Tiêu Lỗi cảm nhận rõ ràng rằng thái độ của Dương Hiểu Ninh đối với cậu có thay đổi. Dù không trò chuyện thân thiết với cậu như Dương Hiểu An nhưng chí ít cũng bắt đầu chào hỏi, ngữ khí cũng không lạnh lùng vô cảm như thường ngày. Có một lần còn mời cậu thứ nước uống gì đó, nửa trong suốt nửa xanh biếc, có vị ngòn ngọt thanh thanh như bạc hà, hỏi thì hắn chỉ đáp:
"Rượu champagne nồng độ nhẹ, công thức mới, cậu có thể uống thử rồi cho ý kiến."
"Ừm...champagne? Tôi chưa uống rượu bao giờ, nhưng vị ngon lắm, nhìn còn rất đẹp mắt." – Tiêu Lỗi đáp
Cậu còn tưởng rượu uống vào phải vừa cay vừa đắng, không nghĩ lại ngọt như vậy, liền uống hết cả ly Dương Hiểu Ninh đưa. Kết quả là buổi làm mẫu cho Dương Hiểu An hôm ấy cậu ngủ li bì suốt hai giờ đồng hồ. Cô nhóc còn phải lay tỉnh một hồi mới gọi được cậu dậy, má cậu còn hây hây đỏ, mắt như mất tiêu cự nhìn trái phải hồi lâu mới thanh tỉnh.
Tiêu Lỗi thầm nhủ không phải Dương Hiểu Ninh nói champagne gì đó chỉ là nồng độ nhẹ thôi sao, từ giờ hẳn không thể uống rượu, không thể lại say đến mức ngủ ngất đi cần người lay tỉnh được.
Có thể do men rượu vẫn còn, hoặc do thái độ Dương Hiểu An có chuyển biến khiến Tiêu Lỗi mạnh dạn trò chuyện với anh trên đoạn đường đi cùng ngắn ngủi của hai người.
"Em gái anh có nói rằng hai người đã trò chuyện nhiều hơn, cô bé vui lắm, nói là anh không làm chuyện gì xấu nên cô nhóc an tâm hơn nhiều. Anh nên thẳng thắn với em gái mình sớm hơn, cô nhóc cũng không phải băn khoăn trong khoảng thời gian dài như vậy." – Tiêu Lỗi mở lời.
Dương Hiểu Ninh nhìn sang cậu, không đáp lời ngay, khi Tiêu Lỗi tưởng rằng anh sẽ im lặng thì Dương Hiểu Ninh ứng thanh:
"Công việc của tôi cũng không phải rất được hoa nghênh, đôi khi cũng không chỉ là pha chế, cậu thấy rồi đấy. Hiểu An hay suy nghĩ nhiều, không cho con bé biết tường tận vẫn tốt hơn. Dù sao tiền tôi kiếm được vẫn là hợp pháp, có khi còn nhiều hơn so với cậu bán mạng làm việc một khoản không nhỏ đâu."
Tiêu Lỗi cười khổ trong lòng, cậu cũng tự biết mình tuy làm việc không màng sức khỏe nhưng quả thật tiền kiếm không bao nhiêu. Cậu không cần sinh hoạt xa xỉ nhưng cần tiền giải phẫu, còn cần rất nhiều. Nghĩ đến đây cậu bất chợt buột miệng:
"Tôi đúng là cần tiền, nơi anh làm việc trả công cao lắm sao, có lẽ tôi cũng nên thử bán mạng mình vào đó một lần."
Tiêu Lỗi vừa dứt lời đã nhận thấy không ổn, cậu thật sự không nên đụng đến rượu lần nào nữa, chỉ một ly đã khiến cậu không tự chủ nói ra miệng suy nghĩ trong đầu.
Dương Hiểu Ninh đột ngột dừng bước, cất giọng, giọng nói bình bình nhưng thể hiện sự nghiêm túc:
"Cậu nên dừng suy nghĩ ấy thì hơn, nơi đó không phù hợp với cậu đâu."
Tiêu Lỗi biết Dương Hiểu Ninh làm việc tại quán bar. H thị là trung tâm kinh tế của cả nước, nơi ăn chơi giải trí mỗi năm mọc lên như nấm sau mưa, club và bar đếm không xuể, là nơi tụ tập của đủ loại người. Cậu nhỏ con gầy yếu, đến làm công tại quán ăn nhỏ còn suýt bị làm nhục, nếu thật làm tại quán bar Tiêu Lỗi cũng không biết bảo toàn được mình hay không. Nhưng một phần là tò mò, một phần không muốn thể hiện mặt yếu đuối của bản thân, Tiêu Lỗi phản bác:
"Không thử sao biết được, có khi tôi còn làm tốt hơn anh." – Tiêu Lỗi đáp, ngữ điệu nửa đùa nửa thật.
