Kiều Xà

Chương 14: Người tự hài lòng

Trước kia khi Thanh Châu còn chưa xuống núi, từng nghe yêu tinh có kiến thức nói, nhân gian có cửa hàng chuyên môn may xiêm y cho nữ nhân, vô cùng khéo léo, rực rỡ muôn màu.

Nàng nhìn xem trong tiệm, thích cái này, cái kia cũng thích. Phàm là ánh mắt nàng dừng lại thêm vài giây, Huyền Tiêu đều mua lại, Thanh Châu vội vàng nói, "Không cần không cần, ta chỉ là nhìn một cái."

Huyền Tiêu quay đầu: "Cái này cũng gói lại."

Lúc trước Huyền Tiêu chỉ xé nát một cái váy của nàng, lại bồi thường cho nàng nhiều như vậy, Thanh Châu cảm thấy thật không hay. Nàng là một người rất dễ dàng thỏa mãn.

Lúc Thanh Châu đi thay quần áo, Huyền Tiêu chỉ vào cái bàn, nói với chủ quán: "Muốn hỏi thăm ngươi chuyện này."

"Ngài nói." Chủ quán cười híp mắt, nghiễm nhiên đã coi hắn trở thành thần tài vì nữ nhân thần hồn điên đảo.

Huyền Tiêu trầm ngâm một lát, "Trần gia ở Trấn tây, nghe nói trước kia là một hộ tá điền, về sau bỗng nhiên trở nên giàu có hay sao?"

"Thiếu gia cảm thấy hứng thú đối với sự tình của Trần gia?"

Huyền Tiêu đã sớm chuẩn bị một cái cớ, chậm rãi nói, "Thật sự rất tò mò đấy."

Chủ quán lắc đầu, thở dài thở ngắn, "Tuy rằng Trần gia phát tài, nhưng đổi thành ta, ta sẽ hết sức trốn tránh. Khách quan, ta nói với ngài như vậy, không phải là ta ghen ghét nhà hắn, cũng không phải là ta không ăn được nho thì nói nho còn xanh, gia đình kia thật là tà môn à."

Huyền Tiêu làm ra bộ dáng cảm thấy hứng thú, "Xin chỉ giáo?"

"Ta mở cửa tiệm ba mươi năm ở nơi này, ngài hỏi ta là hỏi đúng người rồi." Chủ quán làm bộ dạn nhớ lại, "Trần viên ngoại, cũng chính là Trần Tào, lần đầu tiên ta nghe nói đến người nọ là vào hai mươi năm trước. Hắn vốn là một hộ bần nông, có ba huynh đệ, hai tỷ muội, trong nhà đói khổ cùng cực, ruộng có thể bán cũng đã sớm bán đi, toàn bộ nhờ vào đi làm công cho người ta mà kiếm sống."

"Có một ngày lúc hắn trồng trọt, bỗng nhiên đào ra một rương vàng. Đây chính là một khoản tiền lớn, chấn động trăm dặm Hương Trấn. Tục ngữ nói, đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Nhặt được vàng chưa được vài ngày, cha hắn đã chết rồi. Đương nhiên, lúc ấy tất cả mọi người tưởng rằng trùng hợp, cũng không có ai hai liên hệ chuyện với nhau."

Chủ quán thở dài, tiếp tục âm u nói, "Sau khi cha hắn chết, Trần Tào ra biển buôn bán. Hắn đổi vàng thành vải vóc tơ tằm, đi thuyền ra biển, đến Lưu Cầu, Đông Doanh những nơi này đi bán."

"Trần Tào cũng là có bản lĩnh, vài năm như thế, dần dần kiếm ra gấp bội. Hắn đặt mua một chỗ khu nhà cấp cao ở trong thành, dời người nhà đi vào. Đáng tiếc huynh đệ Trần gia thân mang bệnh hiểm nghèo, chưa qua được vài năm tốt lành, liên tiếp chết hết. Trần Tào cưới vợ, gia tộc thêm người mới, cũng náo nhiệt như trước."

Huyền Tiêu nghe, thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, ánh mắt liếc về phía Thanh Châu đi vào, nhìn vài lần.

Chủ quán thấy cũng nhiều, liền cười, "Thiếu gia, nữ nhân thay quần áo là như vậy, lúc nào cũng phải chờ lâu, đừng nóng lòng."

Huyền Tiêu nói: "Ta không nóng vội."

Chủ quán phụ họa hai tiếng, tiếp tục nói về sự tình Trần gia.

"Lúc Trần Tào đã là một nhà giàu nổi danh, hắn quyết định ra biển một lần cuối cùng, lần này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Chủ quán uống trà thông nhuận yết hầu, tiếp tục nói, "Lúc ấy vạn dặm trời quang, lại có thay đổi bất ngờ, trên biển nổi lên gió to sóng lớn, dập thuyền buôn vào trong nước. Cơ hội sống của tất cả mọi người đều xa vời, quả nhiên, tất cả mọi người chết đuối, chỉ có Trần Tào còn sống. Hắn ôm tấm ván gỗ phiêu lưu nửa tháng trên biển, được ngư dân cứu giúp."

"Lúc ấy hắn đã chạm vào ngưỡng cửa cái chết, lắc lư mấy tháng, rốt cuộc trở lại. Quần áo hắn tả tơi bước vào cửa nhà, trông thấy thê tử mặc áo tang trắng, vừa thấy được hắn liền lên tiếng khóc lớn."

