Lát sau, nàng an bài bọn hắn vài con đường đi. Có kẻ muốn trở về quê nhà, có kẻ muốn đi tha hương,.... Nàng đều đưa cho họ một vài nyl, không quá nhiều, chỉ đủ cho họ đi được một vài ngày đường. Chỉ còn có duy nhất một kẻ, dám nói chuyện với nàng, là vẫn cố chấp quỳ lại trong sân nhà Văn Vũ, muốn đi theo nàng làm tay chân.
Thanh Mẫn khoanh tay, cảm thấy đầu có chút đau, nhìn hắn. Vốn dĩ trong Diên Điện, không có ai biết mặt nàng, vì lúc nàng thu nhận bọn họ, nàng đều đeo mặt nạ, hoặc che mạng kín mặt. Nhưng lần này lại khác...
Hắn biết nàng. Thanh Mẫn không thể tùy ý thu nhận hắn vào Diên Điện được. Cho dù lúc nãy nàng có kiểm tra qua tư chất của từng người bọn hắn, nàng biết, hắn ta là một kẻ mang đơn linh căn, tuy linh căn của hắn rất yếu, còn mờ nhạt, nhưng nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Chỉ so tốc độ tu luyện, đơn linh căn đã vượt xa song linh căn vài lần rồi.
Nhân tài như này mà Vân Tinh Tông không để ý, thì nàng cũng không biết, là bọn họ ngu ngốc, hay là không thèm để ý nhỉ?
- Ta cần hỏi ý kiến phu quân ta. Vì dù sao, người bị thương là chàng. - Thanh Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định đem vấn đề nan giải này cho Vũ Kiệt. - Ngươi tên gì nhỉ?
- Ta tên Huyền, Mạc Huyền. Năm nay 24 tuổi.
- Ồ? Ta là Thanh Mẫn. Ngươi hãy ở tạm trong phòng dành cho khách một hôm, đợi Vũ Kiệt an bài cho ngươi là được.
- Đa tạ người, Thanh Mẫn. - Mạc Huyền ôm quyền, rồi đứng lên đi theo nàng. Hắn cũng không tiện hỏi, sao những người vừa nãy nàng sắp xếp rất chu đáo, chỉ có hắn là phải chờ phu quân nàng tỉnh...
Nàng phất phất tay, tỏ vẻ không có gì, rồi dẫn hắn đến phòng ngủ cho khách. Nàng an bài xong, liền đặt một kết giới đơn giản, chỉ để chắc chắn Mạc Huyền không liên lạc với bên ngoài. Những dấu ấn tạm thời nàng đặt trên người những kẻ còn lại cũng không có động tĩnh gì. Xem ra, Tinh Vân Tông vẫn chưa phát giác.
Nàng lên lầu, nhìn về phía phòng ngủ đã cháy mất một góc của mình.
Ài, không biết tổn thất bao nhiêu quyển sách rồi...
Nàng quay gót, bước vào phòng Vũ Kiệt đang nằm. Nhà Văn Vũ rất lớn, nhưng do hết tiền, nên vật dụng trong nhà gần như chẳng còn gì. Lúc nãy, Vũ Long cùng Vũ Thu đã dọn tạm một bộ chăn nệm trong phòng này cho Vũ Kiệt nằm. Căn phòng này khá lớn, giường cũng rộng, nhưng lâu ngày không dùng nên không tránh khỏi cảm giác rùng mình.
Thanh Mẫn bước vào trong. Cả nhà đã lục đυ.c về phòng hết, để lại không gian cho vợ chồng nhà nàng.
Vũ Kiệt nằm trên giường, im lặng thở đều.
Mỹ nhân say ngủ.
Ánh trăng nhè nhẹ hắt một vạt sáng trên cơ thể hắn, để lộ chút da thịt trắng bóc đã được băng bó kỹ càng. Tóc hắn không còn chút dáng vẻ gọn gàng như thường, mà đã sớm loạn thành đống.
Thanh Mẫn đứng trong phòng, suy nghĩ. Nàng bây giờ ngủ đâu?
Gian phòng này chỉ có 1 giường, bàn ghế không có, càng không nói đến chăn nệm. Nàng thở dài, đi loanh quanh trong phòng tìm kiếm, cũng không thấy gì ngoài một hai bộ đồ để thay cả. Thanh Mẫn đành tắm rửa qua loa, rồi tìm một chỗ cạnh cửa sổ, nương theo ánh trăng mờ mà yên tâm nhắm mắt. Gió xào xạc lay nhẹ những tán cây, chạm đến đôi má rám nắng của nàng, khiến nàng khẽ mỉm cười. Bản giao hưởng của màn đêm luôn dịu êm như thế.
Sáng sớm hôm sau, nàng vẫn như cũ tập luyện chăm chỉ, rồi trở về phòng cũ tìm ít quần áo để thay.
