Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 19: Thiên tài công nghệ bị hãm hại 19

Tang Cửu Trì đại sát tứ phương, sau đó vui vẻ đi về.

Khi hắn bước ra đến cổng, các tài xế đã chờ đợi từ lâu. Có một người bất ngờ đứng cạnh chiếc xe ở giữa.

“Sao anh lại về? Không phải còn có cuộc họp ở nước ngoài sao?” Tang Cửu Trì đi đến trước mặt người đàn ông rồi ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn y.

Người đàn ông bước đến vội vàng, nhìn có vẻ hơi bụi bặm nhưng vẫn không giấu được dáng người vạm vỡ trong bộ vest.

Đới Lạc Lâm cũng không nhiều lời, “Cuộc họp đã hủy, cũng không có việc gì nên tôi về luôn. Xem ra tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt.”

Ý cười của Tang Cửu Trì còn đọng lại trên khóe mắt, “Gặp anh, tâm trạng càng tốt hơn.”

Sau đó, Tang Cửu Trì lấy đóa hồng xanh tinh xảo từ túi áo ngực ra, nhét vào túi áo vest đen của Đới Lạc Lâm, “Đi thôi.”

Đới Lạc Lâm sửng sốt một lúc, khi y định thần lại thì thấy Tang Cửu Trì đã ngồi vào ghế sau và đang vẫy tay với mình.

Đới Lạc Lâm cúi đầu nhìn bông hồng xanh, rồi cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn xạ trong l*иg ngực.

Ý nghĩa của hoa hồng xanh là thần bí, đẹp đẽ, giống như chàng trai trẻ trước mặt.

Cách đó không xa, có rất nhiều người tụ tập.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi chân thon dài của Đới Lạc Lâm bước vào hàng ghế sau, chiếc xe lao vụt đi trước sự chứng kiến của mọi người.

Trong xe đóng kín cửa, Đới Lạc Lâm ngồi thẳng lưng.

Tang Cửu Trì ở ngay bên cạnh hắn, chiếc xe vốn rộng rãi lúc này lại trở nên chật chội.

Bên tai có thể nghe rõ tiếng tiếng thở chậm rãi của thanh niên tuấn mỹ, thỉnh thoảng y còn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà từ người hắn.

Đới Lạc Lâm ngồi thẳng, hai tay nắm chặt trên đùi.

Đới Lạc Lâm không dám nhìn Tang Cửu Trì, nhưng Tang Cửu Trì lại ngang nhiên đánh giá Đới Lạc Lâm.

Người đàn ông toát lên vẻ quyến rũ hoang dã từ trên xuống dưới, đôi gò má góc cạnh đẹp trai lạ thường. Ẩn dưới bộ đồ là những cơ bắp săn chắc không thể che giấu.

Ánh mắt của Tang Cửu Trì lướt từ đôi lông mày lưỡi kiếm của Đới Lạc Lâm xuống, sau đó là đôi mắt sâu thẩm, sóng mũi cao ngất, cuối cùng là hàng môi mím chặt của y.

Môi Đới Lạc Lâm dày hơn hắn một chút, vừa hay tạo nên đường cong gợi cảm hoàn hảo.

Tang Cửu Trì đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu vô thức lăn lộn, sau đó hắn theo bản năng tiến lại gần Đới Lạc Lâm.

Hơi thở ấm áp đột ngột phả vào môi khiến Đới Lạc Lâm cứng đờ, sau đó y nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.

Giọng nói mơ hồ và kéo dài, giống như tiếng hát của hải yêu ẩn mình trong biển sâu thu hút người đi qua.

Hắn nói: “Mở miệng ra.”

Đới Lạc Lâm do dự một giây, sau đó ngoan ngoãn mở miệng.

Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng bỏng và mềm mại của thanh niên tràn ngập trong miệng y, nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng cao, màn sương nhớp nháp màu hồng không biết từ đâu bao trùm cả khắp nơi.

Ngón tay trắng nõn thon dài của thanh niên lướt qua gò má của y, đầu ngón tay mềm mại, mang theo một tia mát lạnh. Nhưng một sức nóng không thể giải thích được bùng nổ dọc theo đầu ngón tay của hắn.

