Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 13: Đưa cô trở lại

Đến lúc đó thì không chỉ anh và cô đau khổ mà ngay cả những người thân liên quan đến họ cũng sẽ gặp rắc rối.

Những sai lầm của kiếp trước không thể lặp lại lần nữa.

Nghĩ đến đó, Triệu Vãn Y liếc nhìn chiếc xe trước mặt rồi cúi người ngồi vào trong.

Quý Mộ Thâm đứng ở bên cạnh trông giữ, anh nhìn chằm chằm cô gái ôn nhu dịu dàng trước mặt nhưng không thấy cô lộ ra bất kỳ vẻ không tình nguyện nào, sau đó anh giơ tay đóng cửa rồi xoay người sang bên kia xe đi vào.

"Lái đi." Theo lệnh của anh, chiếc xe lái đi rời khỏi biệt thự.



Xe dừng ở một cảng biển ở thành phố J. Triệu Vãn Y đi theo Quý Mộ Thâm xuống xe rồi sau đó lại lên thuyền đi đến hòn đảo riêng của Quý Mộ Thâm.

Mặt biển về đêm khá tĩnh lặng, Triệu Vãn Y đứng trên boong tàu nhìn hòn đảo nhỏ phía xa.

Ngôi nhà trên đảo đang được thắp sáng, căn biệt thự kia rất đẹp, nó giống như một tòa lâu đài nguy nga trong câu chuyện cổ tích mà cô từng đọc hồi nhỏ, đang được thắp sáng rực rỡ tương phản rõ ràng với biển đen xung quanh.

Thuyền chậm dần và rồi dừng lại ở bến tàu nhỏ trên đảo.

Quý Mộ Thâm đưa Triệu Vãn Y xuống thuyền, cả đoàn người lên đảo rồi đi vào căn biệt thự kia.

Những người giúp việc đã mang hành lý lên phòng ngủ trên lầu hai.

Quý Mộ Thâm liếc nhìn căn biệt thự to lớn được xây dựng đúng theo sở thích của cô, anh hơi cúi người xuống rồi nhỏ giọng hỏi bên tai cô.

"Có thích không?"

Triệu Vãn Y nhìn anh một cái, mặc dù cô cảm thấy bất lực trước hành vi biếи ŧɦái của anh nhưng để tránh cho anh càng biếи ŧɦái hơn thì cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm, em thích."

Thấy cô gật đầu, trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ hài lòng, anh muốn đưa cô lên lầu hai thăm phòng ngủ.

Đúng lúc này thì Hạ Sơn mới đi ra ngoài một lúc để trả lời điện thoại đã vội vàng chạy vào nói với anh.

"Sếp, Tiêu tổng mới vừa gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng muốn anh trở về càng sớm càng tốt."

Nghe được lời nói của Hạ Sơn, Quý Mộ Thâm nhíu mày có chút không vui.

Anh vừa mới kết hôn mà, mấy người này đúng là không có mắt nhìn.

"Nếu như anh có chuyện thì cứ về trước, đừng lo lắng cho em." Triệu Vãn Y mở to mắt nhìn anh rồi nói với vẻ mặt hiểu chuyện, cô hy vọng lần này anh sẽ có lương tâm một chút mà không để cô ở đây nữa.

Nói xong cô vô thức chớp mắt bày ra vẻ mặt đáng thương.

Quý Mộ Thâm ngạc nhiên, anh im lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

"Được rồi, tôi sẽ để tất cả người giúp việc ở lại đây."

"Ừ." Triệu Vãn Y khẽ gật đầu nhưng trong lòng có chút thất vọng.

Mong anh tự trở nên có lương tâm không bằng cô tự nghĩ cách để anh đưa cô đi còn hơn.

"Cậu chủ, chúng ta nhanh chóng trở lại thôi." Hạ Sơn liếc nhìn đồng hồ rồi nói.

Quý Mộ Thâm mím môi rồi quay người bước ra ngoài cùng Hạ Sơn.

Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Y cũng vội vàng đi theo.

"Em sẽ tiễn anh."

Quý Mộ Thâm cũng không từ chối, hai người giúp việc cũng đồng thời đi theo.

Đoàn người lại tới bến tàu nhỏ, thuyền cũng đã lặng lẽ chờ ở đó.

Trước khi lên thuyền, Quý Mộ Thâm liếc nhìn người giúp việc mà mình mang đi theo rồi nhẹ giọng ra lệnh.

"Đưa cô ấy trở về." Trên biển có gió lớn.

"Vâng, thưa cậu chủ." Người giúp việc vội vàng trả lời.

Người đàn ông kia quay lại và sải bước về phía thuyền.

Nhìn thấy anh thật sự muốn rời đi, không có ý đưa cô đi theo, Triệu Vãn Y cảm thấy thất vọng vô cùng, cô vội vàng chạy về phía anh.