Dương Hiểu Ninh tuy hay diện vẻ thờ ơ vô cảm nhưng anh làm việc trong môi trường hỗn tạp như quán bar cũng có hơn hai năm, ngoài việc biết nhìn mặt người ra thì còn giỏi đoán ý, cũng biết Tiêu Lỗi chỉ nói đùa nhưng vẫn muốn cảnh tỉnh cậu một phen, cười cười đáp lại:
"Quán bar có rất nhiều chức danh, phục vụ thường được trả 500 đồng một buổi, nhân viên cao cấp được trả 1000 đồng, nhân viên pha chế 2000 đồng, ngoài ra còn có MB (Moneyboy: trai bao) và quản lý. Hiện tại chỉ có quản lý và MB là có thể kiếm nhiều tiền hơn tôi, cậu không thể làm quản lý, vậy muốn ứng tuyển MB hả? Ngoại hình như cậu phụ nữ không mấy hứng thú đâu, nhưng đàn ông thì có thể đấy. Sao? Không cần bán mạng nhưng có muốn thử bán thân một lần không?"
Tiêu Lỗi nhất thời á khẩu, cậu không nghĩ đến Dương Hiểu Ninh trả lời thẳng thắn như vậy. Chính mình mạnh miệng lúc đầu, hiện lại không nói được gì. Tiêu Lỗi vừa xấu hổ vừa lúng túng không biết đáp lời ra sao, lại nghe Dương Hiểu Ninh nói:
"Cậu nếu không quá túng quẫn thì đừng nghĩ làm việc tại quán bar, những chốn hỗn tạp người yếu đuối luôn thân bất do kỷ, cậu bước chân vào rồi sẽ không còn toàn vẹn mà trở ra đâu."
Nói rồi Dương Hiểu Ninh cất bước đi tiếp, Tiêu Lỗi nhìn theo bóng lưng anh từ từ tiến ra ngõ nhỏ, cậu nhẹ bước đi theo.
Tiêu Lỗi hiểu được Dương Hiểu Ninh là đang nhắc nhở cậu, môi trường hỗn tạp sẽ khiến cậu khó tránh bị nhúng chàm. Nhưng chính cậu lại nghĩ H thị vốn đã là một cái vòng hỗn tạp, mà chính cậu hiện cũng không thể làm điều mình muốn, cũng là thân bất do kỷ cả thôi.
Tiêu Lỗi và Dương Hiểu Ninh nếu nhìn góc độ nào đó thì có cùng một mục tiêu như nhau. Dương Hiểu Ninh muốn chăm sóc em gái, mà cậu muốn một gia đình, cách thức có khác nhau nhưng chung quy thứ hai người sở cầu đều là tình thương. Hai người một cao một thấp đi ra khỏi con ngõ, tiến bước tới đường lớn xe cộ qua lại tấp nập. Từ trong ngõ trông ra có thể thấy ánh đèn chiếu rọi khiến bóng lưng họ nhòe dần rồi mất hẳn, như thể nuốt chửng hai người vào trong luồng sáng phố thị.
___________
Mỗi một ngày mới đến con người chúng ta thường phải đứng trước những lựa chọn khác nhau, hoặc nhiều hoặc ít, có đơn giản như việc lựa chọn quần áo để mặc, đồ ăn để ăn, có phức tạp như quyết định đầu tư một khoản tiền lớn, kết hôn, sinh con,... Tùy vào suy nghĩ của mỗi cá nhân mà những lựa chọn ấy có thể trở nên quan trọng hoặc không quan trọng, nhưng hầu hết mỗi người đều có rất nhiều sự chọn lựa. Tiêu Lỗi lại khác, cậu hiện tại cảm nhận con đường cậu có thể chọn không chỉ hạn hẹp mà còn ít đến đáng thương.
Sau lần chuẩn đoán chi tiết thứ hai với Duẫn Phong, anh nói rằng thời điểm tốt nhất để cậu giải phẫu là trong 6 tháng tới. Anh đã liên hệ được với một vị bác sĩ có kinh nghiệm phẫu thuật trường hợp tương tự cậu, nếu cậu đồng ý thì trong thời gian tới hai người sẽ cùng nhau nghiên cứu quá trình giải phẫu và phục hồi. Tiêu Lỗi nửa mừng nửa lo, cậu đương nhiên đồng ý, nhưng 6 tháng cậu muốn kiếm 20 vạn ở đâu đây.
Vậy mới nói, dù không hãm trong bùn Tiêu Lỗi vẫn là thân bất do kỷ. Trước mắt cậu chỉ có vài lựa chọn giúp cậu kiếm đủ 20 vạn trong 6 tháng. Bán thận không thể, vay nặng lãi không thể, làm công bình thường thì không đủ, đột nhiên cậu nhớ tới gì đó, có lẽ thật sự phải thử bán mạng một lần rồi.
Cầm chiếc điện thoại second hand đời cũ trên tay, Tiêu Lỗi bấm một dãy số trên danh thiếp, đến khi đầu máy bên kia được kết nốt, cậu liền nói:
"Chào, tôi là Tiêu Lỗi, quán bar nơi anh làm việc, có thể...giới thiệu tôi vào làm được không, Dương tiên sinh?"
Dương Hiểu Ninh ngừng khoảng mấy giây, chiếc điện thoại cũ của cậu âm thanh không được xử lí tốt, giọng anh trở nên trầm hơn mọi khi:
"Cậu thật sự cần tiền đến mức muốn thử bán thân sao?"
"Không...không làm loại công việc đó, tôi chỉ muốn làm nhân viên bình thường tại quán thôi, anh không phải từng nói nhân viên phục vụ cũng có thể nhận 500 đồng một buổi sao? Tôi cần tiền, tôi muốn thử." – Tiêu Lỗi vội đáp.
