Thẻ Bài Mật Thất

Chương 42: Khủng Hoảng Tài Chính (2) – Phương Pháp Kiếm Tiền

Ăn cơm trưa xong cũng vừa quá giờ trưa, ba người rời khỏi quán ăn, đi lòng vòng trong thành phố.

Mặt trời giữa trưa treo trên đỉnh đầu, đường đi bị thiêu như muốn chảy ra, mỗi bước chân đạp vào trên mặt đất đều cảm thấy nóng, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang mặc áo len đi trên đường khiến nhiều người không ngừng liếc qua. Tiêu Lâu cảm thấy mình sắp bị thiêu chín, tranh thủ tìm cửa hàng quần áo cùng đội trưởng Ngu, tùy tiện mua một bộ trang phục mùa hè vừa thoải mái vừa mát mẻ để thay.

Thiệu Thanh Cách đang mặc áo sơ mi dài tay, lúc này cũng mua một bộ tay ngắn để thay.

Đổi quần áo xong, Tiêu Lâu kiểm tra lại số tiền còn dư, bọn họ còn 185.000 kim tệ.

Lúc đi vào mật thất, A Nhép hữu hảo tài trợ cho người khiêu chiến 100.000 kim tệ, tương đương với 1.000 nhân dân tệ, từng này tiền ở thế giới có giá cả bình thường vượt qua một tuần hoàn toàn không thành vấn đề, tiết kiệm một chút thậm chí có thể dùng hơn nửa tháng.

Sáng sớm ngày mai khủng hoảng tài chính mới bắt đầu bùng nổ, cả ngày hôm nay đều để cho người khiêu chiến chuẩn bị.

Siêu thị nhỏ ven đường, cửa hàng rượu và thuốc lá, cửa hàng tiện lợi 24 giờ đều đang kinh doanh. Tiêu Lâu đi vào quan sát từng loại hàng, trong đầu tự động chuyển đổi kim tệ sang nhân dân tệ, một chai nước khoáng khoảng chừng 2 tệ, giá cả bình thường.

Dù sao thời gian vẫn còn dư dả, Tiêu Lâu ghé vào tai Ngu Hàn Giang nói: “Chúng ta đi theo Thiệu Thanh Cách đi, xem hắn kiếm tiền bằng cách nào.”

Ngu Hàn Giang không có ý kiến, đi theo Thiệu Thanh Cách tìm sòng bạc ngầm.

Muốn tìm hiểu thông tin về một nơi nào đó, biện pháp tốt nhất chính là hỏi thăm tài xế taxi. Phần lớn tài xế taxi gặp được du khách từ nơi khác hỏi thăm đều sẽ giới thiệu rất nhiệt tình. Vào lúc giữa trưa, trên đường phố quá nóng, ba người dứt khoát chặn một chiếc taxi, ngồi vào trong xe hưởng điều hòa.

Tiêu Lâu lễ phép hỏi: “Bác tài ơi, chúng tôi là người từ nơi khác, phiền bác chở chúng cháu đi một vòng trong thành phố, làm quen một chút.”

Tài xế cười híp mắt trả lời: “Được thôi! Có muốn tôi đề cử cho các cậu một ít quà vặt đặc sắc không?”

Tiêu Lâu vội từ chối: “Không cần ạ.”

Bọn họ cũng không phải tới đây du lịch.

Tài xế đưa ba ngươi đi hóng mát, ba người chú tâm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, làm quen với hoàn cảnh.

Thế giới 3 Bích là một thành phố nhỏ có diện tích không lớn lắm, đường chính gồm bốn con phố tạo thành một giao lộ hình chữ thập gồm phố Đông, phố Tây, phố Nam và phố Bắc, ở ngã tư giao giữa bốn con phố là một quảng trường cùng với “Cửa hàng bách hóa” và “Siêu thị Đại Thập Tự”.

Bốn con phố chính đều là đường hai chiều, cực kỳ rộng lớn. Những con đường khác cũng đều là đường hai chiều cho ô tô, giao cắt với bốn trục đường chính, cả thành phố nhìn ngay ngắn gọn gàng, rất dễ tìm đường.

