Mỹ Nhân Tâm Cơ Luôn Muốn Quyến Rũ Tôi

Chương 15: Bị bệnh

Đối với một sinh viên đại học mà nói, tiền sinh hoạt một tháng hơn sáu ngàn tệ cũng khá nhiều, nhưng Hướng Tần không thấy sai chỗ nào cả.

Trong ghi âm, giọng hắn vẫn đang ngập ngừng hỏi: “Cậu thấy sao?”

Tất nhiên là Diệp Căng không thể đồng ý, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào, anh cũng không thể cây ngay không sợ chết đứng mà dựa vào ‘chu cấp’ của Hướng Tần mà sống.

Đặc biệt là sau ngày hôm nay.

Nhưng Diệp Căng lại không muốn làm tổn thương tâm ý của Hướng Tần.

Anh nhanh chóng tính toán số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, ít nhiều gì cũng đủ sống trong hai ba tháng.

Hơn nữa, còn có việc bên nhà hàng Âu kia, thu nhập từ việc gia sư của anh thật ra không cao bằng chơi piano, vì học chuyên ngành mỹ thuật nên giá gia sư của anh tương đối thấp hơn các trường nổi tiếng khác.

Mà thôi, cứ dỗ cho hắn vui đã.

“Được— nghe ngài Hướng hết.” Diệp Căng cười, anh dựa vào ban công, dưới lầu ký túc xá có mấy cặp đôi dính nhau như sam, có đôi còn đang hôn nhau nồng cháy nữa.

Quả nhiên giọng điệu của Hướng Tần thoải mái một chút: “Ừm!”

Ánh mắt của Diệp Căng khẽ chuyển động: “Vậy, lần sau hẹn ăn cơm tiếp là khi nào?”

Bên kia đầu dây, Hướng Tần có hơi do dự: “Các cậu sắp được nghỉ rồi đúng không? Dạo này chắc cậu rất bận, cậu cứ lo học là được rồi.”

Diệp Căng bật cười thành tiếng: “Sao mà anh….”

Hướng Tần: “Làm sao?”

Diệp Căng nhịn cười, lắc đầu, nhận ra Hướng Tần không nhìn thấy, anh nói: “Không có gì, vậy đợi đến lúc nghỉ đông, em sẽ bù đắp cho anh Tần mấy bữa cơm mà em nợ anh?”

Hướng Tần đáp lại rất nhanh: “Được.”

“Đến khi đó đừng có chê em phiền nha.”

“Không có đâu.”

Hướng Tần nghĩ, vui còn không kịp nữa là.

Vả lại khi nghỉ đông, những người khác đều về nhà đoàn tụ cùng bố mẹ, chỉ có Diệp Căng là lẻ loi một mình.

Đến lúc đó thì ở bên cạnh anh nhiều một chút là được, cho dù chỉ là một người không quan trọng gì mấy, cũng tốt hơn là để Diệp Căng một mình suy nghĩ nhiều rồi lại đau lòng.

Thật ra Hướng Tần cũng không quá rõ rốt cuộc nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì, đầu tiên là công ty xảy ra chuyện, một gia nghiệp lớn như vậy mà nói mất là mất, toàn bộ tài sản đều đem đi trả nợ hết.

Thậm chí là hắn còn không biết hiện tại Diệp Căng đang ở đâu, liệu anh có muốn thuê nhà không.

Cho nên trên hợp đồng mới đề xuất là— nửa năm sau căn hộ sẽ được giao cho Diệp Căng vô điều kiện.

Nói chuyện không bao lâu thì hai người đã cúp điện thoại.

Trước khi Diệp Căng vào phòng, anh ngẫm nghĩ rồi gửi cho Hướng Tần một tin nhắn ‘ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.’

—— Ngủ ngon, cậu cũng vậy, đừng vất vả quá, chú ý sức khỏe, mặc nhiều đồ vào.

Hướng Tần gần như trả lời lại trong vài giây.

Diệp Căng nhìn thấy hai chữ quần áo này mới nhớ ra, áo khoác ngoài của Hướng Tần vẫn đang ở chỗ anh. Anh quên mang theo, mà Hướng Tần cũng không nhắc tới.

Mà Hướng Tần – người đã đồng ý phải nghỉ ngơi sớm, vừa chạy xe ra ngoài, bắt đầu công việc ‘ca đêm’ của mình.

Chung Bất Vân gọi điện cho hắn: “Giờ này mà cậu vẫn qua đó? Nếu không đi được thì cửa hàng đóng cửa một đêm, cũng chẳng có sao.”

