Huyền Tiêu một tay vịn eo của nàng, tay kia từ dưới nách xuyên qua, bắt lấy cặρ √υ' đang kịch liệt lắc lư, hai ngón tay kẹp đầṳ ѵú, khi thì lôi kéo, khi thì gảy gảy lỗ vυ'.
Nước suối trong suốt, sau khi hơi nước thổi qua, có thể trông thấy rõ ràng mãng xà đỏ tía thô to ra vào giữa hai chân trắng như tuyết. Tay phải Huyền Tiêu vốn vịn eo của nàng, bỗng nhiên tuột xuống, đè lại bụng của nàng.
Eo Thanh Châu gầy, bụng dưới bằng phẳng, không có thịt thừa, cái bụng hơi mỏng, có thể cảm nhận được lúc côn ŧᏂịŧ xông vào bị đội ra hình dáng qυყ đầυ.
"Đừng, đừng như vậy..." Thanh Châu thút thít một tiếng, lòng bàn tay nam nhân nóng hổi dán trên bụng, bên trong vách thịt cảm nhận sự hiện hữu của hắn càng thêm rõ nét, sinh ra kɧoáı ©ảʍ đủ để bức điên người.
Thanh Châu khó nhịn ngưỡng cổ, khuỷu tay đè trên đồng cỏ, tay kia mơ mơ màng màng đè xuống bàn tay đang bóρ ѵú nàng của Huyền Tiêu. Ngực nàng quá nhạy cảm, tuy rằng được xoa rất thoải mái, nhưng càng bóp nước càng nhiều, cảm giác có thể bị bóp ra cao trào lần thứ ba.
Tiết tấu Huyền Tiêu chậm lại, hắn không hề cắm vào kịch liệt như vậy nữa, mà là rút ra toàn bộ thân gậy, rồi lại chậm rãi đẩy vào, để kéo dài cao trào lần hoan ái này. Vì tốc độ chậm lại, Thanh Châu có thể cảm nhận được vật lớn rong ruổi trong người, cảm nhận được qυყ đầυ dạng xòe ô của nó, gân xanh nhảy lên, cảm giác sung mãn rõ ràng chạy khắp cơ thể, hư không chậm rãi rút khỏi từ vách thịt.
Thanh Châu bị làm cho chảy nước mắt cũng không biết, chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, đuôi mắt ửng hồng hiện ra hai mảnh vảy trắng như tuyết, yêu tà mị hoặc, mê hoặc hồng trần.
Huyền Tiêu đút vào chậm rãi, nhưng độ mạnh yếu nặng nề hơn, phần hông dính sát lên, đè xuống cặp mông Thanh Châu. L*иg ngực cứng rắn của hắn kề sát phía sau lưng bản thân, giống như tư thế ôm ấp, Thanh Châu có thể cảm nhận được trên da thịt truyền đến hơi ấm của hắn. Rắn là động vật máu lạnh, sau khi Thanh Châu tu luyện thành thì thân thể cũng là băng băng lành lạnh, nhưng cái này cũng không có nghĩa là nàng không thích ấm áp, không hướng tới lửa nóng.
Bàn tay Thanh Châu trắng noãn vô cùng nhỏ, cùng đặt trên bầu vυ' với bàn tay kia mà so sánh, rõ ràng nhỏ hơn vòng. Huyền Tiêu vậy mà nắm tay của nàng, chơi đùa bầu vυ' của nàng, Thanh Châu sờ đến bản thân đầṳ ѵú, lúc trước bị hắn thè lưỡi ra liếʍ cắn vừa đỏ vừa sưng, đã lớn hơn một vòng, sờ lên vừa mềm lại dẻo dai.
"Nằm sấp xuống." Thanh âm Huyền Tiêu lành lạnh mang theo thở gấp, như Thần Quân lạnh lùng hạ xuống thế gian, bị một yêu tinh cuốn lấy thần hồn điên đảo.
Hai cánh tay Thanh Châu chống lên, ngoan ngoãn nằm ở trên đồng cỏ, một tay Huyền Tiêu đặt ở phía sau cổ nàng, phảng phất như con mèo đực lúc giao cấu, dùng răng nanh kiềm chế con thú cái.