Tài xế vừa lái xe vừa nhiệt tình giới thiệu: “Giá cả hay giá phòng ở thành phố chúng tôi rẻ nhất thế giới đó, cuộc sống nhàn tản, áp lực lên người trẻ tuổi cũng ít, tiền lương trả thuê phòng xong vẫn còn dư 80%.”

Thiệu Thanh Cách giả vờ lơ đãng hỏi: “Nơi này có mấy chỗ như ngân hàng dưới lòng đất hay sòng bạc không?”

Tài xế ngẩn người, đáp: “Không có! Nơi này của chúng tôi thích hợp để dưỡng lão, cùng lắm là các ông các bà bày vài bàn mạt chược. Nếu cậu muốn đánh cược bằng tiền thì có thể đến thành phố Mặt Trăng, bên kia có rất nhiều nhiều người có tiền, còn có sòng bạc chuyên nghiệp cỡ lớn.”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhau, không nghĩ tới tùy tiện bắt một chiếc taxi còn có thể thu được nhiều tin tức như vậy.

Thành phố Mặt Trăng? Tiêu Lâu nhịn không được hỏi: “Thành phố Mặt Trăng ở đâu?”

Tài xế nghi ngờ quay đầu nhìn anh tựa như đang nhìn một con quái vật: “Thành phố lớn nhất thế giới mà cậu cũng không biết? Các cậu rốt cuộc tới từ chỗ nào vậy?”

Anh mắt kia dường như đang nói: Ba tên nhà quê các cậu đúng là những tấm chiếu chưa từng trải.

Ba người bị khinh bỉ: “…”

Thật sự không biết mà, đối với các người chúng tôi không chỉ là người từ nơi khác đến mà còn là người ngoài hành tinh nữa đó.

Tiêu Lâu mặt dày nói: “Điều kiện gia đình không tốt lắm, bình thường ba anh em chúng tôi đều không đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên tới đây.”

Bác tài hiểu rõ: “À, không trách được, thành phố Mặt Trăng là một nơi tốt, là một thành phố phồn hoa có dân số hơn ngàn vạn, chẳng qua giá cả ở đó cũng đắt đỏ vô cùng, hẳn là hơn nơi này của chúng ta gấp ba, bốn lần, có cơ hội cũng có thể tới đó một lần.”

Trong lòng Tiêu Lâu đột nhiên hiện lên một khái niệm – thành chính.

Thế giới này có thành chính dành cho người chơi?!

Anh trò chuyện câu được câu không với tài xế, hỏi thăm một ít về giá hàng ở đó, tiền lương, tiền thuê nhà,… sau đó xuống xe ngay tại siêu thị gần trung tâm thành phố.

Tiêu Lâu nói: “Thành phố Mặt Trăng, rất có thể là thành chính của người khiêu chiến, hoặc là một nơi trong thế giới mật thất tương đương với ‘thủ phủ trung tâm’, nếu lái xe nói cho chúng ta thông tin này chứng tỏ đó cũng không phải bí mật.”

Ngu Hàn Giang nói: “Tạm thời chưa đi được, sau này tiếp tục tìm cơ hội, chưa biết chừng lại có người quen của chúng ta.”

Tiêu Lâu ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Thiệu Thanh Cách: “Ở đây không có sòng bạc, ngài Thiệu định thế nào?”

Thiệu Thanh Cách ngẩng đầu nhìn về tòa nhà chọc trời cách đó không xa, nheo mắt, nói: “Xem ra chỉ có thể làm lại nghề cũ thôi.”

Tiêu Lâu phản ứng rất nhanh: “Chơi cổ phiếu?”

Ánh mắt Thiệu Thanh Cách nhìn về nơi có treo chữ “Trung tâm giao dịch chứng khoán”, cộng thêm nghề nghiệp của hắn vốn là chuyên viên giao dịch chứng khoán, Tiêu Lâu tự nhiên liên tưởng đến việc hắn sẽ dùng thủ đoạn chuyên nghiệp đi kiếm tiền.

