Kiều Xà

Chương 5: Giả đùa giỡn

Nữ quỷ hiển nhiên không có gì hứng thú đối với thân thể nữ nhân, lườm nàng vài lần rồi dịch chuyển ánh mắt, ghim chặt ánh mắt lên cơ thể Huyền Tiêu.

Thanh Châu không thể không bắt đầu kéo thắt lưng của hắn. Đai lưng Huyền Tiêu thật khó cởi, con người luôn làm quần áo thành cái loại kiểu dáng phức tạp này, Thanh Châu không biết cởi, lung tung giật giật vài cái, ngược lại càng khiến đai lưng thít chặt hơn.

Bàn tay dày rộng của nam nhân bỗng nhiên cầm chặt tay nàng, dẫn dắt ngón tay ngọc thon dài của nàng, lần lượt cởi từng chiếc khóa ẩn trên dây lưng, đồng thời tháo những nút thắt rối rắm.

Tuy rằng ở chung với Huyền Tiêu chưa được bao lâu, nhưng Thanh Châu cũng mơ mơ hồ hồ thăm dò rồi, tính tình hắn cũng không phải chủ động như vậy. Hành vi chủ động cầm lấy tay nàng cởi đai lưng, lộ ra khác thường.

Chất vải quần áo hắn vô cùng tốt, tơ lụa chạm vào lạnh buốt, cứ như vậy rớt trên mặt đất tràn đầy bụi bặm và dấu vết da^ʍ mỹ, Thanh Châu cảm thấy thật đáng tiếc. Mũi chân nhón lấy quần áo của mình, đón ở dưới y phục của hắn.

Cởi bỏ từng tầng quần áo, thân thể loã lồ của Thiếu gia Thế gia bắt yêu thon dài mà cường tráng, cơ bắp không quá khoa trương, nhưng mà cảm giác bao hàm lực lượng, cơ bụng từng khối rõ ràng, da thịt tản ra sức sống nóng bỏng.

Đầu Thanh Châu choáng váng, giống như bị đổ rượu hùng hoàng hai chân run rẩy không đứng vững, chỉ muốn ngã lên người Huyền Tiêu.

Huyền Tiêu ôm eo của nàng, áp nàng hướng lên phía trên quần áo hai người, đẩy hai cái chân trắng của nàng ra, chen người đi vào.

Thanh Châu một tay ôm lấy cổ của hắn, một tay sờ lên mặt của hắn. Nhiệt độ cơ thể Huyền Tiêu cao đến dọa người, đầy mặt ửng hồng, mồ hôi nóng hổi trên trán, rơi xuống theo hình dáng thon gầy khí khái.

Thanh Châu đã hiểu ra cái gì, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Có phải nàng ta hạ dược ngươi hay không?"

Huyền Tiêu nhớ tới cảm giác đau đớn trên tay khi nữ quỷ thè lưỡi ra liếʍ.

Huyền Tiêu giật qυầи ɭóŧ xuống, móc dươиɠ ѵậŧ ra. Tương phản với tướng mạo trắng nõn nhã nhặn, cái đồ dưới người hắn này ngày thường thiên phú dị bẩm, dưới trạng thái ở ẩn chính là một con mãng xà to đầu, trạng thái cương cứng càng khả quan hơn.

Huyền Tiêu thở dốc, cầm chặt đồ vật thô to lớn loát động, nhưng không hề giảm bớt, chỉ muốn đâm vào nơi nào đó ẩm ướt mềm mại mới có thể tận hứng.

Hai con ngươi đỏ thẫm của hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới thân tách giữa hai chân ra, Thanh Châu bị ép tách hai chân ra, hoa huyệt mở rộng, lông trên thân thể mọc thưa thớt, phần mu phình phình, màu sắc mê người, tựa hồ đang tản ra hương thơm ngọt như mật.

Bụng ngón tay Huyền Tiêu đặt ở trên hạt châu bóp một cái, thân thể mềm mại trắng như tuyết dưới người liền nhẹ nhàng run rẩy một cái.

Huyền Tiêu xuất thân từ gia đình có cuộc sống xa hoa, một gia tộc thi thư trâm anh**, lại là trong nhà tuổi nhỏ mà vị con đích Thiếu gia, tay của hắn cũng ngày thường hết sức tốt xem, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

**Thi thư trâm anh: Gia đình giàu có, đề cao học thức

Mà lúc này đôi tay có thể đánh đàn, có thể cầm kiếm, đang tách hoa huyệt của Xà yêu ra, cắm vào mật động tĩnh mịch, tần suất thô bạo đút vào, ngón tay thon dài dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.

Nhìn bọn họ thật sự hàng thật giá thật bắt đầu làm, nữ quỷ hậm hực đi ra, nhưng hiện tại đã không ai chú ý đến nàng ta.