“Tối nay cậu ấy về ký túc xá.”

Chung Bất Vân thở dài: “Có phải là em liều mạng quá rồi không, thật sự là không cần thiết, thu nhập khác của em vẫn không đủ nhiều sao? Còn để ý đến việc canh cửa hàng mấy ngàn tệ một tháng nữa?”

Hướng Tần đang dừng đèn đỏ, đợi người ta qua đường: “Em muốn trả xong tiền vay mua nhà trong vòng nửa năm.”

Chung Bất Vân: “…Tại sao vậy?”

Căn hộ Nam Sơn thật sự rất được săn đón.

Vì là căn hộ cao cấp nên các mặt về điều kiện, vị trí, hay cách âm đều thuộc loại bậc nhất, vừa được mở bán thì đã bán sạch hết.

Giá của nó cũng không thấp, lúc mua thì Hướng Tần đã dự định sống ở đây cả đời, hắn cũng không định kết hôn sinh con, căn hộ lớn nhỏ gì đối với hắn cứ vừa phải thôi.

Vì nó là chung cư nên chính sách mua bán cũng nhiều. Tình hình kinh tế của Hướng Tần lúc đó không mấy dư dả, chọn tỉ lệ thanh toán trước so với chính sách mà nói thì thấp hơn, khoản vay mua nhà hàng tháng đương nhiên sẽ tăng lên.

Muốn trả hết khoản vay phải trả trong mười năm trong vòng nửa năm, cho dù tổng thu nhập của Hướng Tần không thấp, thì áp lực cũng vô cùng lớn, Chung Bất Vân thật sự không thể hiểu được.

Cái loại vay mua nhà này, thật sự không cần trả trước.

Nhưng…

Chung Bất Vân hiểu rồi: “Em muốn chuyển nhượng?”

Hướng Tần ừm.

Chung Bất Vân cứng họng nửa ngày: “Sao em đối với cậu ấy… đừng có đến cuối xôi hỏng bỏng không, cái gì cũng không có được.”

Hướng Tần cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Em cũng không cần đạt được thứ gì.”

“…”

Chung Bất Vân nhận ra tính hướng của mình là vào năm đại học, đến giờ là ba mươi tuổi, cũng khoảng mười năm rồi. Anh đã gặp qua nhiều kẻ tạp nham cũng như dơ bẩn trong giới gay, giây trước còn lời ngon tiếng ngọt với với bạn, giây sau đã chạy lên giường người khác hẹn ch*ch.

Hôm trước còn thề non hẹn biển, hôm nay thì cảnh còn người mất.

Trong cái giới này, chỉ cần tin tưởng một điều, đồng tính không có chuyện yêu thật lòng, chẳng qua đều là nô ɭệ của tìиɧ ɖu͙© thôi, cũng không thể có được một mối quan hệ trong sạch mà lâu dài được.

Xác suất gặp được tình yêu đích thực và ở bên nhau có lẽ thấp như ngày tận thế.

Vì vậy những người như Hướng Tần rất hiếm thấy.

Không phải hắn chưa từng thấy những nơi xa hoa trụy lạc, cũng không phải chưa từng có ai đến tán tỉnh hắn, người chủ động bao hắn cũng không ít…nhưng hắn vẫn thờ ơ, quyết tâm chỉ đối tốt với một người—

Trung thành với một người vốn dĩ còn chẳng thuộc về mình.

Trong lòng Chung Bất Vân chỉ có hai chữ: Khó tin.

Nhưng trước giờ gã không thích đi khuyên mấy chuyện này, lựa chọn như thế nào đều là chuyện của cá nhân, là một người bạn, lúc nào nên giúp thì giúp, coi như là tận tình tận nghĩa.

“Tuần sau có một buổi tiệc tối, người chủ trì muốn tổ chức buổi biểu diễn tranh cát, ra giá rất cao.” Chung Bất Vân vào vấn đề chính, “Em có rảnh không?”

“Chủ là ai?”

“Liễu Chương Minh, cái người làm bên buôn bán nhà cửa.”

Hướng Tần ngừng một chút: “Em rảnh.”

Chung Bất Vân: “Được, vậy để anh trả lời.”

.

Trong khoảng hơn một tuần tiếp theo, Diệp Căng với Hướng Tần đều bận việc riêng của mình, không có cơ hội gặp mặt.

Một người đang bận cuối kỳ, một người đang bận công việc.