"Đây là cái duyên cớ gì? Hóa ra sau khi Trần Tào có được hai đứa con gái, một mực trông mong con trai, lúc ấy vợ hắn đang sắp chuyển dạ, nghe được tin tức hắn gặp nạn, vô cùng bi thống mà đẻ non, con trai cứ như vậy không còn. Biểu lộ của Trần Tào lúc ấy cổ quái, run rẩy bờ môi, chỉ hỏi một câu, chính là thời gian thê tử hắn đẻ non."

"Hóa ra thời gian thê tử hắn đẻ non, đúng lúc là thời gian hắn chạy trốn kiếp nạn, không lệch chút nào."

Nghe đến đó, Huyền Tiêu đã phát hiện ra manh mối, hắn nhíu mày nói, "Nào có loại việc lạ này? Mỗi một lần hắn thăng quan phát tài, biến nguy thành an, một người thân sẽ chết."

Chủ quán gật gật đầu: "Vâng. Vì vậy người trong trấn, đều nói tiền của hắn là tiền máu, làm cho người ta cấm kỵ."

Huyền Tiêu như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy chuông bạc trên màn cửa thượng rung động, đúng là Thanh Châu thay xong quần áo đi ra.

Nàng mặc một bộ váy ngắn màu trắng, áo khoác màu vàng nhạt đế giầy bẳng vải bồi, hoa văn chim hạc, đường viền tường vân. Thê tử chủ quán giúp nàng kéo thành một đầu tóc mây, vài sợi tóc đen luốn lên nơi phần gáy trắng nõn, dựng ở trước ngực, trên cặp môi căng tô một chút son đỏ, chúm chím xinh đẹp.

Huyền Tiêu dùng đạo nhãn nhìn qua nguyên hình của nàng, là một con rắn lớn trắng như tuyết, một thân quần áo như này ngược lại rất hợp với nàng.

Khuôn mặt Thanh Châu vốn đã là tuyệt mỹ, thêm chút trang điểm, càng xinh đẹp không gì sánh được, trong mắt hạnh nhân long lanh nước, gợn sóng ẩn tình, hoa đào giữa đầm nước xuân còn phải thua kém ba phần.

Vô luận là nữ tử đến cửa hàng, hay là nam nhân đưa thê tử đến, đều ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thanh Châu, quên mất hô hấp. Thậm chí vọt tới trước mặt lão bản, "Bộ nàng kia mặc còn không? Ta muốn mua!"

Lão bản bỗng nhiên kiếm được đầy bồn đầy bát, cười đến không ngậm được miệng. Thanh Châu đi đến trước mặt Huyền Tiêu, nàng còn không mấy quen thuộc mặc áo váy dạng này, cảm giác có chút không được tự nhiên, cầm theo tay áo hỏi Huyền Tiêu, "Đẹp không."

Huyền Tiêu xoay qua mặt đi, "Đi thôi."

Tai hắn lặng lẽ nổi lên một vòng ửng đỏ. Thanh Châu không phát hiện, cho là hắn không thích trang phục của mình, phiền muộn ồ một tiếng, đuổi kịp bước đi của hắn.

Trở lại Trần phủ, phủ đệ yên tĩnh, một tầng tĩnh mịch bao phủ dinh thự xa hoa này. Huyền Tiêu muốn ngủ trưa, trực tiếp trở về phòng.

Thanh Châu nói: "Ở tình huống này, ngươi cũng ngủ được sao?"

Huyền Tiêu lười biếng nói: "Trong lòng của ta đã có quyết đoán, vật kia sẽ chỉ xuất hiện ở trong đêm, chờ coi đi."

Thanh Châu thấy không có biện pháp với hắn, đành phải tự mình đi dạo trong dinh thự to như vậy.

Bỗng nhiên, lỗ tai bắt được một ít động tĩnh khác thường. Thính giác Thanh Châu rất nhạy bén, lập tức trở nên cảnh giác, men theo thanh âm kia tìm được một cái phòng, nàng ẩn ở ngoài cửa sổ, đi đến bên trong nhìn qua rồi lại yên lặng.

Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang dây dưa cùng một chỗ, nam nhân áp nữ nhân dưới thân thể, đỏ mắt tiến công đưa đẩy, côn ŧᏂịŧ giữa háng kịch liệt ra vào trong mật động.

Tập trung nhìn vào, thế mà là Trần Tứ công tử cùng di nương giữa trưa hôm nay mời bọn hắn ăn cơm. Thanh Châu không nghĩ tới sẽ thấy một màn kịch liệt như thế, đầu váng mắt hoa, nhưng di nương không phải tiểu thϊếp của cha Trần Tứ sao? Còn có thể như vậy?

Thanh Châu suy nghĩ một chút, biến thành một con rắn nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ chui vào từ cửa sổ, vây quanh trên xà nhà quan sát. Nàng đối với phương diện tình ái này rất thẳng thắn vả lại không có gì cảm thấy thẹn, cũng cảm giác kinh nghiệm thực chiến của mình quá ít.

Về phần hai người ở dưới phòng, căn bản cũng không phát hiện sự hiện hữu của nàng. Hai người quấn lấy nhau khó phân, trong chốc lát là tư thế Phật ngồi hoa sen, rồi lại lão hán đẩy xe, âm thanh thân thể va vào nhau không dứt bên tai. Thanh Châu nhìn một chút cảm giác bụng dưới nóng lên xấu hổ, trộm chuồn đi biến trở về hình người, nhập vào phòng Huyền Tiêu.

Lúc này Huyền Tiêu đang ngủ, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tróc Yêu Sư trẻ tuổi, càng xem càng yêu thích. Leo đến trên giường, dạng chân ngồi lên eo bụng rắn chắc hữu lực của hắn.