Rực Lên Lửa Chiến

Chương 61

Editor: Judy

Gần tới năm mới, khắp phố lớn ngõ nhỏ đã tràn ngập hơi thở của ngày tết, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, không khí nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng LPL vẫn còn một tuần đấu cuối trước khi qua năm mới. Sau khi 12 chiến đội đấu xong vòng này sẽ bước vào kỳ nghỉ tết nửa tháng, tức là chỉ cần đánh xong là các đội sẽ giải tán nghỉ ngay hôm đó. Chỉ có chiến đội GG phải tập luyện thêm một tuần nữa, tới ngày 29 tháng chạp họ mới được nghỉ tết.

Lịch thi đấu của đội GG được xếp vào thứ bảy và chủ nhật, cả hai trận đều diễn ra vào lúc 3h chiều, cũng tức là bên ban tổ chức sẽ xếp các trận quan trọng vào khung giờ vàng 7h tối, hai trận lúc 3h và 5h chiều đều tương đối râu ria không quá hấp dẫn. Nhưng bởi vì trước đó WG và GG từng có một hồi war máu lửa trên mạng nên trận đấu lần này nhận được rất nhiều sự chú ý.

Theo cách nói của giang cư mận thì đây là cuộc đối đầu lịch sử giữa chiến đội drama và chiến đội lưu manh. Rốt cuộc WG sẽ làm màu cho đối thủ sợ phát khóc hay GG sẽ tẩn đối thủ theo đúng nghĩa đen đây? Cỏ vẻ đây là trận đấu rất đáng để chờ mong.

So với lần đầu tới thi đấu ở LPL nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, lần này Bạch Tịch, Bạch Mặc đã thu liễm hơn rất nhiều, hiếm khi hai đứa an phận ngồi tại chỗ nghịch điện thoại, còn các đội viên khác đa phần là nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc xem trực tiếp từ màn hình TV.

Nhân viên công tác cầm danh sách tới điểm danh xác nhận các tuyển thủ dự thi, các chiến đội nghiêm túc phối hợp, nhϊếp ảnh gia đội Vô Văn nhân cơ hội chụp cho họ vài tấm. Chủ Công không thích chụp ảnh không chịu phối hợp, Vô Văn chụp loạn một hồi cũng không bắt được góc nào đẹp, ngược lại chọc cho Chủ Công xù lông lên, hắn dứt khoát trùm mũ kín mặt, nhất quyết không chịu hợp tác.

Vô Văn bất đắc dĩ giơ camera canh Chủ Công, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, cười hì hì chạy tới chỗ Dung Kiều Mộc nháy mắt ra hiệu, Dung Kiều Mộc hiểu ý, đi đến bên cạnh Chủ Công vặn mặt hắn lại hướng về phía máy ảnh, Vô Văn lập tức chụp lại khoảnh khắc cực kỳ khôi hài này.

Chủ Công không kịp đề phòng bị một tràng rắc rắc đập vào mặt, hắn nhướng mày nhìn Dung Kiều Mộc bất mãn hỏi, “Cậu làm gì vậy?”

Hiếm khi Chủ Công tỏ ra khó chịu với Tiểu Kiều, tất cả mọi người trong phòng nghỉ lập tức chuyển sự chú ý lên hai người họ, trong lòng tràn đầy chờ mong với màn drama cặp đôi đường dưới ân đoạn nghĩa tuyệt có một không hai. Nhưng Dung Kiều Mộc tựa như không cảm giác được sự không vui của Chủ Công, giọng cậu vẫn bình thường có thêm chút ủy khuất đáp, “Chúng ta đến cả một tấm chụp chung cũng không có.”

Lời Dung Kiều Mộc nói làm Chủ Công hơi sửng sốt, sau đó tỏ vẻ không kiên nhẫn nói với Vô Văn, “Vô Văn, anh chụp cho tôi với Tiểu Kiều một tấm coi, chụp đẹp đẹp đó.”

Úy Lam hận sắt không thành thép yên lặng chua xót, biết ngay mà, biết ngay thế nào rồi chuyện cũng sẽ diễn biến theo hướng này mà. Chủ Công thiếu nghị lực quá đi, Dung Kiều Mộc mới tùy tiện đào cái hố hắn đã tình nguyện nhảy xuống, hơn nữa còn nhảy dứt khoát không chút hối hận. Chủ Công trầm mê sắc đẹp bị công chúa địch quốc mê hoặc, kiểu này sắp mất nước rồi a!

