Khi tâm trạng con người dao động bất ổn, tư duy não bộ sẽ trở lên trì trệ, phán đoán đưa ra luôn bị cảm xúc chi phối khiến chúng ta dễ phạm sai lầm. Sau khi tâm tình ổn định, Tiêu Lỗi nhận thấy 20 vạn cũng không phải không có cách kiếm.
Tỷ như nếu đem bán một quả thận cậu có thể có ngay 20 vạn. Nhưng nếu không vạn bất đắc dĩ cậu cũng không làm vậy. Tiêu Lỗi thân thể vốn không tốt, còn chưa chắc có thể giải phẫu, nếu thật sự đem thận đi bán cậu hẳn phải sống quãng đời còn lại trong đau ốm. Cậu có thể ứng trước tiền lương tại tiệm đồ ngọt, nhưng số tiền còn thiếu vẫn quá lớn. Tiêu Lỗi muốn đi mượn tiền, nhưng ngân hàng hay nơi cho vay uy tín đều cần tài sản thế chấp, cậu hiện tại nào có tài sản gì, họ liền không cấp Tiêu Lỗi nhiều tiền như vậy. Nơi đồng ý cho cậu vay tiền thì lãi suất như muốn đòi mạng vậy, cậu suy nghĩ đến mình khả năng cả đời phải chịu cảnh nợ nần cũng lại từ bỏ.
Ban đầu cậu định mượn tiền Quý Thiệu Hoa, nhưng ngay lúc cậu toan mở lời thì nàng vui vẻ thông báo mình muốn mở thêm chi nhánh mới. Vẻ mặt cô tươi cười nói mình cuối cùng cũng tích góp đủ số tiền để mở rộng kinh doanh khiến lời nói đến môi Tiêu Lỗi biến mất tăm. Cậu không thân không thích, người thân thiết nhất chỉ có vυ' Trương, hiện tại có Quý Thiệu Hoa và ba nàng đối xử không tệ với mình cậu đã thực cảm kích, sao có thể mở lời rằng mình muốn mượn cô tiền, khiến công việc của cô bị chậm trễ được.
Trước mắt Tiêu Lỗi không có cách để có ngay 20 vạn, cậu chỉ có thể nhận thêm việc làm, nhịn ăn nhịn mặc để tích góp từng chút một. Mong sao khi cậu có đủ tiền cũng không quá muộn cho việc tiến hành phẫu thuật.
Tiêu Lỗi lại bắt đầu điên cuồng tìm việc. Ban ngày cậu vẫn làm việc tại tiệm đồ ngọt, tối thì làm đủ thứ từ phát tờ rơi, dọn dẹp vệ sinh, rửa chén thuê,… Thời gian cậu dành để nghỉ ngơi ngày càng ít, dưới mắt bắt đầu xuất hiện vết thâm nhàn nhạt, sắc môi vốn không mấy hồng hào nay càng thêm ảm đạm.
Quý Thiệu Hoa thấy sắc mặt Tiêu Lỗi không tốt, có khi còn ngủ gục tại quầy cũng thấy lo lắng mà hỏi han. Cậu tất nhiên không nói mình do làm việc quá sức mà sinh mệt mỏi, bịa vài lí do đơn giản khiến cô không chú ý nữa. Quý Thiệu Hoa nghe cậu nói một hồi thì không hỏi gì thêm, nhưng vẫn để cậu nghỉ làm vài ngày, yêu cầu cậu ăn ngủ cho tốt hãy quay lại làm việc. Tiêu Lỗi đành bất đắc dĩ chấp nhận nghỉ làm tại tiệm đồ ngọt một ngày. Tuy nhiên cậu cũng không thật sự nghỉ mà lại nhận thêm vài công việc thời vụ khác.
Có những sự việc xảy đến với chúng ta tưởng như tình cờ thoáng qua, nhưng khi suy xét lại ta mới thấy ấy là thời điểm vòng xoay số mệnh bắt đầu. Rất lâu về sau Tiêu Lỗi nhớ lại, nếu hôm ấy cậu thật sự nghe lời Quý Thiệu Hoa trở về nghỉ ngơi, phải hay không rất nhiều điều sẽ không xảy ra?
Sáng hôm ấy cậu lại nhận phát tờ rơi, địa điểm là trước cửa một khách sạn 4 sao trông rất sang trọng. Nói là trước cửa chỉ là đại khái, vì khách sạn lớn sao có thể để người phát tờ rơi hay bán đồ lặt vặt trước cổng cho được. Những khách sạn lớn kiểu vậy người tới không quyền quý thì là rất có tiền, đều là một loại không thể đắc tội cũng không thể làm phật lòng.
Tiêu Lỗi chỉ có thể đứng cách cửa khách sạn một khoảng. Đây là khu đất đắt đỏ của H thị, người qua lại đông đúc, tốc độ phát tờ rơi của cậu cũng nhanh hơn thường ngày.
Nắng sáng có phần dịu nhẹ chiếu xuống khiến gò má Tiêu Lỗi hơi ửng hồng, đôi môi vẫn nhạt màu nhưng tổng thể gương mặt đã có thêm chút sắc khí tươi sáng.