Khi nàng bước xuống sân, trời mới tờ mờ sáng. Từng ánh nắng le lói qua đám mây mờ, rồi dần dần lan tràn ra khắp mặt đất. Thanh Mẫn rũ mắt, cố gắng giấu đi sự chán ghét cùng cực.
Nàng ghét ánh sáng.
Thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời, vầng dương chói lọi cao vời vợi ấy đã chưa từng chạm đến nàng bao giờ.
Nếu tất cả sinh mệnh trên thế gian này đều mong ngóng được đón nhận ánh sáng, thì nàng chán ghét nó, chán ghét đến sợ hãi.
Nàng vòng tay lại, tự ôm lấy chính mình, thầm vỗ về bản thân, rồi tiếp tục đi về phía trước. Vũ Quân cũng vừa tỉnh, ông đang luyện võ trên sân. Chỉ là đánh vài bài quyền, rồi vung vài đường kiếm gỗ cho đỡ quên, đỡ nhớ. Đôi mắt nâu thẫm của ông tràn đầy những nặng nề cùng ưu tư, vô định. Đôi mắt ấy đã từng sống trong thời kì vàng son, trong những tháng ngày rực rỡ nhất của gia tộc, đã từng ánh lên những khát khao được tiếp nối những vinh quang ấy, kế thừa tinh anh của một gia tộc hạng nhất.
Và cũng chính đôi mắt ấy phải nhìn thấy gia tộc mỗi ngày một lụi tàn, nhìn thấy sự bất lực trên từng khoảnh khắc.
Ông thở dài một hơi, rồi định buông kiếm xuống.
- Cha có muốn tập với con một chút không? - Thanh Mẫn thấy ông có vẻ buồn, liền đánh tiếng hỏi.
Một cơn gió lay nhẹ, khiến tóc nàng thả theo từng luồng khí, dưới ánh sáng nhẹ sớm mai mà càng thêm lấp lánh.
Dường như ông thấy đôi mắt của Vũ Quân những tháng ngày nhiệt huyết nơi nàng vậy.
Ông khẽ cười, ôm quyền hướng về phía nàng.
- Nếu con không chê ta yếu kém.
- Xin được cha chỉ dạy.
Vũ Quân đưa nàng một thanh kiếm gỗ cũ, rồi cả hai cha con cùng đấu tập vài trận. Đường kiếm của Vũ Quân vô cùng dứt khoát và gọn ghẽ, bất chấp tuổi tác của ông. Từng đường kiếm chém xuống đều như muốn xé nát đối thủ vậy, không một chút nương tay, không một chút do dự. Ông hoàn toàn coi Thanh Mẫn là một kẻ mạnh, toàn tâm toàn ý dồn sức lực và tinh thần vào trận đấu.
Nhưng cũng chỉ đỡ được đến 10 chiêu. Thanh Mẫn nhanh chóng tìm ra điểm yếu của ông, nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho ông, nên nàng lần lữ mãi mới hất thanh kiếm trên tay ông xuống.
Vũ Quân dù biết chắc mình sẽ thua, nhưng không những thua nhanh, mà còn được nàng nhường thêm vài chiêu. Ông cầm khăn lau mồ hôi trên trán, rồi bất giác bật cười.
- Haha, lâu rồi ta không được thoải mái như thế này đấy! Con quả là một người xuất sắc, Mẫn à. - Ông đưa tay xoa đầu nàng. Tuy Thanh Mẫn khá cao, nhưng so với Vũ Quân, vẫn còn kém chút đỉnh, nên ông vẫn có thể dễ dàng xoa đầu nàng.
Giá mà, giá mà ông của ngày trẻ cũng được như nàng, có lẽ, gia tộc này sẽ không phải đi đến bước đường như ngày hôm nay...
Thanh Mẫn không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại ông. Từ trước đến nay, chỉ có sư phụ khen nàng giỏi. Không một ai trong gia tộc công nhận khả năng kiếm thuật của nàng. Cũng phải thôi, gia tộc nhà nàng là đại thế gia tu tiên mà... Đâu có thiếu 1 2 kẻ được đại lục gọi là thiên tài đâu.
Nàng thầm nghĩ, nếu ông gặp được mấy anh trai em gái của nàng, liệu có còn gọi nàng là xuất sắc nữa không, hay là cũng sẽ như người khác, gọi nàng là phế vật của gia tộc họ Thanh?
Nàng không biết.
Dù sao, chuyện nàng là phế vật không linh căn, là nỗi nhục của cả nhà, đã khiến cho gia tộc tốn rất nhiều tiền bịt mồm giới báo chí của lục địa, ngăn không cho bất kỳ một tin tức nào về nàng lọt ra ngoài. Thế gian chỉ biết gia tộc họ Thanh có một cô đại tiểu thư ốm yếu, quanh năm suốt tháng không lộ diện, hiện đã đến một nơi xa xôi để thành gia lập thất, bất chấp sự can ngăn của người nhà mà muốn kết hôn với một thường dân, từ bỏ vị trí đại tiểu thư.
