Phế Nhân Và Kẻ Vô Lại

Chương 4: Họa từ miệng mà ra.

Thanh Mẫn tò mò đến võ quán. Lúc này đã gần 7h sáng. Cô đi bộ theo đường núi lên trên, con đường khá dốc, nhiều bậc thang đã mòn, phủ đầy rêu và rễ của những cổ thụ đã sừng sững ở đây qua hàng trăm năm. Con đường này vốn dĩ từng rất dốc, đầy những đoạn hiểm trở, nhưng theo thời gian, dường như sự gai góc của nó đã bị bào mòn, trở nên thoải hơn, và nhu mì hơn, nhưng người thường vẫn không dám đi trên con đường này. Thanh Mẫn vừa đi vừa ngắm cảnh, vui vẻ huýt sáo.

Khi con người ta đã quá mệt mỏi với hận thù cùng báo oán, thì trở về với mẹ thiên nhiên vẫn là tốt nhất.

Võ quán nằm gần đỉnh núi, quanh năm được bao bọc bởi sương mù. Thanh Mẫn từng đọc trong sách, khi gia chủ đời đầu của Văn Vũ gia mở võ quán trên núi, ông ấy đồng thời tạo ra một trận pháp, lưu giữ mùa xuân vĩnh hằng trên đó. Trải qua tầng tầng lớp lớp sương mù, là một vườn hoa ban trắng đến mỹ lệ, điểm xuyết những ánh hồng lung linh trong nắng nhạt.

Hình như khi ấy, gia chủ Văn Vũ chỉ mới 25 tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Võ Đế sơ phẩm nhất kì. Mối tình của hắn cũng như vườn hoa trăm dặm ấy, đầy ấm áp, đầy kiêu ngạo nhưng cũng thoáng buồn.

Nhưng sau đó, khi hắn chết, vườn hoa ban đó cũng lụi tàn. Vốn dĩ, con người so với sự vĩnh hằng, chẳng đáng là hạt cát. Nhưng hắn đã cố chấp níu giữ không gian ấy bằng sinh mạng của mình, chỉ bởi vì muốn gặp lại tàn ảnh của cô nương hắn yêu. Dù chỉ là một cái bóng thoáng qua trong thời không vô tận cũng được.

Hình như khi đọc câu chuyện đầy ảo ma ấy, Thanh Mẫn lúc nhỏ đã khóc rất to, còn nói rằng sau này nhất định sẽ tìm cho mình một phu quân như thế. Vạn vật đổi dời, khi lớn lên, nàng hiểu rằng, không có thứ gì là mãi mãi. Cái gọi là si tình cả đời chẳng qua chỉ là giấc mơ của những cô nương chưa lớn mà thôi.

Mải suy nghĩ linh tinh mà nàng đã đến cửa võ quán từ lúc nào.

Thanh Mẫn ngó vào trong thì thấy Vũ Long đang dạy kiếm cho các học trò trong võ quán. Tổng cộng có 5 người. Nàng gõ cửa, đợi được cho phép thì mới bước vào.

- Thanh Mẫn, em đến đây làm gì? Đường đi nguy hiểm như thế em không sao chứ? - Vũ Long thấy em dâu đến thì vội chạy ra hỏi han. Các học đồ thấy nàng thì cũng lễ phép cúi người chào.

- A, em đến chơi thôi, dưới đó chán quá mà. - Thanh Mẫn nhún vai trả lời anh. - Vả lại đường đi cũng rất đẹp ạ.

Đẹp???

Cả thầy trò Vũ Long đều toát mồ hôi hột. Con đường đó vốn dĩ rất dốc, lại trơn trượt, đầy rêu, bên cạnh là vực sâu nối đến hồ Hồng Ngư, đầy những chóp đá nhô lên khỏi mặt hồ cùng đá ngầm, rơi xuống là bị đá xiên chết ngắc. Vả lại, Vũ Long nhớ rằng anh đã dặn dò em dâu rất kỹ nếu muốn lên phải nói với anh, anh có thể cõng cô lên, không thể để một cô gái chân yếu tay mềm đi qua cái nơi hiểm trở như vậy được.

Ấy thế mà con bé đi lên một cách dễ dàng, còn không bị làm sao nữa chứ?

Thấy mọi người nhìn mình đầy lo sợ, Thanh Mẫn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nàng liền lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng đó.

- A mọi người cứ tập luyện đi, em chỉ lên xem học hỏi chút rồi về thôi.

