Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 14: Người đàn ông vô tình!

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến người đàn ông dừng lại, anh vừa định quay đầu lại thì... cô đã dựa vào lưng anh rồi vươn tay ôm chặt lấy vòng eo anh từ phía sau.

Hơi thở nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện phía sau khiến bóng dáng cao lớn của người đàn ông sững sờ.

Đến khi anh kịp phản ứng thì cánh tay trắng nõn của cô đã ôm lấy eo anh.

Sắc mặt anh thay đổi, anh cúi đầu tỏ vẻ không tin nhìn đôi tay mềm mại ôm lấy eo mình.

Khuôn mặt lạnh lùng mang đầy vẻ phức tạp.

Lúc này, giọng nói không muốn và có phần tủi thân của cô vang lên từ phía sau lưng anh.

"A Thâm…" Vãn Y mang vẻ mặt tủi thân dựa vào lưng anh.

Anh ấy thực sự không mang cô đi sao?

Cô biết rất rõ một khi anh rời đi thì cô sẽ phải ở lại nơi này rất lâu, bởi anh muốn đề phòng cô có thể trốn thoát.

Nhưng cô mới sống lại, còn nhiều việc phải làm, sao cô có thể lại mắc kẹt ở đây như kiếp trước được.

Cơ thể anh cứng đờ, cứng đờ một hồi lâu.

Mất mộc lát, cuối cùng anh cũng đã khôi phục lại ý thức, yết hầu khẽ di chuyển phát ra lời tàn nhẫn.

"Cầu xin tôi cũng không có ích gì, tôi sẽ không để em đi đâu."

Ngay cả khi cô làm vậy thì anh cũng sẽ không mềm lòng thả cô đi.

Lời nói tàn nhẫn của người đàn ông kia khiến Triệu Vãn Y sửng sốt.

"Em không muốn ở lại đây." Cô sụt sịt, giọng nói có chút đáng thương.

"Anh đưa em trở về được không." Trong giọng nói nhẹ nhàng còn cẩn thận mang theo chút tủi thân.

Anh thoáng giật mình, trái tim chợt... nhói đau một cách kỳ lạ!

Anh thoáng sửng sốt, sau đó mấp máy môi mỏng nói lời lạnh lùng.

"Không thể."

Nếu anh để cô trở về thì cô gái xấu xa này có thể sẽ bỏ trốn... sẽ trốn đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy.

Nghe thấy giọng nói cảnh giác của người đàn ông, Vãn Y cảm thấy trong lòng có chút yếu ớt, cô khẽ thở dài, sau đó thả lỏng eo anh, cong môi.

"Vậy thì em sẽ không đi, em ở đây một mình sẽ ổn thôi, em sẽ không sợ đâu." Cô chớp chớp đôi mắt to tròn đẹp đẽ, giọng nói hiểu chuyện mang đầy vẻ xót xa.

Nghe lời nói hiểu chuyện của cô, ánh mắt Quý Mộ Thâm chợt chìm xuống.

Vị trí nơi ngực trái bất ngờ dao động không kịp phòng bị, suýt chút nữa anh đã thốt ra lời muốn mang cô đi...

Sau một lúc im lặng, anh rời ánh mắt đi rồi tàn nhẫn quay người, đôi chân dài của anh tiếp tục sải bước rời đi...

"..." Triệu Vãn Y nhìn bộ dáng tuyệt tình của anh, có chút kinh ngạc.

Anh vẫn không tin tưởng cô...

"Thưa cô, chúng ta quay về đi." Người giúp việc đi tới, đưa tay đỡ cô quay về.

Triệu Vãn Y liếc họ một cái, cô không để họ giúp mình mà khập khiễng bước trở về.

Những người giúp việc không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo sau cô.

Nhưng mà chỉ mới đi có mấy bước, khi vừa đi xuống bến tàu, Vãn Y liền cảm thấy thân thể có chút suy yếu, bước chân trên bãi biển lại càng yếu hơn, hai chân đột nhiên mất đi sức lực rồi cơ thể bất ngờ ngã xuống.

"Cô chủ!" Người giúp việc bị dọa sợ vội vàng chạy về phía trước.

Mà đúng lúc này, người trên boong tàu đang chuẩn bị xuất phát đã nhìn thấy cảnh tượng trên bến, sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.



Trên bãi biển, hai người giúp việc vây quanh Triệu Vãn Y lo lắng đưa tay ra đỡ cô dậy.

Nhưng họ chưa kịp đỡ cô dậy thì đã có tiếng bước chân từ bến tàu.

Người đàn ông mang vẻ mặt kinh hãi không biết đã nhảy khỏi thuyền vừa mới khởi động từ lúc nào, anh lao về phía bên này nhanh như một cơn gió.

"Cậu chủ." Những người giúp việc đều ngạc nhiên.

Người đàn ông đã chạy đến chỗ họ rồi trực tiếp cúi xuống, bế người đã ngất xỉu trên bãi biển.

Người con gái trong tay anh có vẻ mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến anh cảm thấy đau lòng.