Chủ Công vẫn không đứng lên mà duy trì tư thế ngồi trên ghế, nhưng ít ra chịu khó ngồi thẳng xem như phối hợp tạo dáng, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc. Dung Kiều Mộc đứng bên cạnh khoác vai Chủ Công, còn vui vẻ làm dấu tay chữ V. Dung Kiều Mộc lớn lên trắng trẻo sạch sẽ ngoan hiền đáng yêu, cái biệt danh cừu non mà Tô Mạc Già đặt cho cũng thật là hợp, tất nhiên chỉ là chỉ ngoại hình thôi.

Bạch Mặc ngồi trên ghế lết sát tới bên Bạch Tịch, thấp giọng nói, “Anh, em cảm thấy á, Tiểu Kiều căn bản không có ngoan hiền như bề ngoài đâu, cậu ấy nhìn có vẻ ngoan hiền là vì dáng vẻ đó có lợi cho cậu ấy. Tuy rằng em cũng không hiểu mình đang nói cái gì nhưng anh có hiểu em nói gì không vậy?”

Không đợi Bạch Tịch trả lời, Úy Lam lặng lẽ như oan hồn không biết đã đứng sau lưng hai anh em từ khi nào nói, “Cho nên tôi khuyên hai đứa hôm nay đánh với WG đừng có báo, nếu bị thua bởi đám bịa đặt, dẫn dắt fan bạo lực mạng Tiểu Kiều thì tôi cảm thấy support nhà ta sẽ cho mấy đứa chứng kiến 100 cách chết, sau khi chết có khả năng Chủ Công còn nghiền xương mấy cậu thành tro nữa kìa.”

Bạch Tịch, Bạch Mặc bị Úy Lam đột nhiên lên tiếng dọa sợ, cùng quay ngoắt lại nhìn anh ta, Úy Lam lại làm ra động tác cầm dao cắt cổ đe dọa, sau đó Đại Bạch Nhị Bạch không sợ trời không sợ đất lại bỗng sợ teo, dù gì chỉ số IQ chỉ có nhiêu đó, hơn nữa bản năng cũng nói cho họ biết support nhà mình là kẻ thù dai, mà ADC nhà mình càng mang thù hơn nếu chuyện có liên quan tới support.

Úy Lam đe dọa cặp rừng mid xong thì vui sướиɠ xách mông đi tìm Lão Thiết đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì Úy Lam và Thiết Trạch Hi đều chơi ở vị trí đường top nên bình thường hai người thường chụm đầu vào nói chuyện nhiều hơn, Úy Lam hay xem Lão Thiết đánh rank rồi cho hắn vài ý kiến và đề nghị, còn thường xuyên chia sẻ kinh nghiệm bản thân cho Lão Thiết. Mà Kiều Mục thân là cựu support kiêm chỉ huy đội cũng dốc hết vốn liếng truyền thụ cho Dung Kiều Mộc, Tứ Nguyệt xuất thân là ADC tất nhiên cũng thường thảo luận chi tiết với Chủ Công hơn.

Nhìn hai tuyển thủ top hai đời chụm đầu thân mật, Bạch Tịch, Bạch Mặc bỗng cảm thấy bi thương ùa về. Cả chiến đội không có vị tiền bối nào có thể bàn luận chỉ đạo cho hai anh em hết, Bạch Mặc tội nghiệp oán giận với Tương Ngôn, “Anh xem kìa, Lão Thiết có Úy Lam, Tiểu Kiều có anh Kiều, Chủ Công có Tứ Nguyệt, chỉ có rừng mid tụi tôi là đáng thương nhất, không có tiền bối nào dạy bảo chia sẻ kinh nghiệm hết.”

“Có mà,” Tương Ngôn vừa cắn hạt dưa xem TV vừa đáp, “Cậu có Tương Dư đó, có muốn giờ tôi gọi điện cho anh tôi, nói ổng đừng có tốn thời gian vô mấy hạng mục vốn đầu tư vài tỷ nữa, mid đội mình muốn ổng tới nhà thi đấu LPL chỉ bảo chút kinh nghiệm chiến đấu.”

