Mỹ Nhân Tâm Cơ Luôn Muốn Quyến Rũ Tôi

Chương 14: Tiền sinh hoạt

“Ly này được rồi…”

Hướng Tần nóng đến muốn nổ tung, lần đầu tiên thấy cái máy điều hòa quá là dư thừa.

Giờ trong đầu hắn đều là— mình đã cắn ống hút mà Diệp Căng đã uống, đây có được coi là hôn gián tiếp không?

Tính luôn lần hôn qua đầu ngón tay trong đêm ở nhà hàng Âu thì đây là lần thứ hai rồi.



Tâm trạng của Diệp Căng dần tốt lên thêm một chút.

Quả nhiên, đi dạy học sinh ngỗ nghịch làm gì, chi bằng về nhà trêu chọc Hướng Tần.

Nếu như là Hướng Tần, thì thành tích nhất định là rất tốt, là học sinh ba tốt luôn.

Dạy gì nghe đó, thầy giáo nói gì cũng đều ngoan ngoãn gật đầu, nói không chừng còn làm lớp trưởng nhỏ, ai cũng yêu mến.

“Lớp trưởng nhỏ” đang bận rộn trong phòng bếp.

Thật ra không cần làm nhiều món, bọn họ chỉ có hai người, đồ ăn buổi trưa cũng chưa ăn hết, nhưng Hướng Tần sợ Diệp Căng chịu thiệt, nên làm thêm hai món nữa.

May là có sẵn món canh, từ nhỏ đến lớn Diệp Căng chưa từng vào bếp, anh nhìn nút bấm của nồi đun: “Cái này hâm nóng lại như thế nào vậy?”

Hướng Tần quay lại: “Nhấn vào hẹn giờ, rồi lại nhấn vào nút bắt đầu.”

Diệp Căng làm theo, xác định là canh đang được hâm lại mới xoay người đi.

Anh lấy đồ ăn để trong tủ lạnh ra: “Để vào lò vi sóng hâm lại được không?”

Hướng Tần: “Lò vi sóng không đủ nhiệt, để lát nữa chiên lại.”

Diệp Căng nói được.

Vì không có gì để làm nên anh đứng dựa vào cửa nhà bếp nhìn Hướng Tần nấu ăn.

Thật ra làm con nhà giàu mà biết nấu ăn thật sự rất hiếm thấy.

Không có lý do gì đặc biệt, mà là vốn dĩ sẽ không nghĩ tới mình sẽ học nấu ăn.

Ví dụ như Diệp Căng, trong hai mươi năm đầu cuộc đời, cơm nước đều do dì làm. Mẹ anh cũng không biết nấu, còn bố anh thì chỉ biết nấu mì.

Theo quan niệm trước giờ của anh, anh chưa từng nghĩ sau này sẽ có ngày mình phải tự tay nấu cơm.

Vì vậy người như Hướng Tần đây rất đáng quý, làm việc rất có trật tự, không có chút lộn xộn nào.

“Anh Tần thật là giỏi.” Diệp Căng dựa vào cửa, cười hỏi, “Anh tự nấu cơm được khi nào vậy?”

Hướng Tần do dự một chút, không biết nên bịa chuyện hay là ăn ngay nói thật.

Nhưng càng bịa càng sai, vẫn là nên nói thật chút.

“Mười bốn tuổi.” Hướng Tần mơ hồ nói, “Lúc đó mẹ tôi bận, dì nấu cơm không hợp khẩu vị.”

Rõ ràng là một hồi ức không mấy đẹp đẽ, nhưng bởi vì người nghe là Diệp Căng, nên trong lòng Hướng Tần cảm thấy rất bình tĩnh.

Mẹ của hắn không có thời gian nấu ăn cho hắn, nguyên nhân là vì đang bận nấu cơm cho nhà khác.

Bố hắn thì ngày ngày ngồi ở bàn mạt chược, vốn dĩ là không hề quan tâm hắn.