"Tối nay lại nói sau đi, khi nào Hiểu An tập vẽ xong chúng ta có thể nói chuyện."
"Được...làm phiền anh rồi."
Cuộc trò chuyện chỉ ngắn ngủi vài câu. Hai người vốn chỉ là sơ giao, đúng ra cậu còn đang làm công cho Dương Hiểu Ninh, anh cũng tỏ vẻ không khuyến khích cậu làm việc trong bar, hiện mình còn nhờ vả thật đúng là làm phiền người khác rồi.
Tối ấy sau khi Dương Hiểu An luyện vẽ xong như thường lệ tiễn hai người ra cửa, chỉ là họ không đi ra đường lớn như mọi khi mà nán lại tại chiếc ghế đá dưới chân cột đèn gần đó. Dương Hiểu Ninh vừa hút thuốc vừa nói:
"Thất lễ, nói chuyện trong nhà có thể bị Hiểu An nghe được, đành đưa cậu ra ngoài vậy."
Sau khi thở ra một hơi đầy khói trắng đục, Dương Hiểu Ninh tiếp tục:
"Chẳng phải tôi nói cậu trước đó rồi sao, cậu không hợp làm việc tại nơi hỗn tạp như vậy đâu. Cậu mang gương mặt này đi đường ban ngày còn có người dòm ngó, nói chi đến hộp đêm. Cậu chỉ muốn làm nhân viên bình thường nhưng trong môi trường ấy có hàng tá người có thể dùng tiền đè chết người. Họ nhìn trúng cậu thì lúc ấy không phải là cậu muốn thế nào mà là họ muốn cậu thế nào cậu phải như thế ấy, hiểu ý tôi chứ?"
Dương Hiểu Ninh nói Tiêu Lỗi đương nhiên hiểu, nhưng biết làm sao được, lựa chọn của cậu hiện tại quá ít ỏi, giữa việc có khả năng bị nhúng chàm và việc không được giải phẫu thì Tiêu Lỗi vẫn muốn thử dấn thân một lần. Chỉ cần kiếm đủ 20 vạn cậu sẽ lập tức nghỉ việc, nhiều lắm là tròn 6 tháng, trước lúc phẫu thuật hẳn có thể đi.
"Tôi biết, nhưng tôi cần tiền, kiếm đủ tiền rồi tôi sẽ lập tức nghỉ, 6 tháng, nhiều nhất 6 tháng thôi, anh có thể giới thiệu tôi chứ?"
Tiêu Lỗi nhìn thẳng Dương Hiểu Ninh, mắt cậu to tròn sáng rỡ. Dương Hiểu Ninh bất giác thấy ánh mắt cậu có vài phần giống Dương Hiểu An, có nét trong sáng, nhưng Tiêu Lỗi còn có vẻ kiên định, thoáng thấy sự quật cường, điểm này cô nhóc 14 tuổi chưa có được. Cho đến khi điếu thuốc cháy gần hết, Dương Hiểu Ninh mới lại mở miệng:
"Có thể, tối mai đi cùng tôi, tôi làm tại bar Opium, số 88 đường XX."
Tiêu Lỗi không nghĩ Dương Hiểu Ninh đồng ý nhanh như vậy, vội đáp: "Cảm...cảm ơn anh, nếu được nhận tôi nhất định sẽ báo đáp anh sau."
Dương Hiểu Ninh nhìn cậu, rất nhanh liền nói:
"Chắc chắn được nhận, nơi đó là quán bar cao cấp, tuyển người để ý nhất chính là mặt mũi, cậu trước khi tính báo đáp tôi thì tính làm sao để sống tốt 6 tháng tới đi thì hơn. Quán bar cao cấp dạng du côn thông thường không thể vào, nhưng đã vào được rồi thì đều là thành phần không thể chọc tới. Cậu nên làm sao biến mình xấu đi một chút thì tốt."
Tiêu Lỗi tự biết gương mặt mình đem lại nhiều phiền phức. Cậu cũng muốn có đường nét nam tính góc cạnh, cố tình mặt cậu lại trắng nõn tinh xảo, ông trời như thể muốn khẳng định cậu là thứ bán nam bán nữ vậy. Thế nhưng cậu cũng không thể tự rạch mặt mình được, chỉ có thể chấp nhận nó thôi, như cái cách cậu chấp nhận mình có một cơ thể song tính trong 18 năm qua vậy.
"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn lời khuyên của anh." – Tiêu Lỗi nhẹ đáp.
Cậu cảm nhận được Dương Hiểu Ninh là có ý tốt với cậu, dù câu từ thẳng thắn không hề có mấy phân tình cảm, nhưng nếu xét đến mối quan hệ không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè hiện tại của họ, cậu cũng đã tính nợ anh một phần nhân tình.