Chỉ là, cách thời gian thị trường chứng khoán sụp đỏ không còn nhiều thời gian – chỉ còn có nửa ngày, còn kịp sao?”

Thiệu Thanh Cách nhìn ra được sự nghi ngờ của Tiêu Lâu, giải thích: “Trước tiên tôi cầm phải xem thử thị trường chứng khoán ở đây và thế giới hiện thực có giống nhau không đã, nếu như chế độ mua bán tương tự mua cổ A là T+1 thì chắc chắn không kịp, nhưng nếu là T+0 thì vẫn còn cơ hội. Hai vị có muốn đi xem không?”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi theo.

Hai người bọn họ đều không hiểu biết nhiều về cổ phiếu, nhưng nếu thế giới này đã có thị trường giao dịch cổ phiếu, hơn nữa khi bước vào mật thất 3 Bích gợi ý đã nêu rõ “Tám giờ sáng mai cổ phiếu sẽ hạ giá đột ngột” – chưa biết chừng nghề nghiệp của Thiệu Thanh Cách lại có tác dụng trong loại mật thất kinh tế này.

Ba người tiến vào sảnh giao dịch, trong này có rất nhiều cư dân đang đầu tư cổ phiếu.

Thiệu Thanh Cách trực tiếp đi tìm máy tính, quan sát những đường biểu đồ lên xuống trên màn hình, sau đó hắn tìm nhân viên hỏi một số điều rồi mới đi đến trước mặt Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang.

Hắn nhẹ giọng để không làm người khác chú ý, nói với hai người: “Thị trường chứng khoán này mua bán theo chế độ T+0, tương tự với sàn giao dịch của Mỹ trong hiện thực, mua xong có thể bán tháo ngay trong ngày. Cổ phiếu có thể bán khống, không có hạn chế giá trần và giá sàn, cũng không hạn chế số lần và mức giao dịch.” Hắn quay đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, “Thời gian kết thúc phiên giao dịch là năm giờ chiều, còn ba tiếng.”

Tiêu Lâu nói: “Ý anh là có thể mua một ít cổ phiếu đang có xu hướng tăng, trước khi hết phiên thì bán hết để kiếm lợi nhuận chênh lệch?”

Thiệu Thanh Cách nói: “Ừ, bây giờ tôi nhất định phải kiếm “tiền nhanh”, tìm mã cổ phiếu có xu hướng tăng ổn định để đầu tư ngắn hạn, mua vào số lượng lớn rồi bán ra thật nhanh, có thể kiếm về được một ít.”

Tiêu Lâu nghĩ một chút rồi nói: “Số tiền ban đầu anh có là 100.000, còn lại ba tiếng thì kiếm được bao nhiêu?”

Thiệu Thanh Cách quan sát biên độ dao động của thị trường chứng khoán một chút, nói: “Gấp đôi hẳn không thành vấn đề.”

Tiêu Lâu: “…”

Vào lúc người này híp mắt quan sát những những đường biểu đồ chứng khoán lên xuống, vẻ mặt rất tự tin, toàn thân đều tỏa ra một thứ ánh sáng – hào quang của tiền tài. Tiêu Lâu nhìn Ngu Hàn Giang một chút, ghé vào tai hắn, hỏi: “Có mua đưa cho hắn một ít tiền thử xem sao không?”

Ngu Hàn Giang nói: “Cậu quyết định đi.”

Quyền lực tài chính nằm trong tay Tiêu Lâu, dù sao thì Ngu Hàn Giang cũng không phải người nhạy cảm với tiền bạc.

Tiêu Lâu mỉm cười lấy một nửa số kim tệ trong túi ra đưa cho Thiệu Thanh Cách, nói: “Hay là anh đầu tư chứng khoán giúp chúng tôi đi?”

“Được thôi.” Thiệu Thanh Cách mỉm cười, “Có điều tôi là người “anh em cũng rạch ròi”, tôi không muốn nợ ơn các anh, các anh cũng đừng nợ nần gì tôi. Tiền tôi kiếm giúp hai người chia lợi nhuận 4:6, tôi muốn lấy bốn phần công.”