Lúc mới đầu, hắn chỉ biết xào một ít cơm nguội, không có đồ ăn, sau đó học được cách nấu mì sợi và mì gói.

Năm đó hắn mới chỉ có mười một, mười hai tuổi.

Cho đến khi hắn mười ba mười bốn tuổi, lên cấp hai, cuối cùng hắn cũng có được chút tiền sinh hoạt, nhưng mà ít đến đáng thương.

Hắn tiết kiệm hết mức có thể, đi mua đồ ăn còn vụng về kì kèo mặc cả với mấy dì mấy chú ở chợ, mua chút thức ăn về rồi tự mình nấu, nấu một lần có thể ăn hai ngày.

Cứ miễn cưỡng như vậy sống qua ngày.

Diệp Căng không hiểu rõ tình hình cười nhẹ: “Đứa bé đáng thương.”

Tai Hướng Tần hơi ửng đỏ: “Tạm ổn.”

Hắn thật sự cảm thấy ổn, thời điểm đó hắn chưa thấy được một ngày tốt đẹp ra sao, không có so sánh tất nhiên sẽ không có đau thương.

Bây giờ mọi thứ dần dần tốt lên, nên khi hồi tưởng lại thì hình như cũng không khó chịu gì mấy.

Hắn vẫn còn sống, vẫn còn gặp được Diệp Căng, vẫn còn được nhìn ngắm phong cảnh của tương lai, như vậy là đủ rồi.

Hướng Tần cụp mắt, thôi suy nghĩ về những ngày tháng u tối đó.

“Cá nên làm cay hay làm ngọt một chút đây?”

“Cay xíu đi.” Diệp Căng suy nghĩ, “Lâu rồi chưa ăn cay.”

“Được.” Hướng Tần thái ba trái ớt cựa gà, cho vào chưng cùng.

Phía sau đột nhiên truyền tới tiến bước chân xa dần, là Diệp Căng rời đi.

Hướng Tần thở phào, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng, mặc dù mỗi khắc ở bên cạnh Diệp Căng đều rất ‘nóng’, nhưng cũng rất dễ chịu.

Hướng Tần nhìn ly trà sữa bên cạnh, lặng lẽ lau tay rồi len lén hút một ngụm.

“Có ngọt không?” Diệp Căng đã quay lại, nhịn cười hỏi.

Hướng Tần: “…Ngọt.”

Rõ ràng là đang uống ly của mình, nhưng không hiểu sao vẫn có chút chột dạ.

Hắn chú ý vào bảng vẽ Diệp Căng đang cầm trên tay vội vàng thay đổi chủ đề: “Cậu muốn vẽ tranh sao?”

Diệp Căng gật đầu: “Đúng rồi, thầy của tụi em giao bài tập về nhà, thứ 2 nộp rồi.”

Hướng Tần: “Vậy cậu mau vẽ đi.”

Diệp Căng không nhúc nhích: “Làm sao đây, mấy lời trước đây anh Tần hứa với em không tính nữa hả?”

Hướng Tần: “…”

Hắn mất cả nửa ngày mới moi ra được mấy thông tin quan trọng từ cái não đãng trí của mình— tuần trước hắn đã đồng ý trở thành người mẫu cho Diệp Căng, còn nói là muốn vẽ gì cũng được… Không mặc đồ cũng được.

Nhìn thấy mặt của ngài Hướng nào đó càng ngày càng đỏ, Diệp Căng mãn nguyện với cái sự độc ác được đè nén hơn hai mươi năm của mình.

“Ngài Hướng đang nghĩ cái gì vậy?” Diệp Căng độc ác thấp giọng, “Không có kêu anh cởϊ qυầи áo trong nhà bếp để làm người mẫu khỏa thân đâu.”

Hướng Tần cạn lời rồi.

Hắn hít vào một hơi: “Vậy…..”

“Đừng có căng thẳng, anh Tần cứ nấu cơm như bình thường là được rồi, em làm việc em, anh làm việc anh.”

Hướng Tần: “Không cần đứng im bất động sao?”

“Không cần.”

