Editor: Judy
Hai anh em ngốc mở livestream được một nửa thì tâm như tro tàn, lệ rơi đầy mặt, cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ, chẳng khác gì đang chơi game sinh tồn.
Sinh hoạt thường ngày của tuyển thủ chuyên nghiệp vừa đơn giản vừa đơn điệu, thi đấu, họp chiến thuật, huấn luyện, livestream, mỗi ngày đều là một vòng lặp đi lặp lại. Mà lần đầu tiên Bạch Tịch Bạch Mặc livestream lại bị đả kích nặng nề, rõ ràng ý định của hai anh em là giả vờ tranh trái cây tranh thủ chút lòng thương của khán giả, sau đó họ sẽ điên cuồng tặng thức ăn tới. Kết quả bình luận trên màn hình đều là “Cố lên!”, “Mạnh mẽ lên”, “Sao vẫn chưa choảng nhau?”… Kế hoạch thất bại, tâm tình bị tổn thương, rốt cuộc cả hai đã nản lòng thoái chí, mạnh mẽ tuyên bố không tới ngày cuối cùng của tháng tuyệt đối sẽ không livestream.
Bạch Tịch, Bạch Mặc tuyên bố xong thì những người khác mới nhớ ra còn một thứ gọi là hợp đồng livestream nữa, hôm sau cả đám sôi nổi mở live stream cày giờ. Phòng live của Chủ Công và Tiểu Kiều đương nhiên có nhiều người xem nhất, dù sao chuyện Dung Kiều Mộc ôm 10 cái chậu châu báu bỏ chạy không chịu đánh đôi cưỡi xe bông nhóm chủ nợ vẫn chưa quên đâu.
Tuy cùng là ký hợp đồng livestream với Phong Hòa, nhưng KPI của GG chỉ là 15 giờ/ người/ tháng, so với 40 giờ/ người/ tháng của đội SSS thì quả thực nhân đạo đến không thể nhân đạo hơn, bình thường cũng rất ít khi đυ.ng mặt. Cho nên khi Thập Lục phát hiện ra mấy người nhà bên mở livestream liền cảm thấy thật là mới lạ, kệ luôn live của mình, vui vẻ gọi Tiểu Nhị cùng qua đó xem, dẫn theo cả fan của hai người họ cũng chạy qua phòng live nhà hàng xóm hóng chuyện.
Tự nhận là một trong số các anh trai của Tiểu Kiều, Thập Lục tất nhiên muốn vào thăm phòng live của em trai nhà mình trước. Tên phòng live của Dung Kiều Mộc là “Đánh dual cưỡi xe bông”, tuy nghe tên thì hấp dẫn đấy, nhưng vừa đi vào liền thấy Dung Kiều Mộc không mở mic cũng chẳng bật camera, không hề có một miếng gian – tình nào để mà hóng, quả là một cái title vô đạo đức treo đầu dê bán thịt chó. Chuyện em trai nhà mình ôm 10 chậu châu báu rồi xù hàng Thập Lục cũng biết, cậu ta vừa nhắc có 10 cái chậu châu báu thôi mà chú mày làm mang tiếng quá, vừa tặng thêm chậu nữa, không đợi Dung Kiều Mộc kịp khịa lại cậu ta đã xách mông chạy qua phòng live của Chủ Công.
Thập Lục không ngờ là ngay cả Dung Kiều Mộc vốn không ngại xuất đầu lộ diện cũng không mở camera, vậy mà Chủ Công lại mở. Thập Lục vừa nghiêm túc xem live vừa không ngừng spam, Chủ Công đẹp trai thật a, Chủ Công thật là lạnh lùng, hai mắt Chủ Công không thèm chớp luôn, rõ ràng là người sống mà nhìn cứ như ảnh tĩnh ấy… Sau đó có fan tốt bụng nói với Thập Lục đó là ảnh thật mà, Chủ Công up ảnh lên làm bộ như hắn đang live đó.
Thập Lục và Tiểu Nhị bị sự vô sỉ của cặp đường dưới nhà bên dọa kinh hoảng, Tiểu Nhị bảo Thập Lục, “Tặng Chủ Công một cái chậu châu báu đi, lười diễn đến trình độ này tôi cũng phục luôn.”