Nhưng cho dù bận đến đâu, Hướng Tần cũng sẽ đều đặn gửi tin nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon cho Diệp Căng.

Những ngày nay Diệp Căng cũng ít chủ động liên lạc Hướng Tần, nhưng vẫn luôn trả lời mấy tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, có điều chỉ là chạm vào điện thoại lúc mới thức và trước khi ngủ thôi.

Ngoại trừ việc học, anh vẫn đang theo dõi tiến độ điều tra vụ tai nạn xe từ phía cảnh sát.

Tên Hứa Đông Thành được báo cáo này quả thật là có chút vấn đề, hắn có tiền án và đã mất tích hơn nửa năm qua.

Nhưng ngoài những chuyện đó ra, liên tục gần một năm nay người nhà của hắn cũng không nhận được khoản tiền lớn nào, vì thế hiện giờ chỉ có thể nghĩ hắn gây tai nạn rồi bỏ trốn thôi chứ chưa thể kết luận là ai chỉ đạo hắn.

Diệp Căng thất thần ngồi trên ghế, Bao Ứng Nguyên và Dư Thuần đều đang thu dọn đồ đạc.

“Hai đứa tôi đi nha!”

Diệp Căng hoàn hồn, quay người lại nói với họ: “Thuận buồm xuôi gió, về tới nhà thì nhớ báo bình an đó.”

“…Anh ơi, tui đi máy bay đó.” Bao Ứng Nguyên mang hành lý trên lưng, buông lỏng tay, “Thuận buồm xuôi gió không ổn lắm đâu?”

“…” Diệp Căng quăng cái gối nằm qua, “Vậy thì đi đường bình an!”

“Ok! Chúng tôi lăn đây, năm sau gặp lại nha chú Hai, chú Tư!”

Cửa ký túc xá đóng lại, nháy mắt mọi thứ đều yên tĩnh.

Liễu Án nằm liệt trên ghế: “Đang nghĩ cái gì mà lại ngẩn ra vậy?”

Giọng điệu Diệp Căng nhàn nhạt: “Nghĩ tới Hứa Đông Thành.”

Khi chuyện này xảy ra thì anh đã nói với Liễu Án rồi, Liễu Án vẫn đang tìm người giúp anh điều tra tin tức của Hứa Đông Thành.

“Bên kia gửi tin cho em rồi, quê của Hứa Đông Thành ở một thị trấn nhỏ của Giang Nam, trước đây hắn đã đi tham quan nhiều công trường xây dựng trên toàn quốc, theo như lời của đồng nghiệp cũ thì hắn là một người tốt.”

Diệp Căng cụp mắt, không đánh giá: “Còn thông tin cụ thể thì sao?”

Liễu Án trầm lặng hai giây: “Anh nói cho em biết coi tiếp theo anh muốn làm gì?”

“Vụ tai nạn xe của bố mẹ anh rõ ràng là có vấn đề, tất nhiên là anh muốn điều tra.”

Diệp Căng đứng dậy, cười khẽ: “Yên tâm đi, anh sẽ không kích động tới nỗi đi báo thù ai đâu. Kẻ phạm tội đều có pháp luật trừng phạt, anh chỉ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, chứ không phải để người phía sau tùy tiện đẩy người nào đó ra thế tội.”

Liễu Án thở dài, chọn một tài liệu trong máy tính rồi gửi nó cho Diệp Căng.

“Anh nhất định phải chú ý an toàn, nếu như thật sự phát hiện ra cái gì đó, vậy thì kẻ đã ra tay với bố mẹ anh chắc chắn là cũng dám ra tay với anh.”

Diệp Căng ừm: “Anh chuẩn bị về rồi, còn em?”

“…Em đi cùng với anh.” Liễu Án miễn cưỡng đứng dậy, tùy tiện lấy vài bộ quần áo, “Ngày mốt là sinh nhật năm mươi tuổi của bố em, ổng tổ chức tiệc tối, còn bắt em phải có mặt ở đó.”

Bên phía nhà Diệp Căng xảy ra chút vấn đề, nhưng vòng bạn bè cá nhân của anh vẫn chưa đứt nên sớm đã nghe phong thanh rồi.

Giọng điệu Liễu Án nhàn nhạt nói: “Ông già nổ quá nổ, ngày nào cũng sửa soạn lòe loẹt hết.”

Diệp Căng bật cười: “Dù sao cũng là bố em mà.”

“Nếu không thì…” Liễu Án kịp thời ngậm miệng lại, “Thấy ông ta cũng lớn tuổi nên em mới miễn cưỡng cho ông ta chút mặt mũi.”