“Được.” Tiêu Lâu thoải mái đồng ý, đưa 100.000 cho hắn.

Chỉ cần kiếm được tiền thì chia bốn phần lợi nhuận cho người này cũng không lỗ.

Thiệu Thanh Cách nhanh chóng đăng ký tài khoản trên thị trường chứng khoán, thao tác bằng máy tính công cộng tại đại sảng, chỉ thấy tay hắn lướt như bay, nhấn lên bàn phím liên tục, trong giây lát đã mua vào rất nhiều cổ phiếu lẻ, mỗi mã đều mua không nhiều lắm, nhưng từ sàn giao dịch có số lượng lớn như thế này có thể tìm được những cổ phiếu có xu hướng tăng ổn đỉnh, người này quả là một tay chơi chuyên nghiệp, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Cổ phiếu trong thế giới thẻ bài mua vào ngày nào, hôm đó có thể bán luôn, tổng giao dịch của một tài khoản cũng không bị hạn chế, điều này mang lại lợi ích rất lớn cho Thiệu Thanh Cách.

Tiêu Lâu nhìn những đường cong xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình của hắn, chợt cảm thấy đau đầu, dứt khoác nói: “Ngài Thiệu cứ tiếp tục làm việc, trước lúc kết phiên chúng tôi sẽ đến tìm anh, bây giờ chúng tôi đi xung quanh tìm chỗ ở đã.”

Thiệu Thanh Cách quay đầu nhìn Tiêu Lâu một chút: “Không sợ tôi ôm tiền chạy mất sao?”

Tiêu Lâu chăm chú nhìn vào mắt hắn bằng ánh mắt hiền lành: “Tôi tin rằng ngài Thiệu là người thông minh.”

Thiệu Thanh Cách nhìn Tiêu Lâu một lát, khóe môi hơi cong lên: “Các anh đi đi, trước sáu giờ thì về đây, cơm tối tôi sẽ mời.”

Sau khi rời khỏi sảnh giao dịch, Ngu Hàn Giang nghi ngờ hỏi: “Cậu tin tưởng hắn như vậy sao?” Mặc dù Ngu Hàn Giang cảm thấy người này không to gan đến mức lừa hắn và Tiêu Lâu, dù sao thì bọn họ cũng đã liên tục phá kỷ lục thế giới, lên thông báo rất nhiều lần, người có chút thông minh đều biết đạo lý kết bạn hợp tác lâu dài, đắc tội hai người bọn họ vì 100.000 kim tệ, hoàn toàn không cần thiết.

Tiêu Lâu nhẹ giọng nói: “Thiệu Thanh Cách, đội trưởng Ngu chưa từng nghe qua cái tên này sao?”

Ngu Hàn Giang cau mày suy tư một lát, đưa ra kết luận: “Không biết.”

Tiêu Lâu giải thích: “Hắn là sếp Thiệu của quỹ ngân sách Thiên Hoàn, tuổi còn trẻ nhưng đã tự tay sáng lập một công ty quản lý quỹ có quy mô khổng lồ, là cái tên tiêu biểu cho giới khởi nghiệp của thành phố Giang Châu, thường xuyên được nhắc tên trên các bản tin tài chính và kinh tế.”

Tiêu Lâu dừng một chút, bổ sung thêm: “Bình thường tôi cũng chủ ý một chút về quản lý tài sản, từng nhìn thấy hắn trên tin tức TV nhiều lần, cho nên mới dám yên tâm đưa tiền cho hắn. Tôi tin với kiến thức của mình, anh ta sẽ không ham hố chút tiền của chúng ta đâu. Nếu anh ta ra tay kiếm tiền bằng cổ phiếu trong thế giới này, chúng ta nhờ cậy kiếm chút tiền cũng không sợ lỗ.”

Ngu Hàn Giang như có điều suy nghĩ: “Trách không được lúc cậu nghe thấy tên hắn, biểu tình có chút không đúng.”

Tiêu Lâu cười nói: “Bởi vì lúc nghe tên hắn, tôi cảm thấy rằng mật thất này chúng ta có khả năng nằm thắng rồi.”