Dương Hiểu Ninh nói không sai, quản lý chỉ nhìn mặt cậu và hỏi vài ba câu đã đồng ý nhận cậu vào làm. Nếu nói nhà hàng khách sạn được phân chia thứ hạng dựa vào số sao thì quán bar Opium cũng tương tự một khách sạn 5 sao. Nơi đây chia làm hai khu vực, tầng trệt dành cho thành viên phổ thông, khu vực tầng lầu dành cho thành viên VIP. Nhân viên phục vụ cũng theo đó mà phân loại, Tiêu Lỗi là nhân viên bình thường, chỉ phục vụ tại tầng trệt. Nơi này phân biệt nhân viên theo thẻ tên, phục vụ thường mang thẻ trắng, phục vụ cao cấp mang thẻ vàng, nhân viên pha chế mang thẻ xanh, quản lý mang thẻ đen, còn MB thì là thẻ đỏ.
Dương Hiểu Ninh ngoài mặt thì tỏ vẻ Tiêu Lỗi vào được rồi còn việc sống được không thì tùy cậu. Thế nhưng chỉ vài câu nói gợi ý cũng khiến cậu dễ làm việc hơn rất nhiều.
"Tầng trệt đa phần là khách nữ, cậu không cần quá lo. Khách VIP thường đến sau 9 giờ, đa phần là nam, khi đó cậu có thể dọn dẹp tại khu phía sau, quá 9h30 hãy trở lại. Ai nhờ cậu mang đồ lên khu vực VIP thì ráng mà từ chối, cũng đừng trò chuyện nhiều với MB ở đây, hiểu không?"
Tiêu Lỗi nhất nhất vâng theo lời Dương Hiểu Ninh, cũng thật lòng cảm kích anh. Phải biết rằng không dễ để một người tình nguyện giúp đỡ một người xa lạ mà không mang mục đích lợi dụng cũng không đề cập đến chuyện hồi báo. Cậu tự hiểu là Dương Hiểu Ninh khả năng đồng cảm với cảnh ngộ của mình nên mới quan tâm cậu, tính ra cả hai người đều đang là mồ côi.
Vì quán bar chỉ mở vào buổi tối nên ban ngày Tiêu Lỗi vẫn đi làm tại tiệm đồ ngọt của Quý Thiệu Hoa. Ban ngày thì cậu được ngửi mùi trà và bánh ngọt thoang thoảng, ban đêm thì là mùi rượu và nước hoa trộn lẫn với nhau, ban ngày là ánh nắng sáng rực, ban đêm lại là ánh đèn disco chớp nháy chuyển động liên tục kèm theo tiếng nhạc không dứt. Sự khác biệt giữa không gian ngày và đêm khiến Tiêu Lỗi không khỏi cảm thán xã hội có thật nhiều mặt khác nhau. Có người chọn nghiêng về một mặt, hoặc sống trong cả hai, tựa như cậu vậy, cũng coi như một trải nghiệm.
Vào ngày mà Dương Hiểu An hoàn thành bức tranh, Tiêu Lỗi mang đến một chiếc bánh kem bạc hà cho hai anh em họ. Anh nhớ lần cô bé nhất định đặt mua bánh kem bạc hà, đoán rằng cô nhóc thích ăn, liền mua một chiếc. Dương Hiểu An nhìn thấy bánh thì vui lắm, cảm ơn Tiêu Lỗi không quên khoe cậu bức tranh hoàn chỉnh của mình. Tiêu Lỗi vẫn biết cô nhóc vẽ rất khá, nhưng khi nhìn vẫn không khỏi thốt lên: "Đẹp quá, em vẽ đẹp lắm, nhìn rất sống động."
Cô nhóc ngượng ngùng một hồi, nói:
"Cảm ơn anh, vẫn là nhìn anh bên ngoài đẹp hơn. Anh về sau nếu có rảnh có thể đến đây chơi, em sẽ vẽ lại một bức khác đẹp hơn, cũng giống anh hơn nhiều."
Có vẻ vì thời gian học tập và làm việc của hai anh em khiến họ có ít cơ hội trò chuyện, Tiêu Lỗi đúng lúc là người bạn cho cô bé giãi bày, hiện không còn gặp nhau mỗi tối không khỏi khiến cô nhóc thấy buồn.
"Được, vậy nhờ em nhé, họa sĩ tương lai."
Tiêu Lỗi và Dương Hiểu Ninh sau đó cùng tới bar Opium, trên đường Dương Hiểu Ninh bỗng nói:
"Con bé không thích vị bạc hà, mà thích vị dâu tây." Tiêu Lỗi hơi bất ngờ, đáp:
"Vậy sao, lần trước cô bé đặt bánh kem vị bạc hà nên tôi tưởng..."
"Vì tôi không thích ăn đồ ngọt, chỉ có vị bạc hà là miễn cưỡng vừa miệng, hôm đó là sinh nhật con bé, vì muốn cùng tôi ăn bánh kem nên mới đặt vị bạc hà thôi. Cậu nếu muốn mua bánh thì nên mua vị dâu tây, con bé sẽ thích hơn."
"Được" – Cậu nói, không khỏi thấy tình cảm anh em họ dành cho nhau thật tuyệt, mỗi một sở thích của nhau đều hiểu rõ, chẳng ngại không được ăn thứ mình thích để đối phương có thể ăn cùng mình. Nếu cậu cũng có một người quan tâm mình thích ăn gì như vậy thì tốt biết bao.