Dù sao thì hắn cũng là con trai lớn, ở nhà có khó gặp mặt thì cũng không sao, nếu như đến tiệc sinh nhật của bố mình mà không xuất hiện thì e là không tránh được mấy tin đồn nhảm nhí từ miệng người ngoài.

Quan hệ giữa Liễu Án với bố hắn vẫn luôn rất căng thẳng, nếu không phải vì vụ tai nạn của bố mẹ Diệp Căng nửa năm trước khiến hắn nhận ra chuyện sống chết cũng chỉ trong chốc lát… thì có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không hòa nhã với bố mình.

“Ngày mốt anh cũng tới đi, nếu không thì em sẽ chán lắm.” Liễu Án và Diệp Căng cùng nhau bước ra khỏi ký túc xá, “Em sợ em cãi nhau với ổng trước mặt nhiều người.”

“Được.”

Diệp Căng định từ chối nhưng đột nhiên lại nghĩ rằng, trong buổi tiệc sinh nhật của ông tổng nhà họ Thị, chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè đối tác kinh doanh—

Khả năng cao là vụ tai nạn của bố mẹ anh liên quan đến chuyện làm ăn, cũng có thể đi qua quan sát phản ứng của các nhà khác khi nhìn thấy anh.

Ra khỏi cổng trường, bọn họ đường ai nấy đi, hay người đi hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Diệp Căng phải quay về căn phòng không có chút hơi người đó, còn Liễu Án thì về nhà.

Đến cổng tiểu khu, tiện thể anh đóng phí bất động sản trong một năm tới cho căn 1202 tòa 21, phí là mấy ngàn tệ.

Tiền sinh hoạt một tháng của sinh viên đại học bình thường hai ngàn là đủ rồi, nhưng với anh thì không thể.

Ngoại trừ việc học, anh còn phải lo cho cuộc sống, tất cả mọi thứ đều tự dựa vào bản thân mình.

Bên trong đơn nguyên[1] là một mảng lạnh lẽo , môi trường ở tiểu khu cũng ổn, mà người vào ở không nhiều lắm, có vẻ vắng vẻ.

[1] Đơn nguyên (Đơn nguyên chung cư) chỉ một tập hợp các căn chung cư trong cùng một mặt bằng, lấy trung tâm là khu thang máy và thang bộ, hiểu đơn giản hơn là một tầng của cả khu chung cư.

Diệp Căng không thật sự muốn quay về, nhưng anh không còn nơi nào để đi.

Thang máy từ từ dừng lại ở tầng mười hai, Diệp Căng vừa bước một bước thì nhận được điện thoại của Hướng Tần gọi đến: “Cậu được nghỉ rồi hả?”

Diệp Căng bất giác mỉm cười: “Sao, anh Tần muốn em trả nợ vội vậy hả?”

Hướng Tần nói ‘không có’, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tôi thấy hơi khó chịu.”

Bước chân Diệp Căng dừng lại ngay trước cửa thang máy: “Anh bệnh rồi hả? Khó chịu ở đâu? Đi bệnh viện chưa?”

“Chưa đi… trán rất nóng.”

“Có phải là sốt rồi không?” Diệp Căng lập tức xoay người, “Anh đang ở căn hộ hả? Khoảng một tiếng nữa em tới đó.”

Anh giơ tay chặn cửa thang máy đang đóng lại, bước dài bước chân đi vào.

Mà đằng sau anh, trên tay nắm cửa phòng 1202 có một tờ giấy ghi chú.

Nội dung là: Muốn biết chuyện về bố mẹ mình không, tám giờ tối ngày mười sáu đến số 1380, đường Thượng Trật, ngoại thành phía Nam, đến một mình.

.

Mãi cho đến khi Diệp Căng ra khỏi tiểu khu và lên taxi, anh mới phản ứng lại, vừa nãy Hướng Tần làm vậy thì xem là gì đây?

Sao anh lại thấy giống như người ấy đang làm nũng vậy…?

Chung cư Nam Sơn cách chỗ này rất xa, nhưng hôm nay không dính phải đèn đỏ nên bốn mươi phút là đến rồi.

Bây giờ là buổi chiều, thấp thoáng có thể thấy một chút nắng, nhưng dự báo thời tiết nói rằng lát nữa sẽ mưa.

Diệp Căng đến hiệu thuốc Nam Sơn mưa nhiệt kế và thuốc hạ sốt, đến căn hộ đó mấy lần nhưng anh chưa từng nhìn thấy hộp thuốc.

