Dáng vẻ của Vũ Kiệt hiện tại giống như một kẻ thực sự sắp chết, và muốn chết.
Một dáng vẻ khó coi thực sự.
Thanh Mẫn cầm bát thuốc trên tay, mân mê mãi bát thuốc trong tay. Nàng đứng nhìn hắn một hồi lâu, rồi lẳng lặng đem bát thuốc đến bên cửa sổ, đổ thẳng thuốc xuống cái cây bên dưới.
- Nếu muốn chết đến vậy, thì cửa đây, tự nhảy đi. - Nàng quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười vừa đủ, rồi mang cái bát không chầm chậm đi ra.
Vũ Kiệt có chút bất ngờ vì hành động của nàng. Hắn chỉ là, chỉ là đang tự trách chính mình yếu đuối thôi, nàng có thể để kệ hắn một mình hoặc an ủi hắn một chút mà?
Ai mà nghĩ rằng nàng ta lại là một kẻ cục tính như vậy chứ!
Vũ Kiệt đau lòng thở dài. Ài, hắn ấy à, không biết có phải đóng vai thằng ất ơ đi tửu lâu, hoa lâu, trái ôm phải ấp với nữ nhân lâu quá rồi thành thật không, mà hắn bây giờ thật sự muốn được mỹ nữ ôm ấp rồi an ủi.
Hắn mới chỉ kết hôn được có một tuần, mà bị nàng dâu mới gả qua tạt cho vài gáo nước lạnh rồi.
Nàng chẳng những giỏi võ, còn nhiều tiền, tuy thỉnh thoảng đầu óc nàng trên mây nhưng chung quy là vẫn thông minh. Tự tôn của một thằng đàn ông của hắn bị đả kích nặng nề rồi!
Vũ Kiệt mắt thấy nàng đang mở cửa, liền vội vàng lao xuống khỏi giường, muốn nói xin lỗi nàng.
Hắn... chỉ là đang hờn dỗi thôi...
Hắn thật sự không cố ý làm nàng giận.
Nhưng do cơ thể còn quá yếu, nên hắn vừa ra khỏi chăn, liền đáp mặt xuống đất. Âm thanh dữ dội khiến Thanh Mẫn vô thức quay đầu lại nhìn.
Thanh Mẫn: ....
- Có chuyện gì vậy? - Thanh Mẫn đặt bát thuốc không lên bàn, từ tốn lại gần hắn, ngồi xuống trước mặt hắn, chống tay lên cằm hỏi.
Vũ Kiệt bặm môi, lúng túng không nói nên lời.
- Ta... ta .... ta không... ta không có ý ... như vậy...
- Hửm? - Thanh Mẫn tỏ vẻ không nghe rõ, cố tình nhướn mày vặn lại Vũ Kiệt.
- Ta... không phải là muốn chết... - Nói xong câu ấy, cả mặt hắn đỏ bừng như quả cà chua. Dù sao, cũng đã 20 tuổi đầu rồi còn bày đặt hờn dỗi... thật muốn tự đào một cái hố chôn mình mà!
Thanh Mẫn nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng đưa tay, bế thốc hắn dậy, khiến hắn không kịp trở tay, theo quán tính mà bám chặt vào nàng.
- Ta đưa ngươi đi trị liệu.
Vũ Kiệt chưa kịp tiêu hóa câu nói của nàng, đã bị nàng đưa đến hồ Hồng Ngư. Nàng lao ra qua đường cửa sổ, bất chấp tiếng tim đập thình thịch vì sợ của Vũ Kiệt mà nhảy lên những ngọn cây cao nhất, bay qua những ngọn gió, bước vào làn sương mù che khuất hồ Hồng Ngư.
Thanh Mẫn nhẹ nhàng đáp xuống một phiến đá bằng phẳng trên mặt hồ, rồi mới thả Vũ Kiệt đang hồn xiêu phách lạc xuống. Chân vừa chạm đất, Vũ Kiệt liền loạng choạng như muốn ngã, chỉ đành vô lực nắm lấy tay áo của Thanh Mẫn, mặt mày tái mét. Phải một lúc sau, đầu óc hắn mới tỉnh táo được.
- Ngươi đưa ta đến đây làm gì?
- À, tập luyện.
- ???? - Hắn có nghe nhầm không? Nàng ta bắt một kẻ bị thương đi tập luyện?
- Vết thương của ngươi không sâu, chỉ là vài vết xước ngoài da thôi, cái bị tổn thương là linh căn của ngươi.
- Linh căn? À, ngày trước, khi ta được phát hiện là có song linh căn, mấy vị trưởng lão của Tinh Vân Tông từng nói linh căn của ta rất hung, có thể ảnh hưởng đến tính mạng nên họ mỗi tuần sẽ đưa thuốc cho ta uống. Có thể ngươi không tin, nhưng mấy vị đó nói ta có thể không sống quá 18 tuổi, nhưng nhờ có thuốc họ gửi đến mà có thể sống tiếp, cầm cự thêm đến giờ.
