Thẻ Bài Mật Thất

Chương 43: Khủng Hoảng Tài Chính (3) – Ước Định

Nhà trọ mà Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang trọ lại tên là “Nhà trọ Sơn Thủy”, đây là một tòa lầu nhỏ tinh xảo, cao hai tầng, tầng một ngoại trừ đại sảnh ra còn có sáu căn phòng, tầng hai có tám phòng, hai người họ được sắp xếp ở tại phòng 207.

Quẹt thẻ vào cửa, Tiêu Lâu đi xem một vòng trong phòng. Căn phòng rộng chừng 40 mét vuông, diện tích tuy nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, có phòng tắm riêng, toilet, còn có một phòng bếp nhỏ rộng 4 mét vuông, trang bị máy hút khói, còn có tủ lạnh, có thể tự nấu cơm.

Một nhà trọ ở một thành phố xa xôi không phải mùa du lịch, ở trong thế giới hiện thực, một đêm 100 tệ cũng xem như đủ tiện nghi.

Hai cái giường đều là loại giường đơn một mét hai, có hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ.

Ở phía Bắc có một cửa sổ mở ra ngoài, Ngu Hàn Giang đi tới bên cửa sổ, đẩy ra nhìn bên ngoài - đối diện bên kia, dưới tầng có một con đường dành riêng cho người đi bộ, có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt và quần áo bình dân. Đang trong giờ làm việc, thời tiết lại nóng bức, trên đường cũng không có nhiều người.

Ngu Hàn Giang nói với Tiêu Lâu: “Nhà trọ này mặc dù đầy đủ tiện nghi, nhưng nằm đối diện với tuyến đường dành riêng cho người đi bộ, rất có thể sau khi khủng hoảng tài chính nổ ra sẽ xảy ra cướp bóc. May mà tôi có súng, nếu như là trộm cướp thông thường, tôi có thể ứng phó được.”

Tiêu Lâu gật đầu nói: “Chúng ta thương lượng một chút, lập ra danh sách những đồ dùng cần mua, chờ lát nữa sẽ đi mua.”

Trên tủ đầu giường có một tập giấy “Số ghi chép phản hồi”, còn có một cây bút chì.

Tiêu Lâu lấy nó xuống, nhanh chóng viết ra một ít vật tư thiết yếu.

Nhất định phải chuẩn bị thêm nước khoáng, đề phòng thành phố cúp nước. Sữa bò, chocolate là thực phẩm bổ sung protein và nhiệt lượng nhanh chóng, lương khô có thể dễ khiến người ta có cảm giác no bụng. Hoa quả đóng hộp có thể bổ sung thêm vitamin lúc vật tư khan hiếm. Trứng muối hút chân không, các loại thịt, cá đóng hộp không dễ hết hạn cũng có thể chuẩn bị thêm một ít.

Bình thường Tiêu Lâu hay đi mua thức ăn nấu nướng, đối với giá cả của các chủng loại thực phẩm có hiểu biết rất rõ, nhanh chóng liệt kê ra một danh sách vật tư tích trữ vừa đầy đủ vừa dinh dưỡng. Đương nhiên, mặc dù anh không thích mỳ ăn liền, nhưng thứ này thắng ở giá cả và sự tiện lợi, có thể mua hai thùng dự phòng.

Chờ đến khi anh viết xong các loại thực phẩm, Ngu Hàn Giang lại bổ sung thêm bật lửa, nến, đèn pin, ba lô du lịch, dụng cụ cắt gọt, băng vải y tế, túi ngủ du lịch và các vật dụng cần thiết để họ có thể tùy lúc xách ba lô lên rút lui. Tiêu Lâu lại bổ sung thêm vài loại dược phẩm, ví dụ như thuốc hạ sốt, tiêu chảy, các loại chất kháng sinh, phòng ngừa sinh bệnh trong bảy ngày này, không đủ tiền đi bệnh viện.

Hai người vừa kiểm tra đối chiếu danh sách vừa cẩn thận suy nghĩ xem còn thiếu cái gì.

