Cố Diệp quay lại phòng ngủ, nằm lên giường day day ấn đường mỏi mệt! Trước khi tiến vào giấc mộng, anh rút điện thoại gọi cho trợ lý Trường:
- Giúp tôi tìm khách cổ đông công ty giải trí Hồng Ân, bán bớt ra 20% cổ phần, có thông tin gì báo lại cho tôi!
Trường Thiên cẩn thận hỏi lại sếp tổng:
- Không phải cổ đông trong công ty, bên ngoài trả mức giá cao hơn có thể bán ra hay không?
- Có thể. Miễn sao lịch sử bên đối tác sạch sẽ, hoạt động tốt, thiện chí hợp tác không mang tính công kích đối đầu!
- Vâng, thưa sếp!
Ngắt cuộc gọi, Cố Diệp nhanh chóng lâm vào giấc mộng, mọi chuyện cứ tạm như vậy đi, anh quá mệt mỏi rồi, hôm nay anh phải dành riêng một ngày để nghỉ ngơi cho thật tốt, sắp xếp lại mọi kế hoạch cho tương lai sau này!
Bên này đang yên ổn ngủ ngon thì bên kia Lưu Quan cùng An Thiên Húc không được bình tĩnh như vậy.
Sau khi nhận được công bố từ phía công ty giải trí Hồng Ân bán ra 20% cổ phần, âm thầm rút về chỉ đầu tư cho phim ảnh, rút hết tài nguyên không đầu tư vào showbit ca hát, gamesow nữa! An Thiên Húc vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm dòng tin tức hiện trên notbook cá nhân “Tra nam... không ngờ Cố Diệp anh đúng là một tên tra nam, sao anh ta dám làm như vậy? Chỉ có hắn mới có tư cách bỏ người khác lấy đâu chuyện bị người khác vứt bỏ trắng trợn như vậy? Ha… không sao, còn có cái này ở trong tay, có giỏi anh chạy thử xem.” An Thiên Húc rời tầm mắt nhìn về phía bản hợp đồng bao dưỡng trước đó đã ký với Cố Diệp. Treo trên miệng nụ cười quỷ dị đáng sợ, đâu còn dáng vẻ thanh thuần, trong sáng ngây thơ như hình tượng đã tạo dựng của Ca Vương!
Đồng dạng Lưu Quan cũng không khá hơn là bao, hắn hết đứng lên, ngồi xuống rồi lại từ ngồi xuống, đứng lên đi đi lại lại mấy vòng cắn răng tính toán đường đi nước bước của đối thủ. Qua hồi lâu, dường như không thể nghĩ nổi ra lý do nào thuyết phục hơn, Lưu Quan hỏi trợ lý của mình:
- Trần Nam, anh nói xem, Cố Diệp này đang có âm mưu gì đây? Có phải sợ tôi trả thù nên đi trước một bước, cố ý rút đầu tư giả bộ từ bỏ Thiên Húc để tôi không theo dõi anh ta nữa. Anh ta sẽ có thời gian lén lút sau lưng tôi mang Thiên Húc của tôi đi có phải không?
Vừa ngồi xuống gõ gõ ngón tay lên bàn chưa kịp tính toán xong, Lưu Quan lại ngồi bật dậy:
- Cũng không đúng! Thiên Húc vừa chấp nhận hợp đồng của anh ta, vậy mà anh ta lại trở mặt cắt hết mọi tài nguyên tỏ rõ thái độ không liên quan gì tới em ấy nữa thì khác nào là một tên Tra nam? Đúng là một kẻ dối trá không đường hoàng!
Trần Nam tính lên tiếng chưa kịp nói lại bị Lưu Quan cướp lời:
- Nói thế cũng không phải, hôm đó rõ ràng dáng vẻ của Cố Diệp giống như là bị Thiên Húc bắt nạt dọa cho sợ hãi chứ lấy đâu ra dáng vẻ kim chủ nạt nộ tiểu tình nhân! Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Lưu tổng cứ bla bla tự nói tự suy diễn, Trần Nam không nghe nổi nữa âm thầm nghĩ “Lưu tổng có biết là đang nói gì không vậy, 1 câu Cố Diệp, 2 câu Cố Diệp, tuy lên án tình địch nhưng chẳng lẽ Lưu tổng không để ý xem, có phải anh đang quan tâm tình địch mình nhiều hơn đối tượng muốn theo đuổi hay không chứ?” Trần Nam cắt ngang suy nghĩ của Lưu Quan, nói ra câu tháo gỡ nút thắt băn khoăn trong lòng Lưu tổng nãy giờ:
- Lưu tổng, theo tôi nghĩ ngài không phải suy diễn nhiều như vậy, bên kia đã dám bán thì ta cũng dám mua, thu số cổ phần đó trong tay, có phải ngài sẽ có cớ để tiếp ứng tài nguyên cho An thiếu gia thay Cố tổng, lại còn nắm cổ phần công ty họ trong tay, có thể theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, như vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim hay sao?
Ánh mắt Lưu Quan sáng hẳn lên, nhìn Trần Nam bằng ánh mắt tán thưởng:
- Đúng vậy, sao không trực tiếp thăm dò hơn là ngồi đây đoán già đoán non cả ngày trời không ra đáp án! Trần Nam, ý tưởng của anh rất tốt, anh nhanh chóng làm hồ sơ rồi cùng tôi qua công ty Hồng Ân ngay trong ngày mai.
Cố Diệp ngủ say, đâu có biết cái quyết định bán cổ phần lấy vốn đầu tư sang mảng khác hết sức bình thường mà lại gây lên sóng to gió lớn, khiến cho ai kia hiểu lầm anh đang có thuyết âm mưu cao thâm khó dò nào đó!