Từ cửa khách sạn đi ra vài tốp người, ngay khi ra đến ngoài họ liền tách ra mỗi người mỗi ngả, tựa như bèo nước gặp nhau, hợp rồi lại tan. Trong đó có một đôi nam nữ tiến gần đến phía Tiêu Lỗi đang đứng. Nữ nhân khoác tay một nam thanh niên, đầu tựa nhẹ bả vai hắn, miệng khẽ nhếch thủ thỉ điều gì đó. Nam thanh niên cũng cười cười đáp lại, tiễn nữ nhân kia lên chiếc xe đậu gần đó, tất cả đều thể hiện họ là một cặp đôi tình tứ. Nhưng khi chiếc xe đi khuất dạng, nụ cười trên mặt nam nhân kia vụt tắt, gương mặt nhất thời không miêu tả được là biểu cảm gì. Không hẳn là lạnh lùng cũng không hẳn là chán ghét, có thể xem như vô cảm bất cần.
Tuy nữ nhân kia nhìn qua khá trẻ trung, ăn vận phục sức đẹp đẽ, nhưng nhìn qua ai cũng nhận thấy nam nhân đi cùng trẻ tuổi hơn cô rất nhiều. Họ lại thân thân mật mật, bất giác ai cũng đoán được quan hệ giữa họ là loại gì. Nam thanh niên ấy cất bước về phía Tiêu Lỗi, khi hai người chạm mắt nhau thùy não đều đưa lại một vài hình ảnh quen thuộc.
Nam thanh niên kia thân hình thon dài thẳng tắp, đuôi mắt sắc bén, lệ chí thật đậm nơi khóe mắt trái điểm thêm trên gương mặt vài phần ngạo khí. Đây là nam nhân đi cùng cô bé đặt mua bánh kem bạc hà tại tiệm đồ ngọt, người có ánh mắt như thưởng thức với cậu.
Nam thanh niên cũng ngừng lại, mắt chạm mắt với cậu, Tiêu Lỗi khá chắc rằng người này cũng nhận ra mình, hơi gật đầu chào hỏi. Người nọ cũng gật đầu chào lại, không nói cũng không biểu cảm, ước chừng nhìn cậu vài giây rồi sải bước đi khỏi.
Tiêu Lỗi lại tiếp tục rải tờ rơi, cậu nhớ gương mặt nam thanh niên kia vì ánh nhìn người nọ không khiến cậu phản cảm, còn hắn nhớ ra cậu…cậu cũng không chắc. Có khi lúc ngưng lại kia chỉ là trùng hợp, hắn thấy cậu gật đầu chào hỏi thì đáp lại thôi, dù sao hai người cũng không quen biết, có nhận ra nhau hay không cũng không quan trọng.
Tiêu Lỗi phát truyền đơn nguyên một buổi sáng, chiều thì phát bóng, tối thì rửa chén tại một nhà hàng. Nói là rửa chén bát nhưng chốc chốc cậu lại bị sai xử một đống công việc từ lau dọn sàn bếp, xử lí đồ thải, đôi lúc còn phải bưng đồ cho khách, căn bản là chân tay không ngừng nghỉ.
Tiêu Lỗi nhận tiền theo giờ, chỉ rửa chén bát hay đồng thời làm chuyện khác cậu cũng không ngại. Nhà hàng này có quy mô tương đối, nhân viên đôi lúc không đủ, bởi vậy mới thuê thêm người làm theo giờ như Tiêu Lỗi, tiền công còn khá hậu hĩnh, cậu có hoạt động nhiều chút cũng coi như không thiệt.
Hôm nay thực khách đông hơn mọi hôm, Tiêu Lỗi đang phải đảm nhiệm vai trò như nhân viên phục vụ, bưng đồ ăn cùng vài nhân viên khác, vẫn luôn chạy qua lại không ngừng. Cậu bưng món súp tới một bàn hai người trong góc, hơi cúi đầu đặt đồ ăn xuống, tính rời đi thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
“A…anh là nhân viên tại tiệm đồ ngọt trước cổng trung học X đúng không, anh nghỉ làm tại đó rồi sao?”
Tiêu Lỗi ngẩng đầu, một gương mặt thanh tú có nét bầu bĩnh cũng đang nhìn cậu. Là cô nhóc đặt mua bánh kem bạc hà. Cậu nhìn phía đối diện, gương mặt có bảy phần tương tự cô nhóc nhưng mang nét sắc xảo hơn, nam nhân hơi nheo mắt nhìn cậu. Tiêu Lỗi có chút ngoài ý muốn, không ngờ gặp lại nam thanh niên kia nhanh vậy.
“Không có, anh chỉ làm thêm tại đây vào buổi tối thôi, ban ngày vẫn làm tại tiệm đồ ngọt.” – Tiêu Lỗi hơi mỉm cười với cô nhóc, cô bé liền ngượng ngùng đỏ mặt.
“Anh tên Tiêu Lỗi đúng không, à…em có thấy anh đeo bảng tên.” – cô nhóc hơi đưa tay gãi tai, có vẻ bối rối.