Tiêu Lâu có kinh nghiệm du lịch tại nhà, cộng với kinh nghiệm sống dã ngoại của Ngu Hàn Giang, vật phẩm trên danh sách càng lúc càng đầy đủ, hai người dứt khoát xem bảy ngày này như đang chuẩn bị đến đảo hoảng chim không thèm ị sinh sống.

Những thứ tiêu dùng này không đắt, quan trọng là người khác không nghĩ tới.

Tiêu Lâu nói: “Ngày mai, sau khi khủng hoảng tài chính bùng nổ thì giá hàng chắc chắn sẽ tăng mạnh, cho nên tiền trên người chúng ta bây giờ mới đáng giá nhất, tôi nghĩ, chi bằng chúng ta đổi hết 80% kim tệ thành hàng hóa đi? Giữ lại một chút cho tình huống dự phòng.”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Được, tích trữ nhiều đồ một chút, ăn không hết sau này còn có thể đem bán.”

Chờ đến thời điểm tiền không còn đáng giá, một chai nước 200 kim tệ rất có thể tăng giá gấp mấy lần, nếu như có kế hoạch dự trữ vật tư thật tốt, bọn họ có thể kiếm thêm không ít trong mật thất khủng hoảng tài chính này.

Rất nhanh đã đến 5 giờ chiều.

Tiêu Lâu nhét danh sách đã được chỉnh sửa tốt vào túi, đi cùng Ngu Hàn Giang đến trung tâm thành phố tìm Thiệu Thanh Cách.

Rất nhiều cơ quan đã tan ca, xe cộ và người đi trên đường càng lúc càng nhiều. Hai người không bắt xe, dứt khoát đi bộ, nửa tiếng sau đã đến trung tâm giao dịch cổ phiếu ở trung tâm thành phố.

Năm giờ rưỡi, thị trường chứng khoán sắp kết ca cuối ngày, trong đại sảnh giao dịch có không ít người đang tha thiết ngẩng đầu lên nhìn những đường biểu đồ cong của cổ phiếu, có người lộ ra vẻ vui mừng, có người mặt đầy lo nghĩ, trái tim của những người chơi cổ phiểu đều lên lên xuống xuống theo những đồ thị cổ phiếu, tựa như ngồi trên cáp treo.

Tiêu Lâu liếc thấy Thiệu Thanh Cách trong đám người. Người đàn ông nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay thon dài thao tác cực nhanh trên bàn phím vi tính, phát ra những âm thanh “cạch cạch” thanh thúy.

Thiệu Thanh Cách nhìn thấy Tiêu Lâu, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Chờ đến khi Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đi tới sau lưng, hắn mới nhẹ giọng nói: “Thị trường chứng khoán vào lúc năm giờ rưỡi bắt đầu xảy ra biến động bất thường, tôi hoài nghi đây chính là điềm báo của khủng hoảng tài chính ngày mai, còn nửa giờ nữa sẽ báo cáo cuối ngày, nhất định phải sớm bán ra hết.”

Hắn vừa nói vừa thao tác, nhanh chóng bán tháo tất cả cổ phiếu.

Thiệu Thanh Cách đăng nhập vào trung tâm tài khoản – số dư mà hắn nắm giữ thế mà đã vượt qua 420.000!

Tiêu Lâu sửng sốt một chút, nghi ngờ mình hoa mắt, dụi mắt nhìn lại một lần, không dám tin nói: “Đây đều là số dư trong tài khoản của anh? Tăng lên gấp đôi?”

100.000 của Thiệu Thanh Cách và 100.000 mà Tiêu Lâu góp thêm, vốn ban đầu là 200.000, trong một buổi chiều ngắn ngủi mà tăng gấp mấy lần, chỉ có thể nói sếp Thiệu quá là trâu bò, trách không được các trang báo tài chính và kinh tế đua nhau phỏng vấn hắn.

Thiệu Thanh Cách mỉm cười, nói: “Hôm nay xu hướng tăng ổn, tôi mua vào bán ra một lượng lớn cổ phiếu trôi nổi, cả chiều thực hiện vài ngàn giao dịch.” Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Hai vị, đi rút tiền rồi mau rời khỏi đây thôi.”

Tài khoản cổ phiếu và tài khoản ngân hàng liên kết với nhau, chuyển khoản rất nhanh, trung tâm giao dịch có máy rút tiền tự động. Sau khi khấu trừ thuế, chi phí thủ tục, phí chuyển khoản, cuối cùng số tiền đến tay là 428.000.