Thời gian trôi nói nhanh không nhanh, chậm không chậm, chỉ chớp mắt Tiêu Lỗi an an ổn ổn làm tại bar Opium được một tháng mà không gặp sự cố gì. Tầng trệt nơi cậu làm việc khách đa phần là nữ, cậu cũng có bị mấy người khách nam trêu chọc mấy lần nhưng Dương Hiểu Ninh đều khéo léo giải quyết cho cậu. Anh làm ở đây lâu, quen biết cũng nhiều, mở lời rồi tự nhiên không ai đụng chạm cậu nữa. Cậu chỉ phụ trách bưng đồ uống và dọn dẹp, công việc không tính nhiều, mặc dù không nói nhiều nhưng do gương mặt tinh xảo nên khá nhiều khách nữ cho cậu tiền bo, tính ra một buổi cậu có thể nhận từ 500 đến 1000 đồng. Tiêu Lỗi tất nhiên vui vẻ, điều ấy đồng nghĩa với việc cậu có thể kiếm đủ 20 vạn nhanh hơn dự tính, có thể sớm phẫu thuật, làm một người bình thường, cũng có thể sớm nghỉ làm tại bar một chút. Vốn dĩ mọi việc sẽ đúng như cậu dự tính nếu như không có một sự kiện xảy ra.
Ca làm của Tiêu Lỗi chỉ đến 11 giờ, hôm nay vừa lúc cậu chuẩn bị đổi ca thì một nhân viên tiến tới nhờ vả:
"Tiêu Lỗi, cậu mang giúp tôi khay đồ uống này lên phòng VIP tầng 4, số 403 được không, tôi cần đi vệ sinh gấp, sắp không nhịn nổi rồi, ui da...nhờ cậu đó, tầng 4 không thể chậm trễ được đâu."
Cậu nam kia là một nhân viên phục vụ cao cấp, mang thẻ vàng, chỉ bỏ lại khay đồ uống cho cậu rồi chạy thẳng vào khu WC, Tiêu Lỗi nhất thời không biết làm sao. Dương Hiểu Ninh đã dặn dù ai nhờ mang đồ lên khu vực VIP cũng đừng mang. Quán bar này có rất nhiều MB phục vụ cho khách VIP, mà Dương Hiểu Ninh cũng nói khách VIP đa phần là nam, Tiêu Lỗi không khỏi e ngại một phen. Dẫu sao cậu cũng từng trải qua việc suýt bị cưỡng ép một lần, bóng ma tâm lí không nhỏ.
Đương Tiêu Lỗi loay hoay không biết nên làm sao thì quản lý đi tới, thấy thẻ số 403 trên khay đồ uống thì hơi tức giận, đoạn nói:
"Sao đồ uống còn chưa mang lên nữa, có biết tầng 4 là khách quan trọng bậc nào không hả, còn không mau bưng lên."
Tiêu Lỗi hốt hoảng làm theo lời quản lý, đến khi dừng chân trước cửa phòng 403 rồi hối hận cũng đã muộn. Cậu đành mở cửa bước vào, tận lực cúi thấp đầu, chỉ chăm chú đặt đồ uống lên bàn rồi nhanh chóng trở ra. Nhưng còn chưa quay đầu đã nghe tiếng gọi:
"Thẻ trắng sao, lần đầu thấy đó, người mới à, ngẩng đầu lên coi nào."
Tiêu Lỗi nghe được một giọng trung niên ồm ồm, không khỏi rùng mình, cậu không muốn ngẩng đầu một chút nào, bất động mất một lúc. Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn, nói tiếp:
"Này, cậu điếc à, nghe hiểu không thế, ngẩng đầu lên cho tôi nhìn mặt."
Tiêu Lỗi hết cách, đành từ từ ngẩng đầu lên, bấy giờ cậu mới quan sát được quang cảnh trong phòng. Trong phòng có 5 người tính cả cậu, một người trung niên có vẻ ngà ngà say đang ôm một cậu nam trẻ tuổi. Tiêu Lỗi nhìn sang bên cạnh liền thấy một ông chú bụng phệ, đồng dạng ôm một cậu trai trẻ, ngực áo hai cậu trai đều mang thẻ tên màu đỏ, là MB. Tiêu Lỗi không nhìn sang thì thôi, nhìn rồi mới thấy không ổn, vì hắn ta cũng đồng thời nhìn rõ mặt cậu. Tiêu Lỗi thấy rõ hắn mở to mắt nhướn mày, tay khoác vai cậu MB bên cạnh buông lỏng ra.
"Ối, tiểu mĩ nhân, sao ta chưa thấy em bao giờ, thô lỗ thô lỗ rồi. Tới tới, phải uống rượu chào hỏi chứ đúng không."
Tiêu Lỗi nhìn chiếc bụng phệ đầy mỡ của hắn ta, kèm theo giọng cười cười đầy tính dục không khỏi nhớ tới gã chủ quán ăn nọ. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác bất an không thôi, nhưng cậu biết khách ở tầng này không thể đụng. Đây là tầng cao nhát của quán bar, đồng nghĩa khách nhân ở đây cũng cao quý nhất, là loại mà chỉ cần hô một tiếng đủ khiến kẻ làm công như cậu vạn kiếp bất phục.