Tiêu Lỗi vốn tưởng cô bé chỉ nhất thời hỏi một câu, hiện trông dáng vẻ bối rối kia, cậu hẳn cũng nên nói vài lời đáp lại.
“Phải, em nhớ sao. Anh còn chưa biết tên em” – Tiêu Lỗi hơi gượng gạo, cũng không chắc người ngồi đối diện là anh trai cô nhóc. Nếu đó cố tình là bạn trai cô, hoặc vẫn là anh trai cô thì việc anh hỏi tên cô bé cũng hơi kì quái. Nhưng Tiêu Lỗi cũng không biết nói gì, cậu chỉ muốn đáp lời khiến cô không ngại ngùng thôi.
“Em tên Dương Hiểu An, đây là anh trai em, Dương Hiểu Ninh. Anh hai, đây là người lúc trước em nhắc tới, anh có thấy qua anh ấy rồi, ở tiệm đồ ngọt đó, anh nhớ không?” – cô Nhóc vui vẻ giới thiệu luôn nam thanh niên đối diện.
Hóa ra họ thật là anh em, thật ra nhìn ngoại hình hai người ai cũng có thể nhận rõ. Tiêu Lỗi vẫn cảm thấy gượng gạo, anh ta sẽ không phải vì cô nhóc nhắc đến mình trước đó mà cho rằng cậu dụ dỗ cô bé, nên mới nhìn chằm chằm cậu lúc sau đó chứ? Cậu tổng cảm giác không phải, ánh mắt của Dương Hiểu Ninh nhìn cậu không giống cảnh cáo hay thù địch, cái khiến cậu tò mò là cô nhóc nhắc cậu trước mặt hắn vì lí do gì?
“Hân hạnh, Dương tiên sinh” – Tiêu Lỗi hơi cúi người chào hỏi.
Dương Hiểu Ninh chỉ nhẹ gật đầu, giọng nói phát ra không nhanh không chậm, khiến người đối diện không rõ trong lời nói ấy chứa đựng cảm xúc gì.
“Hân hạnh, cậu Tiêu”
“Không làm phiền hai người dùng bữa, tôi xin phép” – Tiêu Lỗi cất giọng, giọng cậu vốn dễ nghe, chỉ là cậu kiệm lời, bình thường nếu không phải bắt buộc rất ít khi mở miệng.
Quay người rời đi, cậu còn rất nhiều việc cần làm, số tiền còn thiếu không phải ít. Cậu không đủ hơi sức đi quan tâm người khác nghĩ gì hay nói gì về mình, mọi tế bào não của cậu đều đang tập trung nghĩ cách kiếm tiền.
Tiêu Lỗi quay lại làm việc, hiện cậu cần dọn khu vực WC của nhà hàng. Cậu cũng không rõ là trùng hợp đến mức nào, Tiêu Lỗi lại đυ.ng mặt Dương Hiểu Ninh lần nữa. Anh ta đứng tựa bồn rửa, tay cầm điếu thuốc gần cháy hết, mùi khói gay mũi phảng phất xung quanh.
Tiêu Lỗi tay còn cầm dụng cụ chà rửa, cúi đầu chào hắn, hắn cũng ngưng lại nhìn cậu. Tiêu Lỗi đi nhanh qua người hắn, chuẩn bị dọn dẹp.
“Không phải cậu nói mình còn làm tại tiệm đồ ngọt sao, tại sao ban ngày còn đi phát tờ rơi?” – phía sau cậu vang lên một giọng nam trung tính, nghe không rõ biểu cảm.
Tiêu Lỗi quay đầu, chỉ nhẹ đáp:
“Được nghỉ phép một ngày, không muốn lãng phí thời gian nên làm chút việc kiếm thêm thôi, phiền anh để ý rồi.”
Sắc mặt Tiêu Lỗi gần đây quả thực rất không tốt, mắt thường cũng có thể nhận ra cậu không nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không thì Quý Thiệu Hoa cũng chẳng khăng khăng bắt cậu nghỉ ngơi một ngày. Dương Hiểu Ninh tất nhiên cũng thấy được điều ấy, dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc:
“Cậu rất thiếu tiền sao?”
Con người có rất nhiều nhu cầu, nhưng những nhu cầu thiết yếu cơ bản như ăn ngủ nghỉ luôn được đáp ứng đầu tiên. Một người nếu không màng đến sức khỏe mà bán mạng làm việc thì chỉ có thể là rất cần tiền thôi.
Tiêu Lỗi ngưng mắt nhìn Dương Hiểu Ninh, người này hỏi vậy là có ý gì? Là tò mò hay là khinh thường cậu, cậu không biết được. Dù sao Tiêu Lỗi nghèo là thật, người khác có biết hay không biết vẫn không thể thay đổi.
“Phải, rất thiếu tiền” – Tiêu Lỗi nhìn thẳng mắt Dương Hiểu Ninh, giọng bình thản.