Bài tập mà giáo sư Lương giao yêu cầu phải có người lẫn cảnh, thật ra đây là bài tập vô cùng khó.

Đầu tiên Diệp Căng phác một vài nét để xác định cấu trúc và khung hình chung của cảnh, sau đó xác định vị trí của Hướng Tần trong bức tranh, bắt đầu lên chì ra đường ranh giới sáng tối

Anh vẽ rất nghiêm túc, thi thoảng ngẩng đầu nhìn.

Không thể không nói, dù nam hay nữ, một khi đã nghiêm túc làm việc thì đều rất mê người.

Hướng Tần cao một mét tám mấy đang mặc cái tạp dề không quá vừa người, không có chút hài hòa nào, cũng không thấy ẻo lả, ngược lại đẹp trai ngút trời.

Hướng Tần trong phòng bếp luôn di chuyển, mà Hướng Tần trong tranh chỉ đứng trước thớt, chỉ lộ góc nghiêng của mặt, một tay giữ lấy tấm thớt, một tay cầm ly trà sữa, ống hút chỉ cách môi vài cm.

Giống như là nấu cơm mệt rồi, uống một miếng trà sữa lấy hơi.

Diệp Căng không vẽ theo cách siêu thực[1], cách đó rất tốn thời gian.

Chừa lại một số khoảng trống ngược lại sẽ có ý cảnh[2], người thưởng thức cũng có không gian để tưởng tượng.

[1] Siêu thực: Nghệ thuật siêu thực giải phóng con người khỏi những xiềng xích, những tư duy lối mòn hay thực tại nhàm chán, cho phép con người tự do thể hiện tư duy của mình mà không cần phải tuân theo logic, luân lý, tôn giáo hay thẩm mỹ chính thống.

[2] Ý cảnh: Phần giải thích này rất dài, đại khái là dù tranh có gam màu hẹp, cảnh vật thì không có mấy, nhìn tổng thể không vẽ nhiều nhưng lại có sự lan tỏa sinh khí, mà sinh khí đó không phải tỏa ra từ đường nét màu sắc, mà là tỏa ra từ ý, từ tâm của người vẽ.

Dù vậy thì khi Hướng Tần làm xong hết đồ ăn rồi anh mới hoàn thành chi tiết nhân vật trong tranh, mấy cái khác đợi ăn cơm xong rồi vẽ tiếp.

“Tôi có thể xem thử không?” Hướng Tần tò mò đến muốn bùng nổ luôn nên mới không nhịn được hỏi ra miệng.

“Không được.” Diệp Căng ôm bảng vẽ vào lõng, ung dung nói, “Chưa vẽ xong đâu, vẽ xong em cho anh coi.”

Hướng Tần cũng không thất vọng lắm: “Được—”

Diệp Căng lại nói: “Giờ mới vẽ anh thôi, chưa vẽ quần áo, anh muốn mặc đồ gì? Chỉ mặc tạp dề thôi thì thế nào?”

Hướng Tần ngớ người, phác thảo mà cũng phân ra cơ thể với quần áo hả?

Vẽ cơ thể xong mới vẽ quần áo?

Hắn sững sờ một lúc lâu, tai nóng muốn phát sốt, rồi thấy vẻ mặt đang vui mừng của Diệp Căng mới biết mình đã bị lừa.

Nhưng hắn vẫn phối hợp với Diệp Căng, thấp giọng nói: “Sao cũng được.”

Diệp Căng ồ một tiếng dài: “Nếu vậy thì… chi tiết hơi khó xử lý, lát nữa anh Tần thay tạp dề rồi làm người mẫu cho em được không?”

“…” Cả mặt Hướng Tần đỏ hết lên, yết hầu trượt lên trượt lên trượt xuống, hạ giọng nói ra một câu nặng nề nhất từ trước đến nay, “Đừng quậy nữa—”

Sợ câu này nghe lạnh nhạt quá, Hướng Tần lại nhỏ giọng nói thêm một câu nữa: “Căng Căng.”