Chủ Công thường không quan tâm lắm tới tình hình phòng live của mình bỗng thấy ID Thạch Lựu tỷ tặng mình một chậu châu báu thì hơi giật mình, nghiêm túc xác nhận lại xem có đúng là top nhà bên không, sau đó mới mở miệng, “Thập Lục tặng tôi một cái chậu châu báu.”
Tiểu Kiều, Lão Thiết và Tương Ngôn sôi nổi ra vẻ mình cũng nhận được không cần ngạc nhiên như thế. Chủ Công cũng không hẳn là ngạc nhiên, người ngạc nhiên nhất phải là Bạch Tịch cùng Bạch Mặc. Một cái chậu châu báu là 1.000 tệ, trừ đi thuế má các thứ cũng đủ mua trái cây ăn ngập họng. Bạch Tịch bảo Bạch Mặc hớt hơ hớt hải lập tức đăng nhập vào game, Dung Kiều Mộc tốt bụng nói Thập Lục tặng chậu châu báu xong thì đã về phòng mình live tiếp rồi, giờ mới vào game thì chẳng có tác dụng gì đâu.
Chủ Công nghiêng đầu hỏi Thiết Trạch Hi bên phải, “Lão Thiết, anh có kết bạn wechat với mấy người bên ba con giun không, gửi danh thϊếp qua cho tôi với.”
Thiết Trạch Hi móc di động ra vừa gửi tin vừa hỏi, “Anh add friend Thập Lục làm gì, người ta tặng chậu châu báu xong nên muốn đích thân nói cám ơn à? Tên cặn bã như anh từ khi nào trở nên biết điều vậy”
“Không phải,” Chủ Công cũng cầm di động xin thêm bạn với Thập Lục, đầu không ngẩng lên đáp, “Tôi chỉ muốn nói với cậu ta lần sau muốn tặng chậu châu báu thì chuyển khoản trực tiếp luôn cho rồi, tặng trên live tôi còn phải trích phần trăm cho nền tảng với đóng thuế nữa.”
Tuy đã biết đồng đội đều là một đám mặt dày vô sỉ, nhưng không ngờ trình độ vô sỉ lại không thể lường được như vậy, Thiết Trạch Hi đang mở livestream muốn tắt mic cũng không kịp nữa rồi, lúc này bình luận dày đặc trên màn hình đều khuyên Chủ Công ráng làm người đi. Thiết Trạch Hi thay mặt trả lời, “Nguyện vọng của các bạn thật tốt đẹp, đáng tiếc chỉ có thể mãi là nguyện vọng mà thôi.”
Bạch Tịch ngồi cạnh Thiết Trạch Hi cũng ló đầu sang hóng chuyện, sau đó cười hề hề với Chủ Công, “Chủ Công, tôi cảm thấy anh không xứng đứng ngang hàng với Lượng Thần chút nào, Lượng Thần người ta còn mời chúng ta đi ăn ở Hotpot Sun, còn anh tự nhìn lại mình đi, nhận được có cái chậu châu báu cũng tính toán thấy ghê.”
Văn Hạo Du: “Ít nhất tôi còn được tặng chậu châu báu.”
Bạch Tịch bị bật lại cho câm miệng, vì cậu ta lắm chuyện mà Thiết Trạch Tây lại phải giải thích trên livestream, “Ừ đúng rồi, Lượng Thần là muốn mời đội tôi đi ăn cơm, nhưng cuối cùng quyết định do đội tôi chi trả, dù sao tuyển thủ dự bị đội tụi tôi họ Tương cơ mà, con ông cháu cha hàng thật giá thật, mắc gì phải đi ôm đùi SSS, không phải tụi tôi ôm đùi SSS, là SSS chủ động tương trợ người nghèo.”
Chủ Công ghép đội đánh rank với Tiểu Kiều không thèm phản ứng, Lão Thiết tốt tính vẫn đang trả lời mấy câu hỏi của fan, mà Bạch Tịch cảm giác như mình mới vừa mất trắng cả trăm triệu tức giận đi sang chỗ Tương Ngôn xem anh ta đang làm gì. Gà Cay ngoan ngoãn chạy theo bên chân cậu ta, đại khái nó cũng đã dần quen thuộc với mọi người trong chiến đội nên không còn tự dưng sủa loạn lên nữa.