Cố gắng không thể hiện sự bất an ra ngoài, cậu đáp lại:
"Xin lỗi quý khách, nhân viên cao cấp hiện đang vắng mặt, tôi sẽ gọi họ lên phục vụ ngài chu toàn, xin ngài chờ..."
Cậu còn chưa nói hết câu gã ta đã đứng dậy tiến lại phía cậu, khoác vai và nói:
"Không không, không cần thiết, có em ở đây rồi không phải sao. Đến, ngồi xuống rót rượu đi nào."
Tiêu Lỗi nhịn xuống ý nghĩ hất cánh tay gã ta ra, nghiêm túc rót rượu vào ly cho gã. Vị khách còn lại gần như ngủ rồi, hai nam thanh niên còn lại trong phòng cũng nhìn cậu chăm chăm, cậu trai ngồi cạnh gã béo còn liếc mắt lườm cậu, cất giọng ỏng ẹo:
"Kìa, Phương tổng, ngài thật là, chưa gì đã quên em rồi, ngài không sợ em ghen sao, ngài nhìn cậu ta đến chảy cả nước miếng rồi kìa."
Tiêu Lỗi không ngại cậu ta lườm mình, cậu ta nếu có thể khiến gã bụng phệ này thôi chú ý cậu thì cậu còn mang ơn cậu ta thật lòng, từ giờ về sau cậu cũng không dám lên lại khu vực VIP lần nào nữa. Nào biết cái gã được gọi là Phương tổng lại hắng giọng:
"E hèm, được rồi, hai cậu lui ra đi, còn cậu, ở lại phục vụ tôi." – gã ta chỉ chỉ Tiêu Lỗi rồi ra lệnh hai cậu trai kia ra ngoài.
Tiêu Lỗi lo đến mức mồ hôi tay chảy không ngớt, thế nhưng cậu lại không thể làm gì.
"Rượu đã được rót thưa ngài, nếu không còn gì thì tôi xin phép..."
"Gượm đã, lại đây, ngồi xuống cạnh tôi."
Tiêu Lỗi chỉ đứng im tại chỗ, chân tay cậu như cứng lại vậy, ý nghĩ nguy hiểm hiện đầy rẫy trong đầu khiến cậu sợ hãi không thôi.
"Em có biết tôi là ai không? Ngoan, tiểu mĩ nhân, lại đây ngồi rót rượu cho tôi nào, đừng để tôi nói thêm lần nữa."
Hắn ta nhìn cậu chăm chăm từ đầu đến chân, nhất là gương mặt cậu. Tiêu Lỗi cực kỳ bài xích nhưng vẫn lê bước chậm chạm tiến lại, ngồi cách hắn một khoảng xa.
"Em cố tình không hiểu ý tôi phải không, sao lại ngồi xa như vậy, lại gần đây."
Tiêu Lỗi cắn răng tiến lại gần, gã ta chỉ chờ có thế mà quàng tay kéo cậu lại, cậu liền hét lên:
"Á, ngài...ngài làm gì? Tôi chỉ là nhân viên, tôi không phục vụ nhu cầu khác."
Tiêu Lỗi bật dậy khỏi người gã ta, lại nghe hắn ta nói:
"Được, được, vậy em uống hết ly rượu này, tôi liền không làm gì em, nào, em cũng biết tôi là khách VIP ở đây, không định làm tôi phật ý đấy chứ?"
Tiêu Lỗi chần chừ, cùng lúc đó, ngay tại phòng VIP bên cạnh có một cuộc trò chuyện khá sôi sổi.
"Này A Hạo, đi bar mà lại mang cái mặt táo bón kia là sao vậy? Chê quán của tôi phục vụ không chu đáo hả?" – Dịch Khiêm vừa nói vừa vỗ vỗ cậu bạn lâu năm.
Trình Minh Hạo mặt lạnh trả lời:
"Phục vụ không tệ, nhân phẩm chủ quán như vậy mà kinh doanh được quán bar như này đã không tồi rồi."
"Cậu thiếu đấm phải không hả, nhân phẩm tôi cái rắm. Ông đây không phải người tốt không ai là người tốt. Cậu bị cái gì mà hai tháng nay không tụ tập với anh em, chịu gặp rồi thì ngồi lạnh mặt thả rắm thối thế hả." – Dịch Khiêm không có vẻ gì là tức giận, cợt nhả nói.
"Ầy ầy, A Hạo a A Hạo, có phải công việc bận rộn không giải quyết nhu cầu thường xuyên không? Mary mấy lần gọi cho tôi nói gọi điện cậu không bắt máy, hẹn gặp bị trợ lý của cậu từ chối. Cô ta gấp muốn chết rồi, coi bộ rất muốn từ bạn tình ngắn hạn thành tình nhân chính thức của cậu đây, haha" – Bạch Nguyên Vũ ngồi trên ghế lô bên cạnh cũng mở miệng.
"Cô ả phiền phức, biết trước lúc đầu không nên chọn cô ta làm bạn giường mới đúng." – Trình Minh Hạo trầm giọng, ngữ khí không mấy vui vẻ.
"Vô tình quá đó A Hạo, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nhắc mới nhớ, Duẫn Phong đâu, hai tháng nay cậu ta bận cái gì mà cũng không gặp anh em thế." – Bạch Nguyên Vũ nói.
