Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 32: Còn khóc nữa thì tôi sẽ bóp chết cô!

Cố Cửu vừa dứt lời thì giọng nói ngọt ngào của Triệu Vãn Y lại vang lên.

Nghe thấy tiếng động, Cố Cửu và Triệu Mộc Trạch lại lần nữa kinh ngạc nhìn sang, thấy Triệu Vãn Y, người xưa nay vốn kiêu ngạo, buông thả, luôn gây gổ với anh ba của cô, lúc này hai mắt mở to, vẻ mặt trìu mến mà nhìn Triệu Mộc Hi.

“Không, anh ba, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, em muốn nhìn anh nhiều một chút.” Nói xong liền khéo léo tựa khuôn mặt vào vai Triệu Mộc Hi.

Triệu Mộc Hi nhìn cô gái bên cạnh, vẻ mặt anh ấy buồn nôn như ăn phải ruồi.

"Em đã làm gì có lỗi với anh phải không?"

Lời nói của Triệu Mộc Hi vừa phát ra, Triệu Vãn Y liền dừng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Anh ba à, chỉ là em nhớ anh thôi mà..." Cô thở dài nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Không ngờ anh ba vẫn bất đắc dĩ mà nhìn cô.

Một câu nhớ anh này của cô liền khiến vẻ mặt của Triệu Mộc Hi lại thay đổi, anh ấy thờ ơ nói.

"Đừng làm anh buồn nôn."

Con bé chết tiệt này tám phần là đang nghĩ cách gì đó để lừa mình đây mà.

"..." Triệu Vãn Y cong môi có chút khổ sở, trong lúc cô đang buồn bực thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang dẫn lên tầng hai.

"Em gái anh đã về rồi à, sao không có ai thông báo cho anh?"

Triệu Vãn Y quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy một người đàn ông hơi gầy chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang đi xuống lầu.

“Anh hai.” Nhìn thấy anh hai đi tới, Triệu Vãn Y vui vẻ gọi một tiếng, đột nhiên đứng phắt dậy từ trên sô pha.

Triệu Mộc Khanh bước xuống lầu, đi tới chỗ cô, thấy vẻ mặt của cô khá tốt, trên gương mặt ấm áp lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hài lòng nói.

"Xem em còn có hơi sức mà trêu chọc lão tom thì hẳn là mấy ngày nay không phải chịu khổ đâu."

Triệu Vãn Y nhanh chóng giải thích.

"Anh hai, em đã trải qua hai ngày vui vẻ vô cùng, Quý Mộ Thâm đối xử với em rất tốt."

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt ba anh em nhà họ Triệu đều có chút kinh ngạc.

“Vãn Y, trước kia em không có nói như vậy.” Triệu Mộc Hi khó hiểu nhắc nhở.

Vài ngày trước khi cô cầu xin anh ấy giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cô thà chết chứ không kết hôn với Quý Mộ Thâm, thậm chí còn không muốn liên quan gì đến anh.

Sao thái độ của cô lại thay đổi đột ngột như vậy chỉ trong vài ngày thế.

Triệu Vãn Y khẽ thở dài sau khi nghe câu hỏi này của anh trai, cuối cùng nghiêm túc đáp lại.

"Đó là bởi vì trước đây em còn quá nhỏ. Em luôn nhìn anh ấy với ấn tượng của một đứa trẻ, vì vậy em luôn nghĩ anh ấy rất tệ. Nghĩ lại mới thấy anh ấy đối với em rất tốt."

Trước đây cô luôn cho rằng chỉ có những người như anh cả, anh hai, những người rất dịu dàng với cô và làm theo ý cô mới là người đối tốt với mình.

Vì vậy, khi cô mười tuổi, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Quý Mộ Thâm, cô đã nhận định anh là một người xấu.

Lúc đó cô đang đánh đu thì một thiếu niên bỗng từ đâu xuất hiện.

Cậu thiếu niên lớn hơn cô vài tuổi mà đã gần như cao hơn các anh trai của cô.

Bị nhà họ Quý ruồng bỏ từ khi còn bé nên mẹ con anh phải sống ở bên ngoài nhiều năm, anh vừa mất mẹ, ánh mắt của anh đầy ớn lạnh không tương xứng với tuổi tác, trong lòng tràn đầy hận thù với nhà họ Quý!

Trên xích đu, cô giật mình vì ánh mắt của chàng trai lạ mặt đột nhiên xuất hiện kia mà bất ngờ ngã khỏi xích đu.

Cô đau đớn khóc nhưng cậu thiếu niên lại dửng dưng đứng trước mặt cô mà chửi thề.

"Còn khóc tiếp thì tôi sẽ bóp chết cô!"

Triệu Vãn Y vốn được nhà họ Triệu che chở từ khi sinh ra, không thể chịu được cú sốc như thế này, sắc mặt liền tái nhợt đi vì sợ hãi.