Dương Hiểu Ninh nhìn cậu, đoạn cất giọng:
“Em gái tôi có nhắc về cậu trước đây, con bé thích vẽ, nó rất muốn cậu làm mẫu vẽ cho nó. Cậu có thể đồng ý làm mẫu cho con bé vẽ một bức không?”
Vừa dứt lời, chưa đợi cậu mở miệng, hắn lại bổ sung:
“Tôi sẽ trả thù lao, cậu làm thêm ở nhà hàng này thù lao bao nhiêu, tôi trả giống vậy, hay cậu muốn cao hơn cũng có thể.”
Giọng điệu bình bình lọt vào tai Tiêu Lỗi, không hạ thấp cũng không đề cao, vẫn như vô cảm. Tiêu Lỗi hơi cười đáp lại:
“Không nhất thiết phải như vậy, anh chụp một kiểu ảnh, đem về cho cô bé vẽ theo là được, không cần tốn công thuê tôi làm gì.”
Tiêu Lỗi thật không nghĩ Dương Hiểu An muốn vẽ mình. Cậu cũng được nghe nhiều người khen bản thân xinh đẹp, nhưng Tiêu Lỗi không thấy vậy. Cậu cảm thấy ngoại hình của mình chỉ đem lại phiền phức, nếu nói là đẹp, hẳn là…như nam nhân kia đi.
“Hiểu An con bé có thói quen, cần nhìn trực tiếp mới có thể vẽ. Hiện con bé còn đi học, thời gian tập vẽ vào chiều muộn, mỗi ngày hai giờ, một bức tranh cần khoảng mười ngày để hoàn thiện, tôi trả cậu 100 đồng một giờ, cậu thấy sao?”
Tiêu Lỗi nhận làm thời vụ tại nhà hàng này được trả 50 đồng một giờ, một tối làm 4 giờ. Hiện Dương Hiểu Ninh trả cậu 100 đồng một giờ đã là quá cao, hơn nữa làm mẫu vẽ không giống làm công, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không cần suy nghĩ cũng có thể thấy cậu có lợi hơn.
Tiêu Lỗi có gương mặt đẹp, vốn có rất nhiều công việc trả thù lao cao cậu có thể làm, tỷ như chụp mẫu quần áo, hoặc làm mẫu vẽ như Dương Hiểu Ninh vừa đề cập. Thế nhưng cậu vốn e sợ người khác biết bí mật của mình, những công việc có khả năng phải lộ cơ thể dù thù lao cao đến mấy cũng không nhận, chỉ đi làm công việc phổ thông bình thường.
Thấy cậu chưa trả lời, Dương Hiểu Ninh lại nói thêm:
“Em gái tôi thích vẽ chân dung, trước giờ nó hay ngại ngùng, đây là lần đầu tôi thấy con bé thực lòng muốn vẽ ai đó, cậu có thể suy xét một chút không?”
Tiêu Lỗi thật sự cần tiền, thậm chí còn từng nghĩ đến bán thận, hiện có thể kiếm thêm chút ít, đương nhiên không từ chối.
“Được, tôi đồng ý”
Nam thanh niên cũng không tỏ vẻ gì là mừng vui khi cậu nhận lời, tựa như hắn biết chắc cậu sẽ không từ chối vậy.
“Hiểu An luyện vẽ từ 7 đến 9 giờ tối, tôi cho cậu địa chỉ, cậu tự tới được chứ?”
“Có thể.” – Tiêu Lỗi đáp
Dương Hiểu Ninh ghi lại địa chỉ cho cậu, cũng trao đổi số điện thoại và địa chỉ nơi ở của cậu, tất cả đều diễn ra nhanh chóng, không hề có lời lẽ thừa thãi. Khi Tiêu Lỗi nghĩ mọi việc đã xong xuôi thì Dương Hiểu Ninh nói thêm một câu:
“Nếu em gái tôi có hỏi, cậu có thể nói là cậu tình nguyện đến làm mẫu vẽ được không?”
Từ khi gặp đến giờ, có lẽ chỉ khi nói câu này Tiêu Lỗi mới cảm thấy chút biểu cảm trên mặt Dương Hiểu Ninh, chút biểu cảm rất nhỏ, thể hiện điều ấy còn quan trọng hơn việc cậu đồng ý làm mẫu vẽ cho Dương Hiểu An.
“Không vấn đề gì, hiện tại tôi thật sự cần tiền, sau này…nếu cô bé thích, tôi cũng không ngại tình nguyện làm mẫu”
Dương Hiểu Ninh chớp mắt lại trở về diện vô biểu tình, nhưng giọng nói vẫn nghe ra đôi chút cảm kích:
“Cảm ơn cậu, mai cậu có thể bắt đầu tới”
Cậu và hắn cũng không nói thêm chuyện gì, hắn rời đi, cậu lại tiếp tục dọn dẹp, cậu còn phải làm rất nhiều việc để nhận tiền công tối nay. Cơ thể đã rất mỏi mệt, từng tế bào kêu gào kháng nghị, nhưng suy nghĩ trong đầu khiến cậu áp chế tất cả xuống, giúp cậu tiếp tục chống chọi qua thêm một ngày.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hôm sau, 7 giờ tối cậu có mặt tại địa chỉ Dương Hiểu Ninh đưa, là một ngôi nhà nhỏ đơn giản nằm trong ngõ, kiến trúc không mấy mới mẻ nhưng tổng thể rất sạch sẽ, hẳn chủ nhân cũng là người ngăn nắp. Tuyến xe chỉ dừng lại ở đường lớn, Tiêu Lỗi cũng cần hỏi thăm một chút mới tìm thấy địa chỉ nhà.
