Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 10: Thiên tài công nghệ bị hãm hại 10

Hắn nhập một đoạn code bốn chiều vào máy tính, “Đây là code động loại nén tôi vừa phát triển. Với code này có thể nén không gian dữ liệu một cách hiệu quả. Dữ liệu trên vài Gb ngay lập tức được nén thành còn vài Kb, nhưng vẫn không tổn hại đến nội dung gốc. Nó cũng có thể đơn giản hóa thuật toán khi nén. Trước đây cần 1000 bước để tính thì nay chỉ cần một bước, giúp giảm đáng kẻ mức tiêu thụ điện năng và cho phép thiết bị đạt thời lượng pin cao nhất.”

Sau đó hắn đạp chân dưới đất, chiếc ghế trượt sang một chiếc máy tính khác, “Còn cả cái này, tôi gọi nó là đám mây điện toán siêu não, nó có thể phối hợp và điều khiển tất cả các chương trình. Có nó, những con chip dày đặc trên mạch chủ có thể loại bỏ hoàn toàn. Hơn nữa...”

Đới Lạc Lâm im lặng lắng nghe Tang Cửu Trì giới thiệu từng cái một, sau đó lên tiếng ngắt lời hắn: “Cậu định...”

Phần giới thiệu của Tang Cửu Trì được phân loại theo thứ tự tăng dần, như thể chúng được kết hợp thành một thiết bị.

Tang Cửu Trì: “Trong một tháng, tôi dự định thiết kế một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới cho anh. Pin của nó chắc cỡ tầm một chiếc nút và có thể sử dụng ít nhất bảy ngày. Nó sẽ là sản phẩm tiên phong với giá sản xuất cực thấp. Tiếp theo là máy tính, thiết bị ý tế...”

Tang Cửu Trì dừng lại một chút, “Đương nhiên, tiền đề là anh phải tin tưởng và hỗ trợ tôi.”

Đới Lạc Lâm đỡ trán cười ngây ngốc, “Cậu cho tôi cơ hội chạm vào không gian cao cấp, cho tôi nhìn thấy dáng vẻ tinh cầu của hàng nghìn năm sau, tôi dựa vào cái gì mà không tin cậu chứ?”

Đới Lạc Lâm chỉ vào chương trình đang chạy trên máy tính: “Mấy cái này cần đăng ký quyền sở hữu trí tuệ luôn không?”

Đôi chân mảnh khảnh của Tang Cửu Trì đung đưa trước ghế, “Hiện tại không cần, mấy chương trình này tối qua tôi mới làm, còn chưa sửa lỗi và kiểm tra, chỗ này của các anh an toàn không?”

Đới Lạc Lâm hơi khom lưng, “Khắp nơi đều bố trí máy bảo vệ tiên tiến nhất, hiện còn cả Mạng Nhện Khổng Lồ. Bên ngoài là khu sản xuất thí nghiệm, trong này là khu trung tâm, chỉ tôi và cậu có thể vào.”

Tang Cửu Trì: “Vậy cho tôi thêm vài ngày nữa để sửa lỗi, sau khi hoàn thành xin quyền sở hữu trí tuệ cũng không muộn.”

Đới Lạc Lâm vừa “ừm” một tiếng liền thấy Tang Cửu Trì trượt ghế đến trước mặt mình, sau đó ngoắc ngón trỏ với y.

Ngón tay trắng như ngọc đung đưa, lúc nhìn lên là đôi mắt sáng như sao. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tang Cửu Trì thanh tú mềm mại.

Đới Lạc Lâm sửng sốt trong giây lát, sau đó y đỏ mặt ngồi xuống, ôm lấy hai đầu gối.

Tang Cửu Trì: “Mau về thôi, hôm nay chúng ta đến nhà hàng lần trước đi, tôi đói rồi.”

Cái đuôi to vật sau lưng Đới Lạc Lâm lắc lư kịch liệt, đôi mắt săn mồi hằng ngày giờ đây sáng rực như một con Samoyed được thuần hóa, “Được, tôi lập tức về đây!!”

Sau khi tiễn Đới Lạc Lâm về, Tang Cửu Trì vừa gõ máy tính, vừa hỏi F001: [F001, giúp tôi kiểm tra, có phải Tống Thanh dính đến án mạng không?]

[Đã rõ, ký chủ.] Thanh âm của F001 rất lâu không vang lên, ngay lúc Tang Cửu Trì tưởng rằng F001 đã ngỏm củ tỏi thì nó liền lắp bắp nói: [Ding! Đã kiểm tra xong! Ký chủ, Tống Thanh thật sự có dính đến đến án mạng, tổng cộng hai người! Sao ngài biết được vậy?]