Bạch Mặc xụ mặt, lại méo miệng, sau đó đem nước mắt nuốt ngược vào trong, hơi chút lại lấy ông chủ ra hù thì hay lắm hả? Hứ!

Bạch Mặc đang nghĩ xem nên bật lại Tương Ngôn như thế nào thì Tương Ngôn lại chuyển họng súng sang Bạch Tịch, “Còn cậu nữa, lúc Bách Xuyên tới căn cứ đội mình còn định chủ động bắt chuyện với cậu, cậu đáp lại người ta thế nào hả? Cậu nói với một bình luận viên LPL rằng cậu với thằng em cậu muốn đổi ID thành Bam ratatata với Boom shakalaka, Bách Xuyên bảo cậu suy nghĩ lại cậu trả lời thế nào? Cậu bảo vậy đổi thành Cá Chép Đỏ (hóng lǐyú) với Lừa Xanh Lá (lǜ yǔ lǘ), cậu có từng nghĩ tới tiền bối của cậu là người Quảng Đông không? Cậu có nghĩ tới trình độ học vấn của tiền bối cậu không đủ không? Cậu có nghĩ tới tiền bối của cậu lúc bình luận cần phải nói nhanh không? Cậu không hề, cậu chỉ nghĩ cho chính cậu thôi”

Bạch Tịch:……

Dù sao cũng đang rảnh phát chán, Tương Ngôn vốn định lên mặt cà khịa hai anh em nhà ngốc một trận thì trên TV đã chiếu tới phân đoạn trashtalk. Mọi người đều biết trước đó WG và GG có xích mích nên các đội viên trong phòng nghỉ đều đem sự chú ý tập trung lên màn hình trực tiếp.

Người được phỏng vấn đầu tiên là đội trưởng kiêm mid của WG Price. Hắn ta cao ráo ngoại hình lại không tồi, là một trong những tuyển thủ có lượng fan cao ở LPL. Đại khái là MC hỏi chuyện mâu thuẫn với Tiểu Kiều, Price nhìn thẳng camera ngạo mạn đáp, “Chuyện lúc trước với đội GG không có gì đáng nói, chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chúng tôi cũng không cần thiết giải thích nhiều. Thật ra có cọ nhiệt tụi tôi thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, LPL không phải nơi có chút nhan sắc là có thể lăn lộn, thể thao điện tử ấy mà, vẫn là phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”

Rõ ràng là WG kiếm chuyện với Dung Kiều Mộc trước, sau đó Tàn Sát lại lên livestream bịa đặt vu khống cho Dung Kiều Mộc nói dối, kết quả khi công khai video giám sát thì cong đuôi chạy về, giờ lại mặt dày chuyển thành không thèm so đo, không muốn bị cọ nhiệt, cái gì mà thể thao điện tử dùng thực lực nói chuyện, cái thứ vô sỉ này quả thật nhìn không nổi. Ngay cả Tương Ngôn miệng lưỡi sắc bén nhất thời cũng nghĩ chưa ra từ gì có thể miêu tả được.

Người nhận phỏng vấn tiếp theo sau WG Price là Chủ Công, Chủ Công vẫn là bộ dạng lười biếng ngồi trên ghế, nhưng cỗ khí thế kiêu ngạo lại dường như tràn ra khỏi màn hình. Có vài người ở nhà là cá mập ra đường là cá vàng, nhưng cả đám GG thì hoàn toàn ngược lại, họ ở nhà là cá vàng mất não nhưng ra ngoài thì hung hãn như cá mập. Chủ Công nhàn nhạt nghe MC thuật lại lời nói của Price xong thì bật ra tràng cười khinh bỉ, phối hợp với đôi mắt phượng hẹp dài cay nghiệt thì lực sát thương tăng lên gấp bội. Chủ Công mở miệng đáp, “WG nói như vậy đó hả? Mấy lời này sao tôi nghe quen quen nhỉ, à nhớ rồi! Mấy câu này tôi thường thấy bên dưới weibo của WG thì phải. Chẳng lẽ lúc phỏng vấn họ không biết nói gì nên mượn bình luận bên dưới weibo để đối phó à?”