Cậu ấn chuông cửa, rất nhanh một cô nhóc ra đón cậu, là Dương Hiểu An, trông thấy cậu còn rất vui vẻ.
“Chào anh…mời anh vào nhà” – giọng cô nhóc còn vương vài phần non nớt, không giấu được cảm xúc tươi vui.
Căn nhà bề ngoài đơn giản nhưng bên trong bài trí cũng đủ tiện nghi, vật dụng nên có đều có. Trong gian bếp là bát đũa vừa rửa, nền nhà lát loại gạch kiểu cũ, trên bàn ăn nhỏ cắm một lọ hoa, hương hoa nhẹ lan trong không khí, thoáng chốc Tiêu Lỗi cảm giác được bầu không khí ấm áp của gia đình.
Dương Hiểu Ninh từ trong phòng đi ra, gật đầu chào cậu.
“Anh hai, anh Tiêu Lỗi đến rồi, em còn tưởng anh nói giỡn, không ngờ anh ấy thật đồng ý làm mẫu cho em”
“Được rồi, đừng mất thì giờ, muốn vẽ gì thì vẽ đi” – Dương Hiểu Ninh nói.
“Dạ, anh hai”
Cô nhóc dẫn Tiêu Lỗi vào một phòng cạnh đó, bên trong có giá vẽ, màu và bảng màu bày đầy đất, còn có vài tập giấy hơi hỗn độn, ngoài ra còn một chiếc sofa đơn, đây hẳn là nơi cô nhóc vẽ tranh.
Cô bé vẫn hơi ngương ngùng, mở lời:
“Cảm ơn anh đồng ý làm mẫu vẽ cho em, em chỉ nói vài câu về anh với anh hai em, không ngờ anh ấy lại tìm anh, làm phiền anh rồi”
Tiêu Lỗi thấy vậy cũng liền nói:
“Không phiền, anh còn chờ xem tranh của em, chắc hẳn em vẽ rất đẹp”
Má cô bé hơi hồng lên, lúng túng nói:
“Dạ, cũng bình thường ạ, mình…mình bắt đầu nhé”
Nói rồi cô bé đưa cho Tiêu Lỗi một bộ đồng phục học sinh, muốn cậu mặc vào. Tiêu Lỗi nhận lời đi ra thay đồ, khi nhìn thấy mình trong gương cậu có chút ngẩn ngơ. Cậu trước đó không lâu cũng vẫn còn khoác bộ đồng phục học sinh như vậy, tuy thời gian ấy không có mấy bạn bè nhưng cũng là lúc cậu thả lỏng tâm tình nhất. Hiện tại thấy lại chính mình với dáng vẻ khi còn đi học, cậu lại bất giác hoài niệm.
Dương Hiểu An đưa thêm cho Tiêu Lỗi một cuốn sách, kêu cậu ngồi trên sofa đọc, tư thế tùy ý, cậu thấy thoải mái là được. Cô bé thì ngồi sau giá vẽ, bắt đầu đưa bút. Không gian trở lên tĩnh lặng, Tiêu Lỗi còn nghe được tiếng loạt soạt của đầu bút va vào giấy vang lên trong phòng.
Dương Hiểu An đưa cậu một quyển truyện cổ tích Tây âu, nói về mấy nàng công chúa và hoàng tử, Tiêu Lỗi chỉ việc ngồi yên mà đọc. Trước đây tại cô nhi viện không có nhiều sách cho thiếu nhi, đa phần những câu chuyện loại này đều được vυ' em kể cho một đám vào dịp cuối tuần. Khi cậu còn nhỏ thì không thể nhớ hết các chi tiết, khi lớn thì không hứng thú cũng không có thời gian mà tìm hiểu. Hiện tại nghiêm túc đọc lại thấy có cảm thụ khác.
Công chúa trong truyện dù có khó khăn đến đâu đều sẽ tìm được hoàng tử của mình, rồi sau đó sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nếu hiện tại cậu còn nhỏ sẽ không khỏi cảm thấy tình cảm của hoàng tử và công chúa dành cho nhau thật cao cả. Đáng tiếc cậu đã không còn nhỏ nữa, cậu biết công chúa dù gặp khó khăn nhưng vẫn là công chúa, đều xinh đẹp hiền dịu mới được hoàng tử cứu giúp, mà công chúa cuối cùng cũng sẽ chỉ thuộc về những chàng hoàng tử ưu tú xuất chúng. Mọi thứ chỉ là một câu chuyện viển vông khiến đám nhỏ có cái nhìn mơ ước về tương lai.