Phía trước máy rút tiền có mấy người xếp hàng chờ đợi, rất nhanh đã đến phiên Thiệu Thanh Cách.

Kim tệ ở thế giới thẻ bài có mệnh giá 1.000, 5.000 và 10.000, Thiệu Thanh Cách trực tiếp rút 42 đồng kim tệ mệnh giá 10.000.

Người xung quanh nhìn thấy hắn rút một lần nhiều tiền như vậy đều nhao nhao ghé mắt nhìn. Trong đám người có một tên tóc tai rối bù nhìn chằm chằm vào kim tệ trong tay Thiệu Thanh Cách không dời mắt, chờ đến khi Thiệu Thanh Cách ra cửa, tên nhóc kia giả vờ lơ đãng đi ngang qua đυ.ng trúng hắn một cái, sau đó nói một câu “Thật xin lỗi” rồi vội vàng quay người rời đi.

Thiệu Thanh Cách còn chưa kịp phản ứng thì Ngu Hàn Giang đã bước một bước dài đuổi theo, đạp một cước khiến đối phương ngã lăn!

Người kia bị một cước của hắn làm cho quỳ rạp xuống đất, vừa muốn quay đầu lại làm ầm lên, Ngu Hàn Giang đã dứt khoát dùng một chiêu cầm nã thủ vặn hai cánh tay tên ấy ra phía sau, dùng đầu gối ấn lên lưng đối phương, trầm giọng nói: “Lấy ra.”

Tên nhóc kia không cách gì động đậy được, sắc mặt trắng bệch: “Con mẹ nó anh là ai? Lấy ra cái gì?”

Ngu Hàn Giang lạnh nhạt nói: “Tiền cậu trộm của bạn tôi, một đồng cũng không được thiếu, đừng để tôi nói lại lần thứ ba.”

Lúc này Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách mới phản ứng được… gặp phải móc túi sao?

Thanh toán bằng WeChat đã phổ biến ở thế giới hiện thực từ rất nhiều năm, loại trộm tiền mặt như thế này quả thật rất khó gặp.

Thiệu Thanh Cách đi tới trước mặt tên nhóc kia, cúi người nhìn chằm chằm tên kia, cười híp mắt vỗ vỗ khuôn mặt của cậu ta: “Tiền của tôi mà cũng dám trộm? Lá gan không nhỏ đấy. Chúng tôi đang rất vội, nhanh chóng trả lại tiền thì sẽ không so đo với cậu.”

Tên trộm khóc không ra nước mắt, cậu ta tưởng Thiệu Thanh Cách đi một mình, không nghĩ tới bên cạnh còn có hai người giúp đỡ.

Cánh tay đang bắt chéo hai tay tên nhóc của Ngu Hàn Giang hơi dùng sức một chút, cậu ta ngay lập tức đau đến trợn mắt há mồm, run giọng nói: “Đại ca, đau, đau quá! Anh thả tôi ra trước đã, nếu không làm sao tôi trả tiền được…”

Ngu Hàn Giang liếc mắt ra hiệu với Tiêu Lâu, Tiêu Lâu hiểu ý, móc từ trong túi tên nhóc kia ra bốn đồng kim tệ, hỏi Thiệu Thanh Cách: “Số lượng có đúng không?”

Thiệu Thanh Cách đếm, gật đầu với Tiêu Lâu: “Quá thật bị trộm mất bốn đồng.”

“Tôi, tôi chỉ tiện tay, thật, thật sự không dám trộm nhiều.” Lực tay của người sau lưng thật sự quá lớn, tay của tên nhóc này sắp bị bẻ gãy luôn rồi, cậu ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt đầy mặt: “Đại ca, số tiền tôi trộm đều trả hết lại cho các anh rồi…”

Ngu Hàn Giang nhíu mày hỏi: “Tại sao lại trộm tiền?”

Tên nhóc ủ rũ: “Hôm nay đầu tư cổ phiếu thua thật thảm, nhìn thấy các anh có nhiều tiền như vậy, nhất thời nổi lòng tham… Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, thả tôi ra đi mà, xin anh đấy…”

Rốt cuộc Ngu Hàn Giang cũng thả đối phương ra, trầm giọng nói: “Cút đi.”