- Là bát thuốc ta vừa đổ? - Thanh Mẫn hỏi lại hắn.
- Đúng vậy. Nhưng không sao, ta có thể nhờ cha viết thư để nhờ họ đưa thêm một phần nữa.
Thanh Mẫn đăm chiêu nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Nếu họ gửi đến, trước tiên cho ta xem bên trong có gì.
- Ài... sợ là không được..
- Tại sao?
- Thuốc đưa đến cho ta uống đều đã được nghiền nhuyễn thành bột rồi. Mẹ ta chỉ cần đun sôi nước, đổ bột thuốc vào là chúng sẽ tự tan để ta uống thôi, không cần sắc lâu.
Nàng nghe xong, trong lòng càng cảm thấy có gì đó không đúng. Song linh căn khắc nhau, chúng có thể đánh nhau, nhưng linh căn giống như đứa con của người sở hữu nó vậy, tuyệt không có chuyện làm hại đến chủ. Linh căn của hắn không những hung hãn đến khác lạ, chúng còn có xu hướng gặm nhấm sinh mệnh của hắn. Đan điền vốn dĩ là nơi chứa đựng nguồn linh khí khởi nguyên của mỗi người, vốn dĩ nên là một nơi thanh khiết. Nhưng linh khí khởi nguyên của hắn lại méo mó đến đáng thương, có dấu hiệu của việc bị đυ.c khoét lâu ngày, màu xanh trong vốn có của nó đang bị biến đổi, bị nhiễm màu đυ.c ngầu. Cả đêm qua cũng thế, nàng cứ nghĩ linh căn của hắn bộc phát sẽ không làm hắn bị thương, nhưng đến sáng nay, nàng mới bàng hoàng phát hiện ..... Nếu đêm qua nàng không kịp thời đến rót linh khí cho hắn, có lẽ hắn đã bị chính linh căn của mình gặm nhấm toàn bộ linh khí khởi nguyên - thứ tượng trưng cho sự sống của con người rồi.
- Cứ đưa ta trước. - Thanh Mẫn không vội nói cho hắn biết. Nàng kêu hắn nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu tập hấp thu linh khí vào người, làm dịu những tổn thương mà linh căn của hắn phải chịu do bị ép bùng phát đột ngột mà không có sự trợ giúp.
Nàng vừa dạy hắn, vừa kể lại chuyện đêm qua cho hắn, tiện hỏi hắn có muốn thu nhận thêm Mạc Huyền không.
- Tại sao ta phải nhận một kẻ từng muốn gϊếŧ ta cơ chứ?
- Cũng không hẳn, chỉ là vì bất đắc dĩ thôi. Dù sao ngươi cũng chỉ có một mình Dạ bảo vệ, không đủ an toàn.
Vũ Kiệt cố gắng nín cười.
- Ta? Ngươi nói xem, đánh giá của gia tộc ta đã chạm đáy rồi, có lẽ qua năm sau sẽ bị gạch khỏi gia tộc hàng Cửu, thì mắc mớ gì phải cần thêm người bảo vệ?
- Cần thiết. - Thanh Mẫn chỉ ném hắn một câu như vậy, để hắn tự tiếp tục hấp thu linh khí, còn nàng trở về nhà chính, tìm Mạc Huyền.
Vũ Kiệt: ...
Thế ngươi hỏi ta là cho có à? Nữ nhân này có cần bá đạo như vậy không?
Thanh Mẫn đến trước cửa phòng cho khách, sau khi chắc chắn kết giới vẫn nguyên vẹn, nàng mới bước vào trong. Nàng đem theo chút đồ ăn sáng đến cho Mạc Huyền.
Thanh Mẫn gõ cửa, chờ hắn cho phép, mới bước vào trong. Khi đứng chờ, thính lực hơn người nhờ tập luyện của nàng, đã sớm biết hắn đang luyện công trong phòng. Lúc nàng gõ cửa, hắn mới vội vã đi kiếm khăn lau người để mặc thêm áo.
Ừm, thực ra, với cái mùi hương đầy nam tính và cơ thể rắn rỏi như vậy, ngươi có phô ra cũng là vinh hạnh cho đôi mắt của ta.
Thanh Mẫn thầm nghĩ.
Che đi che đi, với cái lực gió lúc hắn di chuyển như thế, nàng có thể chắc chắn: ít nhất là 6 múi! Nếu để sư phụ nàng biết, mọi kiến thức ông dạy nàng chỉ hữu dụng nhất khi nàng tia trai thì có lẽ, ông sẽ tức chết mất!
Thanh Mẫn khẽ nhếch lên một nụ cười đê tiện, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi Mạc Huyền ra mở cửa cho nàng.
- Chào buổi sáng, ngươi ngủ ngon chứ? - Thanh Mẫn vẽ trên khuôn mặt nàng một nụ cười vô cùng dễ chịu và khả ái, khiến Mạc Huyền không nhịn được mà cảm thấy mặt hắn hơi nóng.