Đầu ngón tay hắn lướt qua lông mày, mũi, má, và cuối cùng dừng lại ở khóe miệng.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim đang đập điên cuồng trong l*иg ngực, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Cơ thể Đới Lạc Lâm căng thẳng không dám động, y tự kiềm chế, để mặc thanh niên muốn làm gì thì làm. Nhưng cho dù y có kiềm chế thế nào, thì bản năng cơ thể vẫn không thể lừa người.

Nó đang lan khắp, háo hức muốn thử.

Thanh niên tựa hồ cảm giác được y cứng đờ, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó cắn nhẹ khóe môi, “Chỉ hôn mà đã như vậy?”

Mùi máu tanh tanh lập tức tràn ra khóe miệng, giống như là tín hiệu dã thú được thả ra, Đới Lạc Lâm gầm nhẹ một tiếng, sau đó không tự chủ được ôm lấy hắn, phản khách thành chủ, ôm chặt hắn trong lòng.

Khí tức hoang dã và dữ dội lập tức bao trùm lấy thanh niên, nhuộm đỏ khóe mắt.

Rất lâu sau, Đới Lạc Lâm mới thả thanh niên ra.

Lúc này, hai gò má của thanh niên ửng hồng, đôi mắt trong sáng thường ngày bỗng nhuốm sương mù, mê mang đến thất thần.

Một lúc sau, thanh niên liếʍ vết máu trên khóe môi, dùng đôi mắt ướŧ áŧ quét qua từng tấc da thịt của Đới Lạc Lâm, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.

Đới Lạc Lâm sững người khi nghe thanh niên nói: “Đến nhà anh hay nhà tôi?”

Tất cả lý trí đều lập tức tan biến.

Mười phút sau, Đới Lạc Lâm đẩy cửa biệt thự của mình ra.

Căn biệt thự rộng lớn không có bất kỳ chi tiết trang trí nào, chỉ có ba màu đen, trắng, xám và một số cây xanh. Ngoài ra còn có một mảng xanh khổng lồ bên ngoài biệt thự, bể bơi ở giữa đang tỏa ra ánh sáng xanh lam rực rỡ dưới ánh trăng.

Nhưng Tang Cửu Trì cũng không có tâm trí đâu để đánh giá ngôi biệt thự sang trọng này, hai người vừa vào cửa đã lăn xuống đất, không cho phép đối phương được hối hận.

Tang Cửu Trì rất tự nhiên tiếp nhận vị trí của mình, hai người đều là vua trong lĩnh vực của mình, nên đều liễu lĩnh công thành chiếm đất.

Đêm còn dài.

Ngày hôm sau, Tang Cửu Trì tỉnh dậy trong đau đớn. Đới Lạc Lâm kéo chiếc ghế sofa đến gần giường. Lúc này đối phương đang ngồi trên sofa với biểu cảm phức tạp.

Không cần dùng sức Tang Cửu Trì cũng có thể ngửi được mùi thuốc lá bạc hà trên người y. Thấy Tang Cửu Trì tỉnh dậy, trong mắt Đới Lạc Lâm hiện lên chút né tránh khó nhận thấy.

Thấy được ý né tránh trong mắt Đới Lạc Lâm, Tang Cửu Trì đột nhiên bật cười.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, khàn giọng thì thào: “Yên tâm, đều là người trưởng thành, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”

Vẻ mặt hưng phấn cùng thận trọng của Đới Lạc Lâm đột nhiên đông cứng lại, y cau mày nhìn Tang Cửu Trì.

Rất lâu sau, y mới nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Tôi là lần đầu tiên, còn là nụ hôn đầu.”

Và cả tình đầu nữa.

Sau khi cuộc chiến điên cuồng kết thúc, y cả đêm không ngủ, y ở trong phòng tắm hơn một tiếng, hút thuốc thêm một tiếng nữa mới đè nén được cơn cuồng nhiệt trong lòng.

Sau đó, y nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế sofa nhỏ lên, ngắm nhìn Tang Cửu Trì cả đêm.