"Hừ, thật chặt." Hắn cầm chặt phần gáy nàng chạy nước rút, tiếng nói khàn khàn, gợi cảm muốn mạng, Thanh Châu lại bị bức ra nước mắt, chỉ muốn hắn đổ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể mình.
Bàn tay to lộ ra gân xanh lại chui xuống phía dưới tìm kiếm, nương theo tốc độ chạy nước rút, dùng tần suất tương tự hung hăng xoa bóp âm đế. Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu kéo tới, Thanh Châu nhỏ giọng thét lên, bị hắn cắm cho tiếng nói phát run, đến âm thanh rêи ɾỉ cũng run run rẩy rẩy, phá thành mảnh nhỏ.
Hoa huyệt càng quấn càng chặt, khiến cho nhục mãng gần như không thể di chuyển, Huyền Tiêu cắm vào chỗ sâu nhất, đã bắt đầu xuất tinh.
Chờ khi hắn bắn xong, rốt cuộc cam lòng buông ra bản thân, Thanh Châu từ trong nước bò lên bờ, váy vừa ướt lại rách nát, chỉ có bộ ngực phập phồng phong tình. Huyền Tiêu đứng ở trong suối nước nóng, trông thấy nàng tay mềm chân nhũn leo lên, dịch trắng đυ.c dọc theo bẹn đùi chảy xuống, hoạt sắc sinh hương... Đôi mắt không khỏi lại tối một lần.
Nhưng thấy bộ dạng Thanh Châu nức nở nghẹn ngào đáng thương, cuối cùng không làm thêm cái gì.
Thanh Châu không biết mình ngủ lúc nào, có lẽ nàng cuộn ở trên lớp đá cuội bên cạnh ao cũng đã mệt đến mất đi ý thức. Đợi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, trên người đang đắp chăn, thân thể cũng là được cẩn thận lau rửa qua nhẹ nhàng khoan khoái, nàng dụi dụi con mắt, ngồi dậy từ trên giường.
Chăn trượt xuống từ đầu vai, bên trong là một bộ quần áo nam nhân, rộng rãi lỏng loẹt bọc lấy đường cong yểu điệu. Mà Huyền Tiêu đã mặc chỉnh tề, đang ngồi ở cách đó không xa.
"Huyền Tiêu, ngươi không ngủ sao?" Thanh Châu duỗi lưng một cái, bò xuống từ trên giường.
Đêm đầu tiên vào ở Trần phủ, không phát hiện dị thường, cho tới bây giờ, căn bản không có biện pháp phán đoán nguyên nhân dẫn đến Trần gia liên tiếp có người chết. Huyền Tiêu dưới sự dẫn dắt của Trần Niên Nghiễm, đi vào phòng ngủ khi Tam ca hắn chết xem xét.
"Sau khi Tam ca chết, bởi vì thời gian vội vàng, hai là không ai dám tiến tới dọn dẹp, vì vậy hết thảy vẫn còn bảo trì nguyên dạng." Trần Niên Nghiễm vừa nói, vừa dùng chìa khoá mở cửa phòng ngủ ra.
Căn phòng quay mặt về hướng Nam, ánh sáng tốt, không có dấu hiệu bị người ngoài xâm nhập, cũng không có dấu hiệu đánh nhau, chỉ có chăn bông bị lôi từ trên giường xuống đất, như thể Tam ca trước khi chết giãy giụa muốn từ trên giường bò xuống.
Huyền Tiêu đi vào bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là sân nhà, hoa đào được trồng trong sân, đã nở ra từng nụ hoa trắng nõn. Xa hơn nữa là một chỗ nóc nhà màu đen, Huyền Tiêu nhận ra nó, đó là Từ Đường của tổ tông Trần gia. So với các tòa nhà xung quanh cũng cao hơn một đoạn, vô luận từ phương hướng nào xem đều rất rõ ràng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời đầu xuân chiếu vào song cửa, đã đủ để cho người cảm nhận được ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Ngón tay thon dài của Huyền Tiêu gõ gõ trên bệ cửa sổ, như có điều suy nghĩ mà hỏi thăm: "Cái cửa sổ này là do các ngươi sau đó mới mở ư?"