"Hôm trước nghe cậu ta kể qua điện thoại, hình như có một ca bệnh mới, cần nghiên cứu, nói cái gì mà thành công thì coi như cậu ta học hành không phí công. Cái thằng gàn dở, tôi hoài nghi cậu ta phải kết hôn với mấy cái bệnh án, chứ không cô nào mê nổi cái thói cuồng y học như cậu ta." – Dịch Khiêm vừa nói vừa nhăn mặt, cực kỳ bất mãn vì buổi tụ họp lại thiếu mất một người.
"Ba cậu ta vẫn để cậu ta làm bác sĩ trong bệnh viện sao, không bắt cậu ta về quản lý chuỗi bệnh viện gia đình nhà mình à?" – Bạch Nguyên Vũ tò mò.
"Duẫn Phong còn có anh trai, cậu ta tạm thời chưa bị bắt về nhà, nhưng chẳng chóng thì chày, cũng phải nhận mệnh của lão ba thôi. Chết tiệt, giờ chỉ làm bác sĩ mà còn không gọi được cậu ta, đến lúc phải quản lý sản nghiệp gia đình có lí nào phải trải thảm mời mới gặp được không?" – Dịch Khiêm lại nói.
Trình Minh Hạo nhấp một ngụm rượu, hai người này là bạn lâu năm với anh, còn cả một người nữa là Duẫn Phong. Ba Duẫn là bạn của ba Trình Minh Hạo, anh và Duẫn Phong cũng là bạn từ thuở nhỏ. Gia đình cậu ta có chuỗi bệnh viện tư nhân, Duẫn Phong cũng đam mê y học, học xong nhất quyết muốn làm bác sĩ chứ không muốn quản lý sản nghiệp. Nhưng hắn có một anh cả lớn hơn 5 tuổi, ba Duẫn cũng để mặc hắn thích gì làm nấy mấy năm nay.
Dịch Khiêm và Bạch Nguyên Vũ thì là bạn quen biết khi học đại học, vẫn chơi chung cho đến bây giờ, có thêm cả Duẫn Phong. Gia đình Dịch Khiêm là hắc đạo, kinh doanh quán bar, club và sòng bài. Cậu ta hiện đang dần tiếp quản giúp cha mình, bar Opium là một trong số đó. Còn Bạch Nguyên Vũ thì ngược lại, cậu ta là con cháu bạch đạo chính cống. Từ ông cố nội của cậu ta khi phục vụ trong quân ngũ đã lập công lớn, liên tiếp đến đời ông, cha, hiện tại Bạch Nguyên Vũ cũng hoạt động trong lĩnh vực chính trị.
Bốn con người với bối cảnh khác nhau, thậm chí còn trái ngược nhau nhưng lại trải qua thời niên thiếu cùng nhau. Họ từ những chàng trai bừng bừng sức trẻ, suy nghĩ bồng bột, hành động táo bạo trở thành nam nhân thành thục, tác phong trầm ổn. Dù ngoại hình hay suy nghĩ thay đổi, thứ duy nhất họ vẫn giữ là tình bạn, tình anh em chí cốt.
Trình Minh Hạo tâm trạng rối bời không thôi, như thể có một cột khói nghẹn lại ở cổ họng mà anh có làm sao cũng không thể thở ra vậy. Anh cho người tìm Tiêu Lỗi gần hai tháng nay, cố tình một chút bóng dáng cũng không thấy.
Trình Minh Hạo đã trải qua tuổi trẻ nông nổi, cũng kinh qua rất nhiều thương vụ làm ăn lớn lớn nhỏ nhỏ, nếu không phải có tâm trí bình ổn, hiện anh hẳn phải phát hỏa ra bên ngoài với người xung quanh.
Tâm trạng bực bội, Trình Minh Hạo rút một điếu thuốc, toan châm lửa thì Dịch Khiêm nói nhanh:
"Này này, mời Trình tổng ra ngoài hút thuốc giùm, nơi đây không khí thanh tịnh, đừng làm ô nhiễm."
Trình Minh Hạo đứng dậy, trước khi đi vẫn phải đáp lời:
"Quả là thanh tịnh, buôn bán ế ẩm có khác."
Giọng Dịch Khiêm vang lên:
"Cậu quả nhiên thiếu đấm, rắm thối thả bên ngoài đi, mất hứng lão tử."
Trình Minh Hạo không đi đâu xa, chỉ đứng ngoài cửa phòng, anh vốn định hút xong một điếu rồi trở vào ngay. Nào ngờ cửa phòng bên cạnh bỗng bật mở, một thân hình nho nhỏ lảo đảo chạy vụt ra, đâm thẳng vào l*иg ngực Trình Minh Hạo, còn vô lực mà ngã xuống. Anh đưa tay đỡ người nọ, vừa cúi đầu đã kinh ngạc không thôi, đây chẳng phải cậu nhóc anh tìm suốt hai tháng trời đây sao. Gương mặt vẫn tinh xảo như cũ, gò má hơi hồng hồng, miệng thở dốc thì thào:
"Giúp...giúp tôi với"
Trình Minh Hạo khẽ nhếch miệng cười, này có phải gọi là tìm mòn gót giầy vẫn không thấy, thấy được rồi lại chẳng tốn công hay không. Cậu còn tự chạy vào lòng anh, xem ra anh nhìn trúng cậu nhóc này cũng không sai đâu.