Mặt Vũ Long càng xám lại.

- Em cứ ở đây đi, đến trưa anh sẽ đưa em trở về.

Thanh Mẫn chỉ cười, không nói gì cả. Vũ Long quay người lại, tiếp tục luyện kiếm cho các đệ tử. Các học trò ở đây đều theo học từ khoảng 11-12 tuổi, gia cảnh bình thường, chỉ có duy nhất một người là con trai của một thương gia thì khá hơn chút. Văn Vũ gia tuy chỉ còn cái mác, nhưng lại đối đãi với họ rất tốt, không hề lấy cái việc cứu người mà bắt họ phải trả học phí cao.

Thanh Mẫn đứng thù lù một góc nhìn họ tập luyện. Trông qua, thì từng động tác vô cùng hoa mỹ, có mềm có cứng, nhưng hình như... nó chỉ có vậy.

Lực đạo của chân không đủ vững, nếu họ đấu với những người chỉ rèn luyện cơ thể mà không luyện kiếm, cũng chẳng có cửa thẳng. Một cú đá vào chân đã đủ để họ gục rồi.

Căn cơ không vững vàng thì nói gì đến cao hơn.

Đó là điều mà sư phụ cô từng nói.

Một ông già nghiện rượu ở thư viện.

Thanh Mẫn chỉ thở dài. Nàng đợi đến khi họ tạm nghỉ, mới mở cái giỏ đem theo, hào phóng mời mọi người ăn bánh. Loại bánh này làm từ gạo nếp, rất mềm dẻo, nhân có hoa quả sấy khô, gọi là bánh dẻo. Nhan Phong nhanh nhẹn đi pha thêm chút trà để ăn cùng bánh.

Năm học trò tuy lúc đầu còn có chút ngại ngùng với Thanh Mẫn, nhưng rất nhanh chóng liền thích ứng được. Nàng nói chuyện vô cùng hào sảng, rất có phong cách của người trong giang hồ, lại thân thiện, có rất nhiều chuyện mới lạ, khiến họ vô thức bị cuốn theo.

- Chị Mẫn, tụi em gọi chị như vậy được không ạ? - Đổng Khiết, thằng nhóc có gia cảnh khá nhất đám, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất, 15 tuổi, hào hứng hỏi nàng.

Thanh Mẫn vui vẻ nói được, cứ hơn tuổi thì em thua tuổi thì chị đi, không cần quá câu nệ tiểu tiết. Vũ Long thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ sợ con bé lên đây sẽ ngại ngùng, hoặc làm loạn đòi xuống, nhưng thấy em dâu hòa đồng như thế, cũng có chút vui vẻ.

Vũ Kiệt nó thật sự rất có phước.

Nghỉ ngơi xong, Vũ Long liền gọi học trò trở về tập luyện. Thanh Mẫn cũng dọn dẹp lại chỗ ngồi, rồi đi lại gần chỗ anh cùng học trò, bắt đầu giở trò.

- Anh! Em học chung được không? - Nàng vừa nói, vừa cố gắng bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng.

Vũ Long tròn mắt ngạc nhiên. Anh bật cười xoa đầu đứa em dâu rồi nói:

- A con bé này, hóa ra lên đây là có chuyện! Nhưng mà em đã quá tuổi luyện kiếm rồi, anh chỉ có thể dạy em tăng cường thể lực thôi.

- Trước đây em có học một chút, nếu em thắng Đổng Khiết thì dạy cho em nhé? - Thanh Mẫn vẫn quyết tâm níu kéo. Nàng đã bỏ công lên đây được, không thể không đánh người!

Vũ Long phì cười, ôm bụng cười ha hả. Con bé này, còn ngáo hơn cả hai đứa em của anh. Tuy Đổng Khiết nhỏ, nhưng thằng bé cũng đâu phải dạng vừa.

- Đi mà anh ~ Em thua rồi tuyệt đối sẽ không nháo nữa! - Cái bộ dáng này đến sư phụ nàng còn chịu không nổi nha! Nàng không tin không dụ được anh!

Vũ Long bất lực. Anh chịu không nổi cái sự nhõng nhẽo đáng yêu này đâu, nên đành ra hiệu cho Đổng Khiết, ý nói hắn nên nhẹ tay với nàng. Đổng Khiết biết ý, liền gật đầu với anh.

Mọi người dần tản ra ngoài, để Thanh Mẫn cùng