Trần Niên Nghiễm lắc đầu, "Bày biện trong phòng này chúng ta không hề động qua chút gì, lúc phát hiện thi thể cửa sổ đã mở rồi."
Thần sắc Huyền Tiêu nhàn nhạt, "Vậy có chút kì quái."
"Huyền Thiếu gia, có gì quái dị?" Biểu lộ của Trần Niên Nghiễm mơ hồ, người bình thường giống như hắn, đối với chuyện linh dị quỷ quái độ nhạy rất thấp, đây cũng là bình thường.
Thanh Châu nhìn hắn một cái, cười mỉm hỏi: "Trần công tử, buổi tối lúc ngươi ngủ, sẽ đặc biệt mở cửa sổ ra sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Trần Tứ lắc đầu, không chút suy nghĩ liền phủ nhận, "Đầu mùa xuân thì khí trời, chỉ có ban ngày ấm áp, buổi tối như mùa đông lạnh run người à."
Nói qua nói lại, hắn bỗng nhiên kịp phản ứng. Ban đêm lạnh như vậy, Tam ca hắn cũng không phải người ngu, làm sao sẽ mở cửa sổ ra chứ?
Huyền Tiêu kinh ngạc nhìn nàng một cái, chưa bao giờ được chứng kiến đầu óc Xà yêu sáng suốt như thế, thay đổi nhận thức của hắn.
Thanh Châu chống lại ánh mắt của hắn, đờ đẫn nghiêng đầu, ngây ngốc cười cười, cười như vậy, vẻ lanh lợi nhiệt tình trên người nàng thoáng cái liền biến mất ở ngoài chín tầng mây.
Huyền Tiêu: "..."
Hắn trầm mặc một lát, lại hỏi Trần Tứ chủ đề khác.
"Trần công tử, Từ Đường tổ tông nhà các ngươi được có chút đặc biệt." Từ Đường tổ tông Huyền gia, đều là nằm ở nơi hẻo lánh bên trong dinh thự yên lặng, cũng không nhưTrần gia nghênh ngang như vậy.
Trần Tứ cười khổ một tiếng, "Trước kia trong nhà nghèo, không có điều kiện. Về sau phát tài, cha ta muốn cho các lão tổ tông đổi lại phòng ở lớn hơn chút."
Một đời danh môn Giang Nam, phần lớn bắt đầu giàu có từ triều đại trước, phát triển đến bây giờ đã là mấy đời nối tiếp nhau. Nhưng Trần gia không giống vậy, điểm này tối hôm qua Huyền Tiêu đã nhìn ra.
Lúc ấy lúc Trần viên ngoại nhấc tay muốn đánh con trai, trong lòng bàn tay giơ cao lên tất cả đều là vết chai dày, nhìn qua là biết hắn đã nắm quen đao liềm cuốc vét, người giàu có sống an nhàn sung sướиɠ không có bàn tay như vậy.
Trần Tứ gật đầu: "Huyền Thiếu gia thực nhạy cảm, trước kia cha ta là nông dân, về sau mới phát đạt. Bởi vì khi đó ta còn nhỏ, cũng không thế nào nhớ kỹ, sự tình cụ thể phải hỏi phụ thân mới rõ ràng."
Thanh Châu ngồi xổm bên giường hít hà, "Tiêu Nhi." Nàng nói, "Nơi này có một loại mùi vị rất kỳ quái."
Nàng muốn ngửi rõ ràng hơn một ít, nhưng mái tóc đen tuyền từ đầu vai chảy xuống trên chăn. Thanh Châu vung tóc của mình lên, vén đến sau đầu.
Nàng mặc quần áo Huyền Tiêu, có chút không quá vừa người, lúc đưa tay hai ống tay áo rộng thùng thình chảy xuống, lộ ra cánh tay ngọc tựa như ngó sen, cây trâm cũng từ giữa kẽ tay tuột ra, rơi trên mặt đất.
Huyền Tiêu nhặt cây trâm lên, Thanh Châu đưa tay đón, hắn không cho.
