Cô cắn một miếng, nhân đậu lập tức tràn ra, ngọt ngào mềm mại.

Trần Dã: “Cuối tuần này có nhiều bài tập không?”

“Không nhiều lắm. Mà em đã làm một ít rồi, không còn lại bao nhiêu.” Cô cắn bánh bao, hai má phồng lên nói.

Anh lại thử hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chơi một lát được không?”

“Được.” Ninh Chi cười cong mắt, không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Cắn một miếng bánh bao nữa, một chút đậu đỏ còn dính vào môi. Cô tự nhiên vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếʍ một vòng, mỉm cười hỏi anh: “Chúng ta đi đâu chơi đây?”

Trần Dã chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Cô gái nhỏ kia không biết rằng cô có thể dễ dàng dụ dỗ người khác, đôi khi có thể muốn mạng người ta luôn được.

“Chờ chút, để anh tra thử.” Anh khàn giọng trả lời, cúi đầu nhìn di động.

Trong lúc anh đang tìm chỗ nào thích hợp cho một nam, một nữ ra ngoài chơi thì tiếng chuông cửa lại vang lên.

“Anh Trần Dã, ai tới tìm anh vậy?” Ninh Chi tò mò hỏi.

Trần Dã lắc đầu, anh cũng không biết, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm không lành.

Ninh Chi muốn ra mở cửa nhưng anh lại bảo cô ngồi yên, để tự mình đi qua.

Cửa mở ra, quả nhiên dự đoán đã trở thành sự thật. Trần Dã nhìn thấy Phó Khải, Tiết Bân và Thành Nhất Minh ở bên ngoài.

Trên mặt ba người lộ vẻ vui sướиɠ, ba người đồng thanh dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo hô to: “Surprise!”

Tiết Bân cười ha ha, hỏi: “Anh Dã, chúng em tới tổ chức sinh nhật muộn cho anh, anh có vui mừng hay không, chắc là rất vui vẻ nhỉ?”

Trần Dã: “...”

Có thể nói là CMN rất vui vẻ.

Anh vui vẻ đến nỗi muốn đá bay ba tên này ra khỏi đây ngay lập tức.