Đi thang máy lên tới tầng chín, Diệp Căng mới chợt nhận ra là đã lâu rồi anh chưa tới đây, cũng lâu rồi không gặp Hướng Tần.

Chẳng hiểu sao có một cảm giác kỳ lạ tựa như là đã qua mấy đời rồi— cũng không biết bây giờ Hướng Tần đang làm gì, đang nằm trên giường? Hay đang ngồi trên sô pha ở phòng khách đợi anh đến, hay là đang ở huyền quan?

Anh cũng không báo với Hướng Tần là mình đã tới rồi, nhập mật mã luôn rồi đi vào.

Trong phòng ngủ, Hướng Tần đang lau tóc, thấy Diệp Căng liền ngẩn ra, không phải nói là một tiếng sao?

Diệp Căng cau mày: “Sao tóc anh ướt vậy?”

Hướng Tần: “…Vừa tắm xong.”

Diệp Căng: “Sốt rồi mà còn gội đầu?”

Hướng Tần giải thích: “Hai ngày chưa tắm rồi.”

Diệp Căng thật sự bất lực, anh ấn người hắn xuống sô pha bằng da ở cuối giường, lấy nhiệt kế mới mua ra: “Chọn một chỗ để đo nhiệt độ đi.”

Hướng Tần a một tiếng: “…”

Có chút mờ mịt.

Ánh mắt của Diệp Căng lần lượt rơi xuống môi, nách, và một chỗ nào đó ở dưới thắt lưng: “Nách, miệng, và còn……”

“Nách—” Hướng Tần vừa kịp thời phản ứng, vội vàng đáp lời anh, sợ Diệp Căng nói ra hai chữ hậu môn.

Diệp Căng nhịn cười: “Có cần em giúp anh không?”

Hướng Tần vội nhận lấy: “Để tôi tự làm là được rồi.”

Nhưng nhiệt kế chưa được kẹp vào nách thì đã có một đôi tay lành lạnh áp vào trán hắn.

Hắn nghe thấy người trước mặt mình nói: “Nóng quá.”

Cổ của Hướng Tần đỏ bừng, không biết có phải đỏ vì đang phát sốt không nữa.

Khó khăn lắm mới ổn định được nhiệt kế thì thấy Diệp Căng bước hai bước tiến tới chỗ hắn, đột nhiên cúi xuống, dùng trán của mình áp vào trán hắn.

Hướng Tần hít vào một hơi— gần quá rồi.

Khoảng cách gần đến nỗi như là muốn hôn vậy.

Ngũ quan thanh tú của Diệp Căng ở trước mắt hắn, đôi đồng tử xinh đẹp phản chiếu ánh sáng tự nhiên nhàn nhạt, đôi môi hồng hào…

Bây giờ Hướng Tần mới thấy rõ, lông mi của Diệp Căng thật sự rất dài.

Khoảng ba giây sau, Diệp Căng mới dời đi: “Nóng hơn em rồi.”

Hướng Tần ngừng thở khoảng mười giây mới thở phào ra, tim vẫn đập ‘thình thịch’ không ngừng.

Vừa rồi như vậy… có phải là quá thân mật rồi không?”

Cho dù là bạn bè thì cũng đâu có ai dùng trán mình để đo nhiệt độ cho đối phương đâu?

Tim Hướng Tần vẫn đập loạn xạ, trong lòng lại có chút thấp thỏm.

Nhưng hành động của Diệp Căng quá bình thường, vẫn thản nhiên như trước, giống như chưa xảy ra chuyện gì, hỏi hắn: “Anh Tần, máy sấy tóc ở đâu vậy?”

“—Trong ngăn kéo thứ hai.”

Diệp Căng cắm điện cho máy sấy tóc, sau đó cất chăn lên giường, nửa quỳ sau ghế sô pha của Hướng Tần, vén mái tóc hơi cứng của hắn lên.

Hướng Tần không được tự nhiên: “Để tôi tự sấy đi?”

“Sao có thể để bệnh nhân tự mình làm được?” Diệp Căng cười nhẹ, “Anh Tần cứ ngồi đó là được rồi— ngoan.”

Hướng Tần quả nhiên ngồi ngay lại.

Ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối, hệt như học sinh tiểu học biết nghe lời.

Có điều…

Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Căng luồn vào trong tóc Hướng Tần, ánh mắt khẽ động.

Sao tóc lại lạnh như vậy?