- Ta... khỏe, cảm ơn người đã quan tâm.
- Không sao, ta đến đem cho ngươi chút thức ăn. Vả lại... - Nàng rất tự nhiên bước vào trong, đặt đồ ăn lên chiếc bàn kê tạm trong phòng. - Phu quân của ta đã đồng ý để ngươi theo hắn.
- Nhưng... - Mạc Huyền định nói là hắn rất muốn ở dưới trướng nàng, nhận nàng làm chủ nhân của hắn. Nhưng nàng đã nói vậy rồi, hắn... phải nói sao nữa?
Một người như hắn....
Làm sao có tư cách đòi hỏi?
- Ta không yêu cầu ngươi đến làm nô ɭệ cho phu quân ta, nhưng là trở thành thân tín, người đồng hành và bảo vệ cho chàng. - Thanh Mẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, đầy kiên định và vững chắc. - Ngươi luôn có quyền lựa chọn.
Nói xong, nàng xoay người định bước đi, thì bị một lực đạo nho nhỏ níu lại.
Mạc Huyền vào giây phút cuối cùng, quyết định nắm lấy tay áo Thanh Mẫn, cúi gằm mặt xuống, lắp bắp hỏi nhỏ.
- Ta... ta ....
- Sau này ta sẽ có cơ hội được trở thành thân tín của người chứ?
Thanh Mẫn nở một nụ cười nhẹ bẫng.
- Có lẽ.
- Vậy... ta đồng ý.
- Được, ngươi nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ. - Mạc Huyền vui vẻ đáp lại, không che giấu nổi nụ cười cong như trăng khuyết của mình trên môi. Thanh Mẫn chợt ngẩn người. Do trời đã sáng tỏ, nên nàng mới có cơ hội nhìn kĩ hắn. Đôi mắt xanh lục biết cười, chỉ cần híp nhẹ lại, là đã vô tình tạo nên một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh dương rồi. Lại còn thêm hàng lông mày nhẹ nhàng, cong vừa, cánh mũi cũng cao ráo, môi mỏng hồng hồng.
Mạc Huyền xem ra, cũng tính là có chút nhan sắc đấy nhỉ...
Thế này đi làm sát thủ cũng quá lãng phí rồi! Trai đẹp vốn dĩ chỉ nên nằm im một chỗ chờ người cung phụng thôi! Đám trưởng lão của Tinh Vân Tông thật không biết thương hương tiếc ngọc mà!
---- Tinh Vân Tông, Đại Điện Vân Hải.
Một trưởng lão đang quỳ rạp giữa Đại Điện, run rẩy không nói nên lời.
- Ngươi nói là, toàn bộ ấn ký trên người đám sát thủ đêm qua, đều đã biến mất? - Tông chủ Tinh Vân Tông, Hà Vô Kiêm, ngồi trên tọa kị của mình, nhàn nhạt hỏi người đang quỳ sụp dưới đất kia.
- Tông chủ, thuộc hạ.... thuộc hạ thật sự đã truy cứu cả đêm qua, nhưng mọi dấu vết đều rất loạn, không thể tra được rốt cuộc bọn chúng đã đi đâu. Tất cả, tất cả 17 sát thủ phái đi đều đã mất tích.
Hà Vô Kiêm liếc mắt xuống, ý cười trên môi càng ngày càng đậm sát khí.
- Đêm qua, là thời điểm thích hợp nhất để đoạt linh căn. Trăng tròn tháng Tám, đã hấp thu đủ 10 năm thuốc, tốn bao nhiêu linh dược quý tạo thuốc, linh thạch nuôi đám sát thủ kia. - Vô Kiêm hơi ngừng lại một chút, rồi gõ gõ tay trên tọa kị. - Ngươi nói, thất bại, là thất bại?
Vị trưởng lão càng lúc càng run rẩy, dập mạnh đầu xuống sàn đá cẩm thạch, nhuộm đỏ một vũng trên nền đá sáng bóng.
- Xin Tông chủ tha mạng! Xin Tông chủ tha mạng! Thuộc hạ tài hèn sức mọn, xin hứa tuyệt đối không có lần sau! XIn Tông chủ tha mạng!
Hà Vô Kiêm bật cười, giữa Đại Điện im ắng không ai dám thở mạnh, chỉ có tiếng cười hả hê của hắn.
- Được, ta tha.....
- Tạ, tạ ơn Tông .... - Vị trưởng lão vui mừng dập đầu cảm tạ hắn, chưa kịp nói xong câu, đã khựng lại, khuôn mặt mới lúc nãy chỉ tầm 30, đã nhanh chóng trở nên già nua nhăn nhó đầy đau đớn. Hắn gào thét trong tuyệt vọng, nhình tay chân co quắp lại, rồi dần dần tan biến.
Vị trí hắn quỳ, chỉ còn lại một viên đá màu xanh, là kết tinh của linh khí khởi nguyên, cùng hai luồng linh căn yếu ớt.
[Huyết khế: Bội Tín]