Bình thường hắn đều đối phó với những tên tội phạm gϊếŧ người cực kỳ hung ác, loại trộm cắp trình độ thấp này hắn có thể một địch mười.

Ngu Hàn Giang xoay người, nói với hai người: “Tên nhóc này chắc không nói dối.”

Tiêu Lâu như có điều suy nghĩ: “Liệu có người khiêu chiến nào to gan, trong tình huống biết trước ngày mai sắp nổ ra khủng hoảng tài chính, trực tiếp mai phục ở gần máy rút tiền tự động, cướp bóc tiền mặt của người dân bản địa ở thế giới này không?”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Có khả năng lắm.”

Vì để qua cửa mà không từ thủ đoạn, chờ sẵn ở máy rút tiền cướp tiền mặt cũng là một cách.

Nhưng mà Ngu Hàn Giang là cảnh sát, Tiêu Lâu là giáo sư đại học, Thiệu Thanh Cách là sếp tổng công ty lớn, muốn bọn họ đi cướp tiền… loại chuyện này họ không làm được, bọn họ đều có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình.

Thiệu Thanh Cách nhìn quanh bốn phía một lượt, thấp giọng nói: “Thế giới này không có thanh toán bằng di động, cũng không có thẻ tín dụng, tất cả đều thanh toán bằng tiền mặt. Trên người đem theo quá nhiều tiền không an toàn, trước tiên chúng ta tìm một nơi ăn cơm tối, tiện thể chia tiền đã.”

Ba người nhanh chóng rời khỏi trung tâm chứng khoán.

Gần đó vừa hay có một nhà hàng có hoàn cảnh không tệ, ba người thuê phòng riêng rồi gọi vài món ăn gia đình.

Cơm tối do Thiệu Thanh Cách mời khách. Hắn đặt kim tệ ở trên bàn kiểm tra xong thì đưa cho Tiêu Lâu 200.000 vạn, nói: “Đây là của hai người.”

Tiêu Lâu giật mình: “Lợi nhuận của 100.000 không phải chia theo tỉ lệ 4:6 sao? Đưa tôi 160.000 mới đúng chứ.”

Thiệu Thanh Cách sảng khoái phất tay: “Tôi không thích nợ nhân tình, vừa rồi nếu không phải có cảnh sát Ngu, tiền đã bị trộm mất rồi.”

Nhìn những đồng tiền vàng óng ánh trước mặt, Tiêu Lâu cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn ngài Thiệu.”

“Không cần khách sáo, dù sao tôi cũng có chút chuyện, muốn nhờ hai người giúp đỡ.” Lời nói của Thiệu Thanh Cách thay đổi, híp mắt cười nhìn về phía Tiêu Lâu, hỏi: “Hai người có dự định thăng cấp sách khế ước không?”

“Tất nhiên rồi. Sách khế ước sơ cấp chỉ có thể ràng buộc hai người, nâng lên trung cấp có thể liên kết năm người.” Tiêu Lâu dừng lại một chút, bổ sung: “Chỉ là mật thất cấp C không cho phép tổ đội trên hai người, muốn thăng cấp đoán chừng phải chờ tới cấp B.”

Thiệu Thanh Cách đề nghị: “Tôi sẽ bỏ tiền thăng cấp sách khế ước, chừa cho tôi một vị trí, có được không?”

Tiêu Lâu dùng ánh mắt dò hỏi Ngu Hàn Giang, người kia dứt khoát gật đầu, Tiêu Lâu liền mỉm cười: “Không thành vấn đề, chúng tôi rất hoan nghênh ngài Thiệu gia nhập.”

Trong đội nếu có người am hiểu kiếm tiền, ít nhất sau này không cần phải sầu não về phương diện kinh tế nữa, huống chi Thiệu Thanh Cách chơi bài còn cực kỳ lợi hại, có ưu thế trong mật thất Nhép, hắn tự nguyện gia nhập đội ngũ, đương nhiên không thể nào tốt hơn.