Ngu Hàn Giang biết cảm giác nằm thắng có bao nhiêu thoải mái.

Nếu như Thiệu Thanh Cách thật sự có thể khiến số tiền ban đầu gấp hai gấp ba lên, quá trình vượt ải tiếp theo chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?

Chỉ có điều… Đây là mật thất Bích, thật sự sẽ đơn giản như vậy sao?

Ngu Hàn Giang luôn cảm thấy, trừ khủng hoảng tài chính, còn có nhiều chuyện khác sẽ xảy ra.

Đương nhiên, chuyện quan trọng trước mặt là tìm chỗ ở.

***

Trung tâm thành phố có một khách sạn năm sao, đương nhiên không ở nổi.

Bọn họ tìm kiếm nhà trọ ở xung quanh, phát hiện một khách sạn nhỏ có hoàn cảnh không tệ, cao hai tầng, phòng hai người còn có một nhà bếp nhỏ và phòng tắm, một đêm chỉ cần 10.000 kim tệ, hàng đẹp mà giá còn rẻ.

Buổi trưa hôm nay mời cơm còn mua hai bộ quần áo, tiêu hết gần 20.000, đưa cho Thiệu Thanh Cách 100.000, trong tay Tiêu Lâu còn 80.000.

Anh đi đến chỗ tiếp tân: “Ông chủ, cho chúng tôi một phòng tiêu chuẩn, chúng tôi muốn ở một tuần.”

Ông chủ là một ông chú trung niên hơi mập, cười híp mắt nói: “Được rồi, chỉ còn một phòng thôi, để giá ưu đãi cho các ngươi!”

Tiêu Lâu hỏi: “Có thể trả tiền một lần không?”

Ông chủ nói: “Chúng tôi đều trả tiền theo ngày, tiền lương ở thành phố này cũng kết toán theo ngày.”

Kết toán theo ngày, đây tuyệt đối là một cái bẫy lớn. Một khi khủng hoảng tài chính bùng nổ, tất cả giá hàng hóa sẽ tăng lên, kim tệ sẽ càng ngày càng giảm giá trị, người không có nhiều tiền tiết kiệm trong nháy mắt sẽ ngã xuống vực sâu, nói không chừng đến ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề.

Tiêu Lâu vội nói: “Tôi trả luôn một tuần, đưa thêm cho ông 10.000 kim tệ, như thế có được không?”

Ông chủ nghi ngờ nhìn anh: “Cho tôi thêm 10.000? Anh bạn đẹp trai có nhầm không?”

Tiêu Lâu tốt tính nói: “Chúng tôi là du khách từ nơi khác đến, ngại đổi khách sạn phiền phức, chúng tôi rất thích hoàn cảnh và bày trí trong khách sạn của ông, muốn giải quyết chuyện chỗ ở trong một lần, ông thấy có được không?”

Chuyện tốt như trả thêm 10.000 tất nhiên không có vấn đề gì, ông chủ đáp ứng rất sảng khoái: “Không thành vấn đề, phí ăn ở một tuần là 80.000.”

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: “Ông chủ, chỗ của ông còn phòng trống không?”

Tiêu Lâu nhìn lại, thế mà lại là cậu trai trẻ đội mũ xếp hàng ở trước cửa ngân hàng.

Đối phương đã thay một chiếc áo ngắn tay và quần đùi, sau lưng đeo một cây guitar, khi nhìn thấy Tiêu Lâu thì hơi sững sờ, ngay lập tức dời mắt, nghiêm túc nhìn về phía ông chủ.

Ông chủ mập cười híp mắt: “Có, chỉ còn một phòng, để giá ưu đãi cho cậu!”

Tiêu Lâu: “…”

Lúc nãy chẳng phải nói chỉ còn một phòng sao?

Cái này giống như những cửa hàng quần áo, thường xuyên dùng loa lớn phát “Ba ngày cuối cùng, xả kho thanh lý, giảm sâu phá giá”, kết quả là ba ngày sau đi ngang qua, vẫn đang hét lớn “Ba ngày cuối cùng, xả kho thanh lý”, một tháng sau lại tới, cửa tiệm quần áo này vẫn như cũ sừng sững chưa xả kho thanh lý xong.