Tiêu Lỗi không anh dũng uy phong như hoàng tử, sẽ có nàng công chúa nào chịu để cậu giải cứu. Cậu càng không phải công chúa, cậu chỉ là một nhân vật tầm thường, liệu cậu có được hưởng cái gọi là hạnh phúc mãi mãi về sau hay không đây?
Hơn một tháng nay Tiêu Lỗi luôn trong trạng thái thiếu ngủ, bình thường khi làm việc cần hoạt động còn có thể duy trì tỉnh táo, lúc này không gian yên tĩnh, cậu ngồi đọc sách một hồi liền ngủ quên. Hai tiếng cứ thế trôi qua, đến khi một giọng nói gọi cậu tỉnh dậy.
“Anh Tiêu Lỗi, anh Tiêu Lỗi,…”
Tiêu Lỗi lờ mờ mở mắt, trông thấy đầu tiên là gương mặt của Dương Hiểu An đang cười híp mắt nhìn cậu. Mất vài giây lấy lại ý thức, đã nhận tiền của người ta mà lại ngủ quên, Tiêu Lỗi không khỏi áy náy.
“Xin lỗi, thật ngại quá, nhận lời làm mẫu vẽ cho em mà lại ngủ quên mất.”
Cô nhóc ngược lại không trách móc gì, chỉ cười mỉm:
“Không sao, chính em nói anh chọn tư thế thoải mái nhất mà. Em chỉ vừa phác họa đôi chút, anh muốn nhìn qua không?”
Tiêu Lỗi vừa áy náy vừa tò mò, cô bé vẽ cậu lúc ngủ sao, không biết khi ấy cậu có bày ra tư thế gì kì quái không, bèn tiến lại sau giá vẽ.
Bức tranh mới chỉ được phác họa sơ qua, rất nhiều nét thừa còn chưa tẩy, nhưng cũng nhìn ra được nhân vật chính trong bức tranh là cậu. Tiêu Lỗi vóc người nho nhỏ, lưng dựa sofa, khuỷu tay chống cằm, tay còn lại đặt trên đùi cầm một cuốn sách, mi mắt cụp xuống, phân không rõ là đang đọc sách hay đang ngủ.
Tiêu Lỗi thật lòng tán thưởng: “Em vẽ đẹp lắm, anh vốn tưởng dáng vẻ lúc ngủ của mình rất xấu, em còn phác hoạ được đẹp như vậy”
Dương Hiểu An vừa vui vừa ngượng ngùng:
“Anh quá khen, đây mới chỉ là phác họa, sợ rằng tranh vẽ xong sẽ bị anh chê cười rồi. Chỉ sợ tranh vẽ ra không đẹp như người thật được.”
Nói đến đây cô bé ấp úng: “À…ý em là, anh…anh đẹp lắm, em sợ tranh mình vẽ không miêu tả hết được.”
Tiêu Lỗi chỉ cười cười:
“Cảm ơn em, tranh của em chắc chắn sẽ giống người vẽ chúng, đều rất đẹp và khả ái”
Cô nhóc đỏ bừng mặt, loay hoay cây cọ vẫn cầm trong tay, đoạn nói:
“Vẫn…vẫn là anh đẹp hơn. Anh có anh chị em không, anh đẹp như vậy, họ hẳn cũng rất đẹp”
Lần này thì cậu không duy trì nụ cười được nữa, chỉ nhẹ nói:
“Anh sống trong cô nhi viện, cũng không biết người thân của mình là ai, mong rằng họ giống như lời em nói”
Dương Hiểu An hơi bất ngờ, xong lại luống cuống:
“Em xin lỗi, em không cố ý, em chỉ là…”
“Không sao, không có vấn đề gì to tát cả. Đã 9 giờ hơn rồi, anh phải về thôi, anh rất chờ mong khi bức vẽ của em hoàn tất.”
Cô nhóc cụp mắt, đưa Tiêu Lỗi ra về. Khi ra khỏi phòng đã thấy Dương Hiểu Ninh ngoài phòng khách, hắn mặc áo khoác, gật đầu với Tiêu Lỗi rồi cùng cậu ra cửa. Chỉ nghe giọng Dương Hiểu An cất lên:
“Anh Tiêu Lỗi đi đường cẩn thận. Anh hai cũng đi làm cẩn thận.”
Hai người đi cùng nhau ra đến đường lớn, Dương Hiểu Ninh bắt taxi, Tiêu Lỗi thì chờ xe bus, dọc đường vẫn không ai nói gì.
Có vẻ như chuyện Tiêu Lỗi là cô nhi khiến Dương Hiểu An thấy bản thân hơi vô ý, hoặc cô bé muốn làm thân với Tiêu Lỗi mà những buổi làm mẫu vẽ sau đó của cậu cô nhóc đều nói chuyện nhiều hơn.
Những câu hỏi hoặc chủ đề đơn giản, đôi khi có phần trẻ con của cô bé cũng khiến hai người thân thiết hơn đôi chút. Tiêu Lỗi cũng chủ động mở lời nhiều hơn, ngoài lúc cô nhóc quá chuyên chú vẽ tranh thì đa phần không khí đều vui vui vẻ vẻ.