Nghe thấy đáp án của F001, Tang Cửu Trì cũng không quá kinh ngạc, [Hôm đó khi gặp hắn, ta ngửi thấy mùi tanh của máu trên người hắn? Hắn đã gϊếŧ ai?]

[Người đầu tiên là lúc hắn 7 tuổi, hắn ngược đãi chết một đứa trẻ 5 tuổi nhà hàng xóm. Bởi vì luật bảo vệ trẻ vị thành niên nên không bị kết án. Còn người thứ hai...] F001 dừng lại một lúc rồi tiếp tục: [Là lúc 15 tuổi, hắn đã bức tử mẹ mình. Hắn tra tấn tinh thần mẹ mình và ép bà ta nhảy lầu tự sát. Sau đó Tống Thanh được cha mình đưa về nhà họ Tống, từ đó về sau không gϊếŧ ai nữa.]

Tang Cửu Trì bĩu môi: [Không phải không gϊếŧ người nữa, mà là không đích thân động thủ nữa. Nguyên chủ của cơ thể này không phải là người bị hại đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng bị Tống Thanh sỉ nhục mà chết. Hắn rất thông minh, năng lực học tập cũng rất mạnh, là một tội phạm có IQ cao. Hắn hưởng thụ vẻ mặt đau đớn của con mồi lúc bị tra tấn, máu trong người hắn chứa đầy yếu tố ma quỷ, hắn chính là một kẻ biếи ŧɦái triệt để.]

Tang Cửu Trì im lặng một lúc, sau đó đột nhiên cười lớn, [Đây chính là người yêu của đứa con thế giới, tương lai sẽ tiến đến thành công, trở thành doanh nhân nổi tiếng thế giới. Ngươi nói xem đằng sau sự thành công của một doanh nhân rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn? Nghĩ thôi cũng thấy sợ. Chu Lễ Xuyên ở cùng kẻ đó, đúng là vật tụ theo loài.]

F001 do dự một lúc, sau đó quyết định nói cho Tang Cửu Trì biết sự thật: [Thật ra, thế giới này xuất hiện chút lỗi nhỏ. Vào thuở sơ khai của vũ trụ, có hàng vạn hành tinh lớn nhỏ do mười hai vị chủ thần cai quản. Nhưng 100 triệu năm trước xảy ra cuộc chiến giữa các chủ thần. Mười một chủ thần liên kết với nhau muốn gϊếŧ chiến thần, là chủ nhân của tôi. Trận chiến đó được gọi là Hoàng hôn của chư Thần, tám vị chủ thần bao gồm cả chủ nhân của tôi đã ngã xuống. Vì vậy bây giờ chỉ còn lại bốn chủ thần phụ trách cai quản tất cả các thế giới.]

Trong giọng nói của F001 còn mang theo giọng thít thít: [Thế giới này là nơi chủ nhân của tôi từng cai quản, nếu chủ nhân còn, đứa con thế giới nhất định sẽ không phải loại người như Chu Lễ Xuyên.]

Tang Cửu Trì sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, Tang Cửu Trì hỏi: [Nếu chủ nhân của ngươi đã chết, vậy mục đích ngươi yêu cầu ta làm nhiệm vụ là gì?]

F001: [Chỉ cần thu thập tất cả vận may đã bị đứa con thế giới cướp mất, tôi có thể đánh thức chủ nhân. Chủ nhân chính là chiến thần bất tử, ngài ấy sẽ không chết, chỉ là ngài ấy đang ngủ sâu ở một nơi nào đó.]

Giọng của Tang Cửu Trì vô thức mềm mại hơn: [Cho nên ngăn cản Chu Lễ Xuyên có thể lấy lại sức mạnh đáng lẽ sẽ thuộc về chủ nhân của ngươi?]

F001: [Đúng vậy.]

Tang Cửu Trì: [Trước đây ngươi đã thu thập sức mạnh bao giờ chứ?]

F001 chột dạ: [Chưa. Ký chủ, thật ra ngài là người đầu tiên ràng buộc với tôi, trước đây tôi đã lừa ngài.]

Điều khiến F001 kinh ngạc là, Tang Cửu Trì không hề tức giận, mà im lặng một lúc lâu.

Sau đó, hắn mỉm cười.

Chiến thần, hình như hắn đã nghe danh xưng này ở đâu đó rồi?

Nhưng thời gian đã quá lâu, lâu đến độ khiến hắn quên mất.