Tương Ngôn không mở camera cũng không mở mic, anh ta bật livestream xong thì để đó công khai ngồi xem phim hoạt hình, cả giới Liên Minh Huyền Thoại streamer duy nhất dám cả gan ăn gian giờ live như vậy chắc chỉ có một mình Tương Ngôn, dù sao câu lạc bộ là nhà họ mở, nền tảng live cũng là nhà họ điều hành.
Bạch Tịch đứng đằng sau Tương Ngôn nhìn một hồi, thật sự không nhìn ra đám người 2D đó có cái gì hay mà xem.
Thấy Tương Ngôn cữ mãi xem donghua không thèm nói gì tới mình, Bạch Tịch bắt đầu kiếm chuyện, “Ê, anh có biết làm chuyện chính không hả! Anh nhìn coi đội người ta trước trận đấu đều có poster để nâng cao sĩ khí, đội mình thì cái gì cũng không có, chưa đánh đã thua khí thế mất rồi, anh không tự thấy hổ thẹn hả?”
Tương Ngôn thong thả tạm dừng lại bộ donghua đang xem dở, xoay mặt lại nhìn Bạch Tịch, nghi hoặc hỏi, “Tôi đâu phải cái người bị cướp sạch trơn rừng đâu mà hổ với chả thẹn, muốn poster thì nói thẳng, công kích cá nhân không phải thói quen tốt đâu nhóc!”
Công kích cá nhân không tốt, vậy mỗi ngày anh đều làm cái gì đó?
Đại khái là tâm tình Tương Ngôn hôm nay không tồi, khịa Bạch Tịch xong vậy mà thật sự tắt donghua đi rồi mở phần mềm Photoshop lên, Bạch Tịch kinh ngạc hỏi, “Anh còn biết cả PS hả? Anh muốn tự làm poster sao? Ngay cả design mà anh cũng biết á?”
Bạch Tịch kêu hơi to tiếng làm mọi người trong phòng huấn luyện đều quay sang nhìn Tương Ngôn, Tương Ngôn đắc ý dựng thẳng lưng làm ra vẻ này chả có gì ghê gớm nói, “Có cái gì khó đâu, là do bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của mấy cậu đấy, mấy cậu nghĩ đám phú nhị đại bọn tôi chỉ biết xài tiền hoang phí thôi à, toàn được giáo dục trong môi trường tinh anh đó hiểu không?”
Bạch Tịch tin sái cổ gật đầu như điên, lại đề nghị, “Làm theo phong cách võ hiệp đi, nhìn ngầu lắm.”
Bạch Mặc lập tức phản đối, “Đừng, tôi thích khoa học viễn tưởng cơ, cái tấm poster trận mở màn của đội ba con giun với chúng ta ấy, cái kiểu y như phim bom tấn Hollywood ấy.”
Thiết Trạch Hi đã tắt livestream cũng phát biểu ý kiến, “Tôi thấy tấm poster biếm họa của đội OB tuần trước cũng thú vị lắm, còn được lên xu hướng nữa, nói là một làn gió mới mẻ trong giới poster.”
Tương Ngôn lạnh lùng giơ tay lên ra hiệu cho mọi người ngừng đưa ra ý kiến, dùng ngữ khí chuyên gia nói, “Tôi đã có sẵn idea rồi, mấy người không hiểu thế nào là marketing thế nào là design thì bớt làm phiền đi.”
Đại khái đây là lần đầu tiên mọi người trong đội dùng ánh mắt sùng bái nhìn chú lùn độc miệng, sau đó họ thấy Tương Ngôn thành thạo chọn công cụ vẽ bắt đầu phác họa những nét xiêu xiêu vẹo vẹo như con nít vẽ, vẻ mặt của cả đám bắt đầu nứt ra. Thời gian dần trôi, cho tới khi trên màn hình hiện lên năm hình người giống trái cà tím, Tương Ngôn còn viết bên cạnh mấy chữ ngoằn ngoèo như gà bới “GG cố lên!”, cả đám đều khϊếp sợ nhìn anh ta. Tương Ngôn không chút xấu hổ quay lại hỏi, “Poster xong rồi đó, mấy cậu thích không?”
Năm trái cà tím tinh đứng cùng nhau, mẹ nó ai mà thích nổi a???
Nếu poster của SSS là một dòng nước trong của giới poster, poster của OB là một làn gió độc lạ, vậy poster của GG nhất định là một quái thai, nhìn là đã muốn nhét lại vào bụng rồi.
Cái thứ được gọi là poster này thật sự xấu đau xấu đớn, Bạch Tịch, Bạch Mặc vì vốn từ hạn hẹp mà đang điên cuồng sắp xếp ngôn ngữ để miêu tả cái thứ điên rồ này, nhưng hai đứa còn chưa kịp mở miệng Úy Lan đã ngâm nga lắc lư đi vào phòng. Anh ta thấy chỗ Tương Ngôn tụ tập một đám người nên cũng xáp lại cạnh Bạch Tịch hóng chuyện.
“Úi chà!” Úy Lam chỉ vào màn hình của Tương Ngôn la to, “Đây là do tên anti khốn khϊếp nào vũ nhục chiến đội mình thế hả? Không nể mặt nhau đúng không! Tương Ngôn, cậu hỏi thăm cả dòng họ nó cho tôi, vẽ ra được cái thứ này thật không phải người mà, tên đó hận chiến đội chúng ta tới mức nào a, chúng ta đào mộ tổ tiên nó ra hay gì!”
Tương Ngôn mặt không cảm xúc nhìn Úy Lam, muốn dùng ánh mắt biểu đạt anh chết chắc rồi, Bạch Mặc khẩn trương đứng sau lưng Tương Ngôn làm khẩu hình với Úy Lam, “Hotpot Sun! Hot! Pot! Sun!”
Úy Lam dựa theo khẩu hình của Bạch Mặc lặp lại, “Nha…… chửi…… không…… lại?” Úy Lam tự cho mình thông minh cơ trí vỗ vai Tương Ngôn, “Cậu chửi không lại thì bảo tôi, tôi phụ cậu chửi. Để xem tôi có hỏi thăm ông ba cha mẹ cả dòng họ nó hay không!”
Tương Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Úy Lam nói, “Tổ tông nhà họ Tương, mồ mả tổ tiên nhà chúng tôi không phiền anh nhọc lòng, poster này là tôi vẽ đó, anh có ý kiến gì? Tôi cho anh thêm cơ hội nữa biểu đạt này.”
Linh hồn Úy Lam đã bị poster đả kích một lần, bây giờ lại bị tác giả poster đập cho ngu người, Úy Lam khổ sở trưng ra bộ mặt khóc không ra nước mắt với Tương Ngôn, “Tương Ngôn, hồi trước chúng ta đi học đều ghét nhất mấy đứa mách lẻo đúng không, cậu sẽ không rảnh đến mức nói lại với Tương Dư mấy câu chiện tầm phào của chúng ta đâu đúng không?”
Tương Ngôn vừa vươn ngón tay chọc mèo vừa thong thả đáp, “Để xem tâm trạng đã.”
Úy Lam nghĩ nghĩ, chỉ vào màn hình của Tương Ngôn diễn như thật, “Ây da, đây là poster ai vẽ vậy? Trình nghệ thuật này đúng là đỉnh cao, quả thực là Picasso của giới eSport, Da Vinci của LPL, thiên tài a, thiên tài của cả thế hệ.”
Hai người đường dưới ngồi tại chỗ không tham gia náo nhiệt nhìn diễn xuất tệ lậu của Úy Lam, quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương có tia tuyệt vọng. Một người bình thường sinh sống giữa một đám thần kinh rung rinh còn phải bảo trì lý trí không được đập chết họ, cuộc sống thật không dễ dàng mà.
Tâm trạng Tương Ngôn hôm nay đúng thật là khá tốt, anh ta nhìn Úy Lam nịnh nọt chỉ thiếu điều vẫy đuôi, kiêu ngạo ừ một tiếng xem như chấp nhận, sau đó lại phủi tay, “Cút hết đi cho tôi, đừng có xúm vào đây nữa.”
Mọi người đã không còn hứng thú ngắm nhìn “kiệt tác” của Tương Ngôn nữa, Bạch Tịch, Bạch Mặc, Thiết Trạch Hi còn có Úy Lam đều tản ra về chỗ. Ngồi xuống ghế rồi Thiết Trạch Hi vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, “Tương Ngôn, cái thứ… poster mà anh vừa vẽ kia, thật sự muốn đăng lên weibo hả?”
Tương Ngôn thản nhiên đáp, “Đúng vậy, làm sao?”
Lão Thiết đã lâu rồi không được ăn ở Hotpot Sun ngẫm nghĩ rồi trái lương tâm đáp, “Không có gì, tốt lắm.”
Tương Ngôn vừa lòng ừ một tiếng, hứng thú bừng bừng bắt đầu đăng Weibo. Úy Lam thầm nghĩ hành động này của Tương Ngôn quả thực không dám nhìn thẳng, sau đó anh ta nhìn đồng hồ mới nhớ tới một chuyện khác bèn hắng giọng nói, “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, các cậu có muốn biết hay không?”
Chủ Công: “Tin tốt là quản lý weibo làm poster cho chúng ta, tin xấu là có poster rồi còn không bằng không có?”
Tương Ngôn xoay ghế sang nhìn Chủ Công, “Văn Hạo Du, chú ý lời nói của cậu đó.”
Chủ Công: “Ha ha.”
Dung Kiều Mộc cắt ngang hai người hỏi Úy Lam, “Tin tốt với tin xấu gì?”
Úy Lam cười thần bí nói, “Tin tốt là vừa rồi dì nấu cơm gọi điện xin nghỉ một bữa nên không có cơm, các cậu có thể tùy ý đặt đồ ăn mấy cậu thích, tin xấu là ai gọi gì thì tự mà trả tiền, anh đây không có nuôi mấy đứa khốn khϊếp lương cao hơn cả anh đây đâu.”
Bạch Tịch nhìn sang Tương Ngôn, “Ba ơi!”
Bạch Mặc theo sát ngay sau, “Cha à!”
Thiết Trạch Hi không mặt dày như Đại Bạch Nhị Bạch, hắn rối rắm một chút rồi gọi, “Picasso.”
Tương Ngôn như đại gia ngả người vào ghế, chân bắt chéo hài lòng nhìn mọi người, đang định nói ok hôm nay tôi đãi thì lại nghe Dung Kiều Mộc nói, “Hôm nay để em mời mọi người đi.”
Tương Ngôn kinh ngạc liếc sang tiểu hồ ly, mọi người cũng cùng nhìn Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc tiếp tục nói, “Mọi người cứ chọn thoải mái, nhưng ăn xong rồi thì phải thi đấu cho tốt đó, phải thắng trận.”
Bạch Tịch hiểu rõ, “Không thành vấn đề, không phải chỉ là WG thôi sao, tụi tôi đã sớm muốn thay cậu dạy dỗ tụi nó một trận rồi, lần này đánh cho tụi nó ngu người, đánh cho khóc chạy về mách mẹ luôn.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, bọn họ chờ ngày này đã lâu rồi.
Dung Kiều Mộc lắc đầu, “Không phải WG, em muốn nói tới trận đánh với HP kìa.”
HP là câu lạc bộ cũ của Chủ Công, Dung Kiều Mộc nói xong thì ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Chủ Công. Họ không biết những chuyện loạn thất bát tao giữa Chủ Công và HP, chỉ cho là Dung Kiều Mộc muốn khai mào cuộc chiến đương gia chủ mẫu với Đại Oa, mà Chủ Công chính là tra nam bị kẹp giữa người mới và người cũ.
Người biết Dung Kiều Mộc thật sự đang suy nghĩ gì chỉ có mình Chủ Công, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, Dung Kiều Mộc cũng mỉm cười nhìn lại hắn, tuy cậu chưa nói gì nhưng Chủ Công biết Tiểu Kiều muốn bảo vệ hắn, bất bình thay cho hắn, cậu muốn chứng minh cho ban quản lý câu lạc bộ HP biết hắn còn chưa đi qua sườn bên kia của sự nghiệp đâu.
Chủ Công cảm thấy ấm lòng, cười lại với Dung Kiều Mộc, lại nhịn không được xoa tóc cậu nói cám ơn. Toàn bộ quá trình hai người giao lưu ánh nhìn, trừ hai chữ cám ơn là còn rõ nghĩa một chút thì đám người còn lại chẳng hiểu mô tê gì. Tương Ngôn thấy Chủ Công xoa đầu Tiểu Kiều liền cảm thán, “Tiêu rồi, CP Nồi (*) của tôi BE rồi sao, tôi còn chưa đọc xong fanfic nữa mà, giờ hỏng bét hết rồi.”
(*CP của Chủ Công và Đại Oa là Zhǔguō (煮锅 – nồi đun nấu), có chữ zhǔ đồng âm với Chủ Công – zhǔgōng và chữ guō đồng âm với Đại Oa – dàguō)