Ngay từ phân đoạn trashtalk thì giữa hai đội đã đầy mùi thuốc súng, sau Chủ Công là WG rừng tàn sát lên sàn. Tàn Sát là một trong ba tuyển thủ đi rừng hàng đầu LPL, lần trước đã từng giành thắng lợi trước GG trong đấu tập nên bây giờ hắn rất có tự tin.

Vì trước khi lễ rút thăm diễn ra Tàn Sát đã bị Chủ Công “mời” đàm luận chuyện nhân sinh trong WC, nên lần phỏng vấn này hắn không dám nói gì quá đáng, chỉ trả lời ngắn gọn chắc nịch, “Nếu đã là thể thao điện tử vậy thì dùng thực lực nói chuyện.”

Người tiếp theo sau Tàn Sát là Bạch Mặc. Mỗi phần trashtalk trước trận đấu Liên minh đều mời hai tuyển thủ của mỗi đội lên ghi hình, Bạch Mặc vẫn luôn nóng lòng muốn thử một lần. Úy Lam nể tình cậu ta cạo hết tóc cũng đáng thương nên miễn cưỡng đồng ý, hơn nữa còn cưỡng chế sai Chủ Công giám sát.

MC hỏi Bạch Mặc có gì muốn nói với đối thủ không, Bạch Mặc ra vẻ kinh ngạc đáp, “Tôi với người của WG thì có gì đáng nói, cơ mà tôi muốn gửi ít lời cho bạn fan nữ lần trước tới cổ vũ cho chúng tôi. Chị gái nhỏ ơi tôi vẫn nhớ bạn đấy, bạn phải luôn ủng hộ cho tụi tôi nha! Moah!”

Tương Ngôn mặt không cảm xúc nhìn Úy Lam, “Cái thứ chướng mắt thế này sao anh lại thả ra cho nó đi tạo nghiệp hả?”

Úy Lam quật cường đáp, “Tôi cảm thấy cậu ta làm khá tốt mà, cứ làm lơ coi như đám WG không tồn tại đi.”

Úy Lam nói xong lại nhìn sang Dung Kiều Mộc hỏi, “Nghe nói fan nữ lần trước cổ vũ cho chúng ta là bạn học của cậu, đội chúng ta có nên chuẩn bị một phần quà tặng cô ấy không? Lần trước một mình cô nàng chống lại cả hội trường khí phách quá trời, tôi ngồi trong phòng xem mà còn thấy cảm động.”

Dung Kiều Mộc đáp, “Không cần, em đã nhờ Choi Yoonhyun gửi cho bạn ấy một chiếc áo đấu có chữ ký của toàn bộ đội viên SSS để tạ lễ rồi.”

Bạch Mặc có ấn tượng khó phai với Bạch Phương Phỉ khó hiểu hỏi, “Tuy rằng đồng phục của đội mình được thiết kế riêng giá trị rất cao, nhưng cậu cũng không thể lấy đồng phục của đội hàng xóm để tặng cho có lệ chứ!”

Dung Kiều Mộc thương hại nhìn Bạch Mặc, “Bạn ấy là fan ruột lâu năm của SSS, lần trước thấy không có ai tới hội trường cổ vũ cho chúng ta nên mới tới thôi.”

Bạch Mặc câm nín, đang lúc mọi người không biết nên an ủi cậu ta thế nào, Bạch Mặc lại đầy tự tin tuyên bố, “Không sao, tôi sẽ dùng biểu hiện xuất sắc hôm nay chinh phục cô ấy, tôi muốn trở thành tuyển thủ mà cô ấy thích nhất. À đúng rồi, cậu có biết tuyển thủ cô hâm mộ nhất hiện giờ là ai không?”

Dung Kiều Mộc càng thêm không đành lòng đáp, “Dung Liêu Lượng.”

Lượng Thần ôn hòa hữu lễ, Lượng Thần ôn nhu săn sóc, Lượng Thần nhân phẩm cao thượng, Lượng Thần ăn nói khéo léo, Lượng Thần thắng không kiêu bại không nản, Lượng Thần thánh quang chiếu rọi không chút tì vết, Lượng Thần ôn nhuận như ngọc, Lượng Thần độc nhất vô nhị trên đời.

Bạch Mặc lại lần nữa câm nín, mà trong phòng nghỉ của đội GG tựa như vang lên nhạc dạo của bài 《 Lạnh Lẽo》.