“…”

Quả nhiên là Diệp Căng không quậy hắn nữa, lặng lẽ ngồi vào bàn đợi bữa tối.

Nếu như lúc đó Hướng Tần dám nhìn thêm chút nữa thì sẽ phát hiện dái tai trắng nõn của Diệp Căng cũng có chút đỏ lên.



Tối nay Diệp Căng không ở lại, làm xong bài tập là anh chuẩn bị rời đi.

Một mặt là thấy tối không về ký túc xá cũng không tốt, mặc dù anh với Hướng Tần cũng không có gì… một mặt là bởi vì, lúc anh nghe Hướng Tần kêu Căng Căng thân mật như vậy, tim của anh lệch luôn một nhịp.

Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình vì một cái gọi của người khác mà khiến mặt mình nóng lên.

Anh cân nhắc một lát, thấy mình rất bất thường.

Phải quay về để bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ.

Hướng Tần: “Tôi tiễn cậu.”

Diệp Căng lắc đầu từ chối: “Khỏi đi, cuối tuần anh còn phải tăng ca, còn nấu cơm cho em, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, em gọi xe về được rồi.

Hướng Tần: “Không sao đâu… lúc ở nhà một mình tôi cũng nấu mà.”

Nhưng lần này thái độ của Diệp Căng rất kiên quyết.

Hướng Tần không biết là có phải là anh không vui rồi không, không biết làm gì, đành phải nhường một bước: “Vậy tôi tiễn cậu xuống lầu bắt xe.”

Diệp Căng nhìn vào đôi mắt dè chừng của hắn, có chút bất đắc dĩ, còn có chút không nói nên lời.

Đây là anh đang được ánh sáng của tình đầu chiếu nên mới được Hướng Tần đối đãi cẩn thận như vậy sao?

“Được.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, nhân tiện lấy bọc rác đem xuống lầu bỏ.

Trước chung cư Nam Sơn không dễ bắt xe, phải đi bộ xuống dốc, cả một đường bọn họ đều không nói gì với nhau, Hướng Tần rất quy củ, luôn giữ khoảng cách một mét với Diệp Căng, gần như là khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Xuống đến đường cái, Diệp Căng nhìn thấy chiếc taxi đang bật đèn xanh chạy tới, anh không vội bắt xe, mà quay người lại dang tay với Hướng Tần: “Ngài Hướng ơi, có thể cho em một cái ôm an ủi không?”

Hướng Tần sững sờ: “Được, được chứ…”

Diệp Căng chủ động bước tới hai bước, ôm lưng Hướng Tần.

Không muốn để cho Hướng Tần khó chịu hay nghĩ nhiều, nên anh viện đại một cái cớ: “Hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm, đứa nhỏ của người thuê kia thật là đáng ghét—”

Hướng Tần ôm hờ lại, thân nhiệt không ngừng tăng cao, hắn buột miệng nói: “Vậy thì đừng đi nữa.”

“Ừm— không đi nữa.” Diệp Căng cười, “Nhưng mà ôm anh Tần xong thì tâm trạng tốt lên rồi.”

“…”

Hướng Tần chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Không buồn là được rồi.

Hướng Tần không muốn nói chuyện ngay lúc Diệp Căng đang buồn nhất, sợ nói ra gì đó không mấy vui vẻ khiến anh không vui.

Diệp Căng chỉ ôm có ba bốn giây là buông ra, rồi quay lại bắt taxi.

Anh ngồi ở ghế sau, vẫy tay tạm biệt Hướng Tần: “Lần sau gặp nha anh Tần.”

Hướng Tần vô thức đáp lại: “Lần sau gặp.”

Tài xế đạp ga, chiếc taxi từ từ chạy đi xa.

Hướng Tần vẫn đứng yên tại chỗ, hơi ấm của cái ôm mơ hồ vẫn còn đọng lại.

Thật lâu sau, hắn mới ôm lấy không khí, giống như đang ôm lấy một người không tồn tại.

.