Dương Hiểu An vẫn luôn tránh nhắc đến việc Tiêu Lỗi sống tại cô nhi viện, nhưng đôi khi vẫn có chủ đề chạm tới, cậu cũng thoải mái nói vài câu, sau đó cô bé đều im lặng một lúc, liền chuyển qua chủ đề khác.
Lúc đầu Tiêu Lỗi nghĩ cô nhóc lại cảm thấy áy náy, cho đến khi cậu làm mẫu vẽ cho cô bé được tròn một tuần, Tiêu Lỗi mới biết cô nhóc cũng không phải áy náy, mà là đồng cảm.
Hôm ấy cũng là vô tình nhắc đến chuyện tại cô nhi viện, Dương Hiểu An sau khi im lặng một hồi thì cất giọng, tiếng nói đượm nỗi buồn:
“Thật ra… ba mẹ em cũng mất cách đây 4 năm, hiện tại em chỉ còn anh hai là ruột thịt, cũng xem như là mồ côi”
Dường như cô bé cảm thấy hoàn cảnh của mình và Tiêu Lỗi có điểm tương tự, liền nói rất nhiều. Hầu như cả buổi tối hôm ấy cậu chỉ nghe cô bé kể chuyện, không phải chuyện cổ tích, là một câu chuyện đời thật, người kể không phải vυ' em mà là một cô bé 14 tuổi.
Ba mẹ của Dương Hiểu An và Dương Hiểu Ninh gặp tai nạn xe cộ khi đi làm về, mất ngay tại chỗ. Năm ấy cô bé mới 10 tuổi, Dương Hiểu Ninh 19 tuổi, đang là sinh viên năm nhất. Thật không may đoạn đường họ gặp tai nạn vắng vẻ, người gây tai nạn đã chạy mất, đến khi có người trông thấy thì đã không còn cơ hội cứu sống.
Ba mẹ của Dương Hiểu An và Dương Hiểu Ninh là người từ huyện nhỏ lên thành phố mưu sinh, thân thích trên thành phố đều không có ai, họ vừa mất hai anh em cũng không có chỗ dựa vào. Nhưng khi ấy Dương Hiểu Ninh cũng đã 19 tuổi, lo liệu tang sự cho cha mẹ xong thì dứt khoát bỏ học đi làm, mọi chi tiêu sinh hoạt và học phí của Dương Hiểu An đều do anh lo liệu.
“Anh hai không bao giờ nói cho em biết anh ấy làm việc gì. Thời gian đầu sinh hoạt quả thưc khó khăn, anh ấy cũng luôn đi sớm về muộn, nhưng hai năm gần đây thì anh ấy chỉ đi làm vào buổi tối thôi, tiền kiếm được cũng nhiều hơn. Căn nhà này ban đầu cũng do ba mẹ em trả góp, còn chưa được quá nửa thì họ đã mất rồi, nhưng đầu năm nay anh hai cũng mua đứt luôn.”
Suốt buổi Tiêu Lỗi không nói được mấy câu, thuần túy chỉ nghe cô nhóc nói. Cô nhóc đang trút bầu tâm sự, cậu hiểu cảm giác ấy, chỉ là chuyện của cậu không phải chỉ là nghèo đói đơn côi, cậu còn có khác biệt quái dị với người thường, khiến cậu không thể tâm sự với bất cứ ai, Dương Hiểu An cũng không.
“Em nói như vậy chứng tỏ anh hai em và em đều rất giỏi, rất kiên cường. Sau này anh trai em nhất định có thể thay thế ba mẹ cho em một cuộc sống càng tốt hơn.”
Ngay cả khi cô bé nhắc đến cha mẹ đã khuất cũng chỉ mang nét mặt buồn thương, nhưng hiện tại Tiêu Lỗi thấy rõ khóe mắt Dương Hiểu An đã hồng hồng.
“Hai năm gần đây mặc dù sinh hoạt không phải là gánh nặng, nhưng anh hai lại thay đổi rất nhiều. Anh ấy ít nói cười hơn, với em thì không sao nhưng với người ngoài thì hoàn toàn trở lên lạnh lùng, có đôi khi còn mặt mũi bầm dập về nhà. Em cũng biết nghề nghiệp bình thường không thể có nhiều tiền nhanh như vậy, chỉ sợ anh ấy vì muốn kiếm tiền mà dấn thân vào con đường xấu. Anh ấy hiện là thân nhân duy nhất của em, thật lòng em không mong anh ấy gặp điều chẳng lành.”
Giọng cô bé bắt đầu nức nở, khiến Tiêu Lỗi không biết làm sao, cậu tiến lại xoa đầu cô nhóc:
“Em cảm thấy anh trai em là người như vậy sao?”
Dương Hiểu An lắc đầu, cậu lại nói:
“Em là người hiểu anh trai mình nhất, em cảm thấy không phải thì là không phải, không nên nghĩ nhiều như vậy, anh nhìn được anh trai em rất thương yêu em, sẽ không để em phải lo lắng đâu.”