Ngón tay đang đút vào trong hoa huyệt càng lúc càng nhanh, âʍ ѵậŧ mềm nóng cũng bị ngón tay xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm leo đến đỉnh, Thanh Châu ôm ở trên lưng Thiếu gia, ngón tay càng móc càng chặt, trong miệng rầm rì kêu lên.

Con rắn vốn tính da^ʍ, nàng bị ngón tay làm thật thoải mái, thành thịt co bóp, lưu luyến muốn lưu lại ngón tay được hoa huyệt phun ra nuốt vào, thế nhưng ngón tay lại đột nhiên rút ra, đổi thành đồ vật vừa nóng vừa to chọc vào.

Hai khuỷu tay của Thanh Châu hơi chống thân thể lên, trông thấy đỉnh đầu mập mạp của con cự mãng vừa dài vừa to dưới thân mình, hơi thở của nam nhân khiến lòng nàng say mê, trên người Huyền Tiêu có dương khí cực kỳ thuần khiết, bản tính Xà yêu bởi vì sắp được kết hợp mà hoan hô vui vẻ.

Hoa huyệt đã hư không mà ngọ nguậy, nuốt đỉnh hình cầu tiến vào một phần nhỏ. Cảm nhận được bên trong âʍ đa͙σ của nữ nhân đang co bóp và sự ẩm ướt nóng bỏng mềm mại vây quanh, Huyền Tiêu kìm lòng không được nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không khống chế nổi, vô thức xông vào gần phân nửa. Một tầng màng mỏng trên qυყ đầυ, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào mà cách trở sự tiến lên của hắn.

Huyền Tiêu rút khỏi một chút, lại lần nữa cắm vào, đỡ lấy tầng màng quấy nhiễu kia.

Xà yêu vẫn còn là một xử nữ.

Nếu như trước mặt là một nữ tử đàng hoàng, hắn định sẽ không để mặc bản thân phá phần trong sạch này.

Nhưng —— chỉ là một con yêu tinh mà thôi.

Tìиɧ ɖu͙© trên đầu, trái tim hắn lại lạnh lẽo tàn khốc nghĩ đến.

Thanh Chau nhỏ đến kinh người, hắn lại đi vào vội vàng, cho dù lúc trước đã chọc ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nóng bôi trơn, nhưng đường hành lang chưa trải việc đời vô cùng chật hẹp nuốt vào thật khó khăn.

Thanh Châu có chút đau đớn, duỗi tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ còn chưa tiến vào một nửa của hắn, nhẹ nhàng hự một tiếng: "Huyền Tiêu... Ta có chút đau."

Rõ ràng là một con Xà yêu, ánh mắt ngây thơ vô tội lại giống như con dê mẹ dễ bảo, làm cho người ta muốn xé nát, muốn ngầm chiếm, muốn cắn vào trong miệng nhấm nuốt từ từ.

Hơn nữa ờ tình thế tên đã trên dây, nói "Ta có chút đau" là có ý gì? Nam nhân ở loại thời khắc này, cũng không bởi vì ngươi kêu đau thì sẽ lui ra ngoài, Huyền Tiêu cảm thấy nàng ngây thơ đến mức buồn cười, xùy một tiếng, tiếp tục thẳng tiến.

"Buông lỏng chút, ngươi muốn kẹp chết ta sao?" Không chút khách khí một cái tát rơi xuống mông thịt trắng như tuyết, tạo ra sóng thịt cuồn cuộn.

Nhục mãng tráng kiện phá vỡ đường hành lang, hai cái túi nặng trịch sít sao ngăn chặn phần mu, một dòng máu nhỏ chảy ra từ chỗ giao hợp, khuôn mặt dưới thân trắng bệch, bị đau đến mức kêu ra tiếng.

**Nhục mãng: để chỉ dươиɠ ѵậŧ

"Hu hu, ta không muốn làm cùng ngươi, ngươi đi ra ngoài..." Nàng nghẹn ngào chống đẩy bờ vai của hắn.

"Nhưng mà không phải ngươi nói, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi sao?" Huyền Tiêu khó nén được tâm tình, ân cần dụ dỗ, "Ta khó chịu như vậy, ngươi cũng không giúp ta sao?"

"Nhưng mà ngươi to quá, khiến cho ta đau lắm..." Trong con mắt hạch đào đong đầy nước mắt, than thở khóc lóc lên án, ai không biết còn tưởng rằng nàng thực sự bị sỉ nhục thê thảm.

Nhưng nàng không biết, lúc trên giường nói loại lời này với nam nhân, chính là thêm củi vào đám lửa đang rực cháy.

Gân xanh trên thái dương Huyền Tiêu nhảy dựng, nhục mãng chôn ở trong cơ thể nàng lại phình to thêm một phần.