Tiêu Lâu tò mò hỏi: “Ngài Thiệu vì sao đột nhiên lại muốn tổ đội với chúng tôi.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Làm ăn cần nhất chính là chữ tín, đầu tư càng lớn rủi ro càng cao, nhưng thứ nhận lại cũng sẽ càng lớn. Hai người tin tưởng tôi, để tôi đầu tư cổ phiếu giúp hai người, tôi cũng tin vào ánh mắt của mình – gia nhập cùng hai người, lời chứ không lỗ.”

Hắn coi gia nhập đội ngũ giống như đầu tư, hai vị đại thần phá kỷ lục, nhất định là một mã cổ phiếu tiềm lực.

Tin tưởng đến từ hai phía, hắn dám gia nhập đội ngũ của hai người này, một phần nguyên nhân cũng vì Tiêu Lâu trực tiếp đưa cho hắn 100.000 vạn, để hắn tự do giao dịch, đồng thời an tâm rời khỏi trung tâm giao dịch đi tìm chỗ ở, không xem hắn là tiểu nhân sẽ ôm tiền chạy mất.

Thêm nữa, cảnh sát và giáo sư đại học, nghề nghiệp của hai người này ở thế giới hiện thực cũng rất đáng tin cậy.

Tiêu Lâu ôn hòa nói: “Nếu đã muốn hợp tác, không bằng chúng ta lên kế hoạch trước, cửa thứ tư cũng là mật thất cấp C, tôi và đội trưởng Ngu sẽ đi 4 Cơ, 4 Rô, ngài Thiệu đi 4 Nhép, 4 Rô trước, sau đó chúng ta tự tập ở mật thất 4 Bích, tiếp tục trao đổi tình báo, như vậy có thể giúp anh qua ải Cơ nhanh hơn, cũng tiện cho chúng tôi vượt ải Nhép.”

Vào mật thất theo trình tự lệch nhau, trước tiên vượt ải mình am hiểu, sau đó trao đổi thông tin với Thiệu Thanh Cách, như thế có thể giảm độ khó vượt ải xuống. Thiệu Thanh Cách cũng cảm thấy đề nghị này không tệ, dứt khoát gật đầu: “Được. Qua được cửa thứ tư, bắt đầu từ cửa thứ năm chính là mật thất cấp B, có thể lập đội nhiều người, đến lúc ấy lại thăng cấp sách khế ước.”

Ba người nhanh chóng ước định kế hoạch sau này.

Sau khi ăn cơm tối đơn giản xong, Thiệu Thanh Cách hỏi: “Hai người tìm được chỗ ở chưa? Tiếp theo định làm gì?”

Tiêu Lâu nói: “Chúng tôi ở nhà trọ Sơn Thủy đường Quang Minh, định ăn cơm xong sẽ đi siêu thị tích đồ.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Vậy tôi sẽ đi tìm chỗ ở trước.”

Tiêu Lâu nghi hoặc hỏi: “Ngài Thiệu, anh không có đồng đội ở 3 Bích sao?”

Thiệu Thanh Cách đè lên huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Trước đó ở mật thất 3 Nhép tôi gặp được một đồng đội cùng chơi bài, kéo chân sau của tôi, hại tôi thiếu chút nữa thua hết tiền, vậy nên khi đến 3 Bích, tôi đã từ chối đề nghị ghép đồng đội ngẫu nhiên của người gác cửa, dự định hành động một mình.”

Có đôi khi đồng đội heo rất dễ gây ra chuyện xấu, suy nghĩ của Thiệu Thanh Cách cũng không sai. Mật thất cấp C có thể tổ đội hai người, nhưng cũng không bắt buộc phải tổ đội, nếu như có niềm tin vượt ải một mình, có thể không cần đồng đội.

“Vậy trước tiên anh cứ giải quyết chỗ ở đi, lát nữa đến siêu thị tìm chúng tôi.” Tiêu Lâu nói: “Chúng tôi đã liệt kê ra một bảng danh sách, đến lúc đó đưa cho anh, nói không chừng lại hữu dụng.”

“Được, gặp nhau ở siêu thị lúc 8 giờ.”

Ba người tách ra ở cửa nhà hàng, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang xoay người đi đến quảng trường trung tâm gần đó.