Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 31: Con bé chết tiệt, thật đáng ghét!

Tiếng nói của cô vừa rơi xuống, Triệu Mộc Trạch hơi sửng sốt, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn cô.

Không chờ Triệu Mộc Trạch mở miệng, một giọng nói độc miệng của đàn ông bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh.

“Con bé chết tiệt, đã sắp xếp xong xuôi cho em ra nước ngoài rồi mà sao bây giờ lại đột nhiên trở về? Là thật lòng muốn tức chết bọn anh hay sao?”

Một người đàn ông trẻ tuổi dáng dấp đẹp trai đi tới, biểu cảm khác với một người anh cả dịu dàng, anh ấy đang tức giận vô cùng.

“Anh ba…”Triệu Vãn Y nhìn anh ba quen thuộc trước mặt, đáy mắt đột nhiên trở nên ướŧ áŧ.

Kiếp trước anh ba là một đại minh tinh, nhưng lại là một đại minh tinh đen đủi, sau khi ở trên mạng bị chửi rủa, sau đó giai đoạn cuối cùng của chứng trầm cảm, anh ba đã quyết định kết thúc sinh mạng.

Khi đó quan hệ của cô với anh ba vẫn luôn không tốt, vừa gặp mặt đã cãi cọ, khi biết anh ba chết, cô hoảng hốt mấy tháng cũng không cách nào tiếp nhận nổi sự thật này.

Lần cuối cùng cô gặp anh ba, từ một người đàn ông tỏa sáng, trong mắt đã không còn một chút ánh sáng nào.

Mà hiện giờ anh ba ở trước mặt cô, trong ánh mắt anh vẫn còn ánh sáng như lúc xưa.

Ngay cả giọng nói mắng cô, cũng thân thiết như vậy.

“Có khi phải đưa vào bệnh viện chữa trị tâm thần, xem bên trong…” Triệu Mộc Hi còn chưa mắng đủ đã thấy mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Triệu Mộc Hi trầm mặt lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn cô gái vừa bị anh mắng mọt chút đã khóc.

Trước kia cô vẫn luôn chống lại anh, một cô gái ở đâu cũng chọc giận anh, hôm nay giống như uống nhầm thuốc vậy, lúc này anh mới mắng vài câu đã khóc?

“Lão tam!” Thấy em gái khóc, sắc mặt Triệu Mộc Trạch lập tức thay đổi, anh nghiêm túc nhìn về phía Triệu Mộc Hi.

Mặt Triệu Mộc Hy đầy vẻ vô tội, lúc này anh ấy mới ý thức được, lời mình nói vừa nãy có thể có chút quá đáng.

Ngay lúc anh định thay đổi thái độ, dịu dàng với cô em gái ngốc này thì Triệu Vãn Y bỗng nhiên đưa tay gạt nước mắt, sau đó nở nụ cười với anh thỉnh cầu.

“Anh ba, anh mắng em vài câu nữa đi.”

Mặt Triệu Mộc Hi lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn cô giống như nhìn người ngu vậy.

“Em thích nghe.” Mặt Triệu Vãn y đầy mong đợi nhìn anh.

Anh ba không giống như anh hai, luôn dịu dàng bao che cho cô.

Trước kia cô hay chọc giận anh ba, cho nên anh ba hay mắng cô, hơn nữa còn mắng rất độc miệng.

Cô thậm chí còn từng ghét anh ba, nhưng sau đó anh ba không còn nữa, cô lại vô cùng nhớ những lời nói độc miệng kia.

Triệu Mộc Hi nhìn cô gái lộ ra bộ dạng không bình thường trước mặt, đầu tiên anh ấy hơi kinh ngạc nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng đưa ra một kết luận.

“Đầu óc hỏng rồi, hết thuốc chữa, đưa nó đi bệnh viện tâm thần ngay đi!”

Anh chê bai nói, dứt lời liền xoay người đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

Nghe anh ba độc miệng mắng, trái lại Triệu Vãn y không hề tức giận ngược lại còn vui vẻ cười, xoay người vội vàng đi theo, ở bên cạnh anh ngồi xuống, mặt dày khen.

“Anh ba, anh mắng người nghe thích tai quá.”

Kiếp trước anh ba bị người khác ác ý gϊếŧ chết, hầu như tất cả đều mắng anh, chửi rủa anh, bôi nhọ anh.

Nên giờ cô phải khen anh thật nhiều!

Cô vừa dứt lời, trên mặt Triệu Mộc Hi liền lộ ra biểu cảm chán ghét, mặt đầy hoảng sợ nói.

“Cách xa anh một chút đi!” Con bé chết tiệt này, thật đáng ghét!

“…” Triệu Mộc Trạch ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, biểu cảm cũng trở nên phức tạp.

“Triệu tổng, hay là mời bác sĩ đến xem một chút đi!” Cố Cửu ở bên cạnh lo lắng nói.