Liễu Án chế giễu móc mỉa nói: “Ô, ngài đã trở về rồi đó à?”

Diệp Căng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhàn nhạt hỏi lại: “Không trở về thì còn có thể đi đâu đây?”

Dư Thuần nhéo cuống họng, nói: “Đi tới nơi mà nên đến á, ngủ giường mình nên ngủ á~”

“Nói chuyện đàng hoàng hết coi.” Diệp Căng vừa về liền bạo kích, “Bài tập làm xong hết rồi à?”

Trong nháy mắt, nét mặt hai người đều suy sụp: “Cứu với, tôi đi chết đây… Cảnh là cái gì đó muốn lấy mạng người ta mà, làm sao mà vẽ được đây!”

Bao Ứng Nguyên vừa nấu cháo điện thoại xong, từ ban công bước vào: “Trọng điểm là kết hợp người với cảnh, phối cảnh mới là đòi mạng người!”

Giữa biển người kêu than, Diệp Căng khẽ cười: “Tôi vẽ xong rồi á, mọi người cố lên nha.”

Ba người còn lại: “…”

Gϊếŧ người không dao[3].

[3] Raw là dùng “虾仁猪心” để tránh dùng “杀人诛心”, nghĩa là không làm hại về mặt thể xác nhưng tấn công về mặt tinh thần, tương tự như câu “Gϊếŧ người không dao” trong tiếng Việt.

Tại sao cái người suốt ngày bận việc ‘yêu đương’ bên ngoài mà vẫn có thể hoàn thành bài tập nhanh như vậy?

Dư Thuần nháo nhào muốn xem, Diệp Căng cũng không keo kiệt, lấy ra cho bọn họ chiêm ngưỡng một chút.

“Đ* má đẹp trai quá! Đây là ai đây?”

“Bạn tôi.”

Chỉ có Liễu Án liếc cái là nhận ra đây là người trong bức chân dung lần trước Diệp Căng vẽ, không khỏi chậc một tiếng.

Lúc này Diệp Căng mới nhớ ra, lần trước hứa là sau khi vẽ xong sẽ đưa cho Hướng Tần xem, mà quên luôn rồi… chẳng trách trước khi ra ngoài Hướng Tần có chút mất mát.

Anh nhanh chóng chụp một bức ảnh gửi cho Hướng Tần: Tranh.

—— Bạn cùng phòng của em khen anh đẹp trai.

—— Em cũng thấy vậy.

Cùng lúc đó, điện thoại của anh vang lên, là tin nhắn từ ngân hàng.

Có người chuyển cho anh 6666 tệ.

Diệp Căng: “…”

Ngoại trừ Hướng Tần thì anh cũng không nghĩ ra là ai nữa.

Trở lại WeChat, Hướng Tần cũng đã nhắn lại.

—— Đẹp lắm.

Nhắn xong Hướng Tần còn gửi thêm một tin nhắn thoại: “Cậu vẽ rất đẹp.”

Diệp Căng trực tiếp gạt bạn cùng phòng đang xem bản phác thảo qua một bên, đi ra ban công gọi điện cho Hướng Tần.

“Sao anh Tần lại đột nhiên chuyển tiền cho em vậy?”

Hướng Tần đã sớm chuẩn bị cái cớ rồi: “Đây là tiền sinh hoạt của tháng đầu tiên, trong hợp đồng có nói là sẽ chu cấp tiền sinh hoạt… không phải cậu đã nghỉ việc gia sư rồi sao? Trước tiên cứ từ từ nghỉ ngơi cái đã, đợi năm sau rồi lại tìm việc?”

Hắn nói chuyện đều dùng giọng thương lượng, cũng không trực tiếp kêu Diệp Căng đừng đi làm thêm.

Mọi người đều có lòng tự trọng, Diệp Căng sẽ cảm thấy khó chịu.

“Bây giờ trời lạnh lắm, đợi mùa xuân rồi tìm việc có phải tốt hơn không?”

Diệp Căng cứng họng một lúc lâu, một chữ cũng không thốt ra nổi.