"Ta đã thấy mẹ ta búi tóc, ta biết rõ phải làm như thế nào với tóc của ngươi." Huyền Tiêu vẫn là ngữ khí bình thản không hề bận tâm, nhưng Thanh Châu chẳng biết tại sao, nghe được từ bên trong một chút lòng háo thắng.
Thanh Châu có thể nói cái gì, cây trâm cũng đang ở trên tay hắn. Có thể cảm nhận được động tác nam nhân ở sau đầu nàng, trước tiên Huyền Tiêu đem kéo mái tóc rậm rạp thành búi tóc, cắm cây trâm vào chính giữa.
Thanh Châu sờ lên, búi tóc thật sự cố định rất chắc chắn, tuy rằng Huyền Tiêu búi cho nàng và nàng tự làm cũng như nhau, nhưng Thanh Châu vẫn rất thích. Mấp máy môi, ánh mắt lộ ra vui vẻ xinh đẹp.
Huyền Tiêu đẩy tay của nàng ra, ý là không được sờ, sờ sẽ rối loạn.
Thanh Châu rất nghe lời thả tay xuống, cầm lấy tay áo Huyền Tiêu, chỉ chỉ chăn màn, "Loại mùi vị này giống như mùi hương khói trong chùa miếu."
Trần Tứ ở bên cạnh yên lặng ăn cơm chó lúc này kinh ngạc nói tiếp: "Không có khả năng, trước khi chết Tam ca chưa từng đi chùa miếu, hơn nữa bình thường hắn cũng không có thói quen đốt hương hoặc là đi Từ Đường."
Thần sắc Huyền Tiêu lãnh đạm, "Vì vậy, đây là vật chui vào từ cửa sổ mang tới."
"Ý ngài là..."
Trần Tứ đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên bị một giọng nữ cắt ngang, "Niên Nghiễm..."
Giọng nói nhẹ nhàng thanh tú, mọi người theo tiếng động nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng dựa vào cửa phòng, còn rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt rụt rè, có vẻ như mắc câu.
Một cái chớp mắt Trần Niên Nghiễm trông thấy nàng, thần sắc có chút không được tự nhiên: "Di nương... Ta không phải nói qua cho ngươi, chúng ta tra án ở chỗ này sao? Chỗ nguy hiểm như vậy, ngươi đừng tới đây."
Hóa ra nữ nhân trẻ tuổi này là vợ bé của phụ thân hắn, chỉ là tuổi của cô vợ bé này chắc cũng không lớn hơn hắn là bao, Trần viên ngoại thật là biết trâu già gặm cỏ non.
"Ta biết..." Di nương buồn bã nói, "Ta thấy ngươi sẽ bận rộn tới trưa, khẳng định đói bụng, ta chuẩn bị cơm trưa ở trên Thủy Tạ, muốn mời ngươi và bạn của ngươi đến nếm thử."
Vì ngăn ngừa khiến cho mọi người trong phủ khủng hoảng, thân phận Huyền Tiêu cũng không bại lộ ra bên ngoài, vì vậy di nương cho rằng đây là hai người bạn của Trần Niên Nghiễm.
Trần Niên Nghiễm do dự nhìn về phía Huyền Tiêu, Huyền Tiêu nhìn Thanh Châu, nàng đang không rõ ràng ôm bụng. Điểm tâm cũng chỉ ăn hai cái bánh ngọt, hiển nhiên là đói bụng.
"Được." Huyền Tiêu nhẹ gật đầu, coi như là đáp ứng lời mời.
Ăn cơm trưa xong, Huyền Tiêu mang theo Thanh Châu đi ra Trần phủ, Thanh Châu cho là hắn phát hiện đầu mối gì, muốn tránh mọi người Trần gia một mình điều tra, lại không nghĩ rằng Huyền Tiêu mang nàng đi vào một cửa hàng vải vóc.
Chưởng quầy niềm nở chào hỏi từ phía sau quầy: "Hai người muốn mua gì? Chỗ chúng ta là cửa hàng quần áo tốt nhất trong thành."
Thanh Châu nhìn về phía Huyền Tiêu, đối phương mới thản nhiên nói: "Bồi thường váy của ngươi."