Tiêu Lỗi uống xong ly rượu gã Phương tổng đưa thì lại bị bắt rót rượu hầu hắn ta. Cậu biết tửu lượng mình kém, đây còn là rượu mạnh, đầu óc rất nhanh choáng váng, hơn nữa còn rất buồn ngủ, như thể cậu vừa uống thuốc ngủ vậy. Gã bụng phệ thấy cậu lảo đảo biết rằng thuốc mê gã lén bỏ vào rượu đã ngấm, ngang nhiên đến sờ xoạng cậu. Tiêu Lỗi đầu óc mê mang nhưng vẫn giữ được chút thanh tỉnh, biết hắn ta muốn có ý đồ xấu với mình, thế nhưng chân tay cậu bủn rủn vô lực. Cảm giác thấy gã ta liếm láp cổ mình, Tiêu Lỗi dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh gã ta xuống, còn nghe được loáng thoáng câu chửi rủa:
"Mẹ kiếp, ông nhìn trúng còn tỏ vẻ cao sang cái gì, nhìn đã biết là loại chỉ có thể nằm dưới thân đàn ông, còn muốn phản kháng?"
Tiêu Lỗi lảo đảo bước ra đến cửa thì bị gã ta lôi kéo lại, cũng may hắn ta béo đến phình cả bụng, Tiêu Lỗi giơ chân đạp vào bụng gã, thành công mở cửa chạy ra ngoài. Mặc kệ sau này có ra sao, cậu không thể bị ai chạm vào cơ thể mình được.
Tác dụng của rượu mạnh và thuốc mê khiến Tiêu Lỗi không còn chút sức nào, mắt thấy bóng người phía trước cũng không đủ tỉnh táo để tránh đi, chỉ có thể va vào người ta. Lại được một cánh tay hữu lực giữ lại. Tiêu Lỗi cố thều thào một câu, mong người nọ có thể giúp cậu một mạng, xong vì tác dụng của thuốc mê mà trực tiếp ngất lịm.
Trình Minh Hạo tay ôm Tiêu Lỗi không còn ý thức, nhìn cậu không khỏi băn khoăn, cậu nhóc này thật gầy, không bị đụng ngã thì cũng bị ngất xỉu, cần nuôi béo một chút.
"Thằng nhóc chết tiệt, đứng lại đó, mày...A, Trình tổng, ngài cũng ở đây sao, thật trùng hợp. Cậu ta đụng vào ngài sao, thật chẳng ra làm sao, cậu ta là MB tôi gọi, làm phiền Trình tổng ngài, để tôi đưa cậu ta đi"
Trình Minh Hạo ngẩng đầu, đại khái đoán được tình huống hiện tại, cũng hiểu tại sao Tiêu Lỗi kêu anh giúp đỡ.
"Phương tổng, đã lâu không gặp, cậu bạn này đeo bảng tên màu trắng, hẳn là không phải MB mới đúng. Nhân tiện tôi có chút chuyện với cậu ấy, ngài không phiền nếu tôi đưa cậu ta đi chứ?" – Trình Minh Hạo nói, ánh mắt sắc bén nhìn cổ áo hơi mở của Tiêu Lỗi, trên ấy có một vệt đỏ rất mờ, lại nhìn đến gã Phương tổng béo xệ, khí tức áp bức mười phần.
"A...không không, Trình tổng ngài cứ việc, tôi không vấn đề. Tiện đây, về dự án mà công ty tôi đề cập, Trình tổng ngài có thể thu xếp..."
"Quán bar là để thư giãn mới đúng chứ Phương tổng, không nên bàn chuyện công việc ở đây, lúc khác lại nói đi."
Trình Minh Hạo nói xong mặt lạnh bế Tiêu Lỗi quay đi. Không để ý đến vẻ khúm núm của gã Phương tổng đằng sau, cũng chẳng màng thông báo cho hai người bạn còn đang trong phòng là mình đã rời khỏi.
Đến khi đặt Tiêu Lỗi ngồi lên xe, anh ấn một cuộc gọi:
"Alo, cậu còn ở bệnh viện không vậy? Còn sao, được, tôi có một bệnh nhân ngất xỉu, muốn cậu tới khám, 15 phút nữa sẽ tới. Vậy nhé."
Phong thái ra lệnh toàn phần, Duẫn Phong bên này còn chưa kịp nói gì thì Trình Minh Hạo đã cúp máy. Anh đành đi chuẩn bị giường bệnh, ống tiêm, dịch truyền chờ cậu bạn chí cốt đem người bệnh đến. Một đám bạn thân lâu năm Dịch Khiêm thì suốt ngày kêu ca anh không biết tụ họp, Bạch Nguyên Vũ thì chỉ muốn anh bỏ nghề bác sĩ về quản lý sản nghiệp, còn lại Trình Minh Hạo thành thục trầm ổn nhất cũng không nói chuyện được mấy câu. Có biết là làm lương y vất vả như nào không chứ hả!!!
---------
P/S: Mn có thể cmt đóng góp ý kiến giúp mình từ nội dung, văn phong, lỗi sai,… để mình cải thiện thêm nhé.