Có khi mỗi vị khách đến đây đều sẽ được nghe ông chủ nói: “Một căn phòng cuối cùng.”

Người tự do ở thế giới thẻ bài đúng là không đáng tin.

Tiêu Lâu cực kỳ hoài nghi chuyện trả tiền cho bảy ngày này, ông chủ này sẽ không đổi ý giữa chừng nữa chứ? Anh dứt khoát nói: “Ông chủ, chúng tôi trả hết tiền thuê bảy ngày một lần, ông ghi biên lai đi, viết rõ chi phí bảy ngày đã được thanh toán.”

Ông chủ nói: “Có ngay! Tôi viết cho cậu ngay.”

Cư dân ở thế giới thẻ bài còn chưa biết khủng hoảng tài chính sắp bùng nổ, dưới góc nhìn của ông chủ, Tiêu Lâu đưa tiền rồi muốn một tờ biên lai cũng rất bình thường.

Cậu trai bên cạnh nghe thế cũng khẽ nói: “Tôi cũng ở bảy ngày, ông cũng viết cho tôi một tờ biên lai đi.”

Ông chủ nói: “Trả bảy ngày thì phải tăng giá đấy, trả tôi thêm 10.000, bây giờ tình hình tìm phòng rất căng thẳng, không biết tại sao hôm nay du khách bên ngoài lại nhiều như vậy, các người đã thương lượng xong mới đi cùng nhau sao?”

Tiêu Lâu và đội trưởng Ngu liếc nhìn nhau.

Du khách từ nơi khác đến rất nhiều, nói không chừng ở nhà trọ bình dân này có rất nhiều người khiêu chiến.

Đây là nhà trọ rẻ nhất ở đây, Tiêu Lâu nhìn về phía thiếu niên đội mũ, kết quả đối phương ngay lập tức dời mắt đi.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng thì cậu ta vội vàng đi lên lầu, trên tay xách theo một túi hành lý nhỏ, cũng không biết đã mua thứ gì. Tiêu Lâu cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nơi này đã biến thành trại tập trung tạm thời của người khiêu chiến, người không phạm ta, ta không phạm người, mọi người đều bình an vô sự là tốt nhất.

Chỉ có điều, lúc thiếu niên khi nãy xếp hàng ở máy rút tiền tự động, trên người không đem theo hành lý gì cả, trong nháy mắt sau lưng đã nhiều thêm một cây guitar… Đừng nói cậu ta dùng tiền mua guitar đấy nhé? Nhìn qua có chút cũ, nói không chừng là tìm được trong chợ second-hand.

Tiêu Lâu ghé vào tai Ngu Hàn Giang, hỏi: “Cậu nhóc này chẳng lẽ muốn ra đầu đường gảy guitar kiếm tiền?”

Ngu Hàn Giang nghiêm túc gật đầu: “Có khả năng.”

Tiêu Lâu sờ cằm, giống như có điều suy nghĩ: “Đây đúng là một biện pháp tốt.”

Rất nhiều bộ tộc phiêu dạt phương Bắc yêu âm nhạc đều kiếm sống bằng việc hát rong. Nếu chuyên viên giao dịch chứng khoán như Thiệu Thanh Cách có thể kiếm rất nhiều tiền trong thời gian ngắn thì loại người như cậu trai đội mũ kia cũng biết đánh đàn ca hát, có thể kiếm chút tiền bằng tài nghệ của mình.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, nhận ra hình như bản thân chẳng có chút tài nghệ đặc thù nào để kiếm tiền nhỉ?

Hai người đành im lặng lên tầng.

Trong mật thất Cơ và Rô, hai người bọn họ có thể thẳng tay phá luôn kỷ lục thế giới, nếu Bích là thuần đánh nhau, Ngu Hàn Giang cũng không sợ. Nhưng gặp phải loại mật thất dựa vào tiền tài để giải quyết như thế này, hai người cảm thấy thật đau đầu.