Nàng qua lời của thiên hạ, là một kẻ vì trai bỏ cha mẹ, anh em.
Nực cười thật đấy.
...
Bữa sáng trôi qua trong êm đềm, không ai nhắc đến chuyện đêm qua cả, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Thanh Mẫn có nói lại với Vũ Quân chuyện nàng xử lý mấy tên áo đen, cũng như chuyện Tinh Vân Tông muốn cướp đoạt linh căn của Vũ Kiệt. Dù sao, Vũ Quân vẫn còn mang danh gia chủ, nàng tuy được ông tin tưởng để tự mình ra quyết định, nhưng nàng vẫn tôn trọng ông, báo lại những chuyện mình làm để ông biết, cũng như xin ý kiến của ông.
Vũ Quân cầm tách trà trên tay, nhẹ nhàng thổi một hơi.
- Cảm ơn con. - Ông thở phảo nhẹ nhõm, đáp lại Thanh Mẫn. - Không có con, có lẽ cái nhà này bây giờ cũng thành dĩ vãng rồi.
Thanh Mẫn rũ mi, nhàn nhạt cười, không nói gì cả. Không khí trong căn phòng dường như trở nên nặng nề hơn, im lặng đến ngột ngạt, yên ắng đến tưởng như nghe được tiếng gió khẽ vuốt qua từng kẽ hở trên khe cửa.
Là gia tộc nhà nàng nợ nhà Văn Vũ. Nếu không có họ đứng lên chống đỡ, thì có lẽ nhà Thanh cũng đã bị rớt đài từ lâu rồi.
Nhưng, để đáp trả lại ân tình đó, gia tộc nhà nàng quyết định cắn ngược lại nhà Văn Vũ, thay vì giúp đỡ họ trong lúc khó khăn.
Mà nàng, chỉ là thay tổ tiên đến đây tạ tội mà thôi.
Thanh Mẫn suy cho cùng cũng không hiểu, tại sao lại là nàng, nhận được mệnh lệnh đó. Thay gia tộc trả lại những gì họ nợ nhà Văn Vũ.
Nực cười thật đấy.
Đâm sau lưng nhà người ta một nhát dao, đau đến thấu tâm can, đẩy họ từ thế gia hạng nhất xuống hạng cửu, từ một thế gia rộng lớn giờ chỉ vẻn vẹn năm mạng, với một vài người họ hàng xa xôi, vài chục năm sau gửi một đứa con bị ruồng rẫy đến với họ, để "cứu rỗi".
- Là nghĩa vụ của con, thưa cha. Con xin phép lên chăm sóc cho phu quân. - Thanh Mẫn chậm rãi trả lời, nhân tiện tìm một cái cớ để rời đi. Nàng đến thăm Mạc Huyền một chút, đưa cho hắn ít nước và đồ ăn còn thừa, rồi trở về phòng.
Lương Khê đang ở đó chăm sóc cho hắn.
Thấy nàng, bà liền dặn dò con trai nghỉ ngơi cho tốt, rồi lại dặn nàng vài điều cần lưu ý, mới vội vã rời đi, để không gian riêng tư cho vợ chồng Vũ Kiệt.
Thanh Mẫn lại gần, thấy thần sắc của hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, liền ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường, đặt thuốc xuống, nói qua tình hình cho hắn. Vũ Kiệt gật nhẹ tỏ vẻ đã biết. Hắn dựa người vào thành giường, chỉ qua một đêm mà hắn gầy đi trông thấy.
- Đưa tay đây. - Thanh Mẫn xòe tay ra, không đợi hắn kịp trả lời, liền giữ lấy cổ tay hắn, ánh mắt có chút khó chịu. - Ngươi không dùng viên đá ta đưa cho ngươi sao?
- Ta... quên.
Thanh Mẫn buông tay hắn xuống, lấy tay đỡ trán.
- Nếu ta không về kịp, chỉ vài phút thôi, ngươi đã biến thành cái xác khô rồi đấy.
Vũ Kiệt ngả lưng xuống gối, nhắm hờ mắt lại, nặn ra một nụ cười nhạt thếch.
- Ta? Ta vốn dĩ sống được đến giờ đã là một kỳ tích rồi. - Hắn nói. - Nguyện vọng lớn nhất của ta, là giúp cha mẹ trả được nợ, giúp anh ta và em gái trở về nhà.... Nhưng mà...
- Đã có ngươi rồi, thì nguyện vọng của ta cũng đã hoàn thành.
- Cuộc sống của ta vốn dĩ không nên tiếp tục.