Một hồi lâu tâm tình cô bé mới ổn định, cậu cũng đến giờ ra về. Như thường lệ lại đi cùng một đoạn đường với Dương Hiểu Ninh.
Bức họa của Dương Hiểu An đã sắp hoàn thiện, cậu cũng sắp không gặp cô nhóc mỗi tối. Trong lòng sinh chút tiếc nuối, dù sao vòng bạn bè của Tiêu Lỗi ít ỏi, cô nhóc là một trong số ít người tỏ bày cảm xúc với cậu một cách chân thật như vậy.
Nghĩ tới những gì cô bé vừa nói, cậu bất giác liếc nhìn Dương Hiểu Ninh đi bên cạnh. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là mở lời:
“Dương tiên sinh, thứ cho tôi nhiều chuyện, anh nên nói chuyện nhiều hơn với em gái mình. Cô bé thấy anh đi làm ban đêm, vẫn luôn lo lắng cho anh.”
Dương Hiểu Ninh dừng cước bộ, nhìn Tiêu Lỗi, từ túi áo trong lấy ra một bao thuốc, châm lửa một điếu rồi hút một hơi dài, phả ra làn khói hư ảo. Giọng nói vẫn bình bình xuyên qua những tia khói xám trắng lọt vào tai Tiêu Lỗi:
“Con bé kể chuyện gia đình tôi cho cậu nghe rồi sao?”
Tiêu Lỗi vội nói:
“Phải, có chuyện về ba mẹ hai người, cô bé nói sợ anh vì kiếm tiền lo cho mình mà đi con đường xấu.”
Dương Hiểu Ninh đột nhiên nhếch miệng cười:
“Haha, đi con đường xấu, phải rồi.” – nói rồi nhìn thẳng mắt Tiêu Lỗi
“Sáng hôm ấy cậu gặp qua tôi trước cổng khách sạn đúng chứ?”
Tiêu Lỗi gật đầu, Dương Hiểu Ninh nói tiếp:
“Cậu đoán xem nghề nghiệp gì có thể kiếm tiền nhanh, chỉ làm vào ban đêm, ban ngày thì đi ra từ khách sạn?”
Tiêu Lỗi chỉ biết im lặng, nhất thời không nói được câu gì.
“Cậu nói xem đó có phải con đường xấu không? Hẳn là phải, thế nhưng nó giúp tôi kiếm nhiều tiền, còn dư giả đủ để trả cậu 100 đồng một giờ chỉ để cậu ngồi làm mẫu vẽ cho em gái tôi. Nó xấu trong mắt mọi người, nhưng lại tốt đối với tôi, nhưng tôi không muốn em gái mình cũng nghĩ anh trai nó làm điều xấu, cảm ơn cậu quan tâm, nhưng chỉ đến đây thôi.”
Hắn lại phả một hơi khói, cất bước tiếp tục đi, Tiêu Lỗi vẫn im lặng, nhưng trước khi khoảng cách hai người quá xa, cậu cất tiếng:
“Anh làm công việc gì tôi không quan tâm, với tôi không cướp bóc không lừa gạt không làm điều trái đạo đức thì không gọi là xấu. Anh vẫn nên nói vài lời với em gái mình, để cô bé bớt lo lắng đi.”
Dương Hiểu Ninh dừng lại, như thể suy nghĩ gì đó. Khi Tiêu Lỗi bước tới thì hắn cũng cất bước theo, hai người lại song song cùng đi ra đường lớn. Trước khi mỗi người một ngả như thường lệ, Tiêu Lỗi nghe Dương Hiểu Ninh cất giọng, chất giọng không còn bình bình vô cảm như mọi khi, nghe như có phần cảm thán:
“Thật ra tôi chỉ làm nhân viên pha chế tại quán bar, tình huống như lúc cậu trông thấy không xảy ra thường xuyên, nhưng không tránh được. Xem như cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi sẽ nói chuyện với Hiểu An.”
Sau đấy hai người vẫn tách ra, Tiêu Lỗi một mình trên đường lớn không khỏi suy ngẫm lại chuyện hôm nay. Cậu hiểu cảm giác của Dương Hiểu Ninh, nếu hiện tại cậu có một người em gái hoặc em trai, cậu hẳn cũng tìm mọi cách để chăm sóc họ thật chu toàn. Thứ cậu muốn là tình thân, nếu có rồi cậu cũng sẽ bằng mọi giá bảo vệ nó, chẳng thà con đường cậu chọn là đúng hay sai.
Bất giác Tiêu Lỗi cảm thấy Hiểu An cô bé này vẫn thật may mắn, có một anh trai luôn yêu thương mình, cũng giống như tình cảm của cha Quý Thiệu Hoa dành cho nàng vậy, chỉ là anh hai cô bé không nói hẳn ra. Trước đây cậu cũng từng được vυ' Trương quan tâm, nhưng hiện tại không còn nữa. Tiêu Lỗi không khỏi nghĩ nếu như có một người luôn yêu thương cậu như vậy, cậu chắc chắn cũng sẽ như Dương Hiểu An, vì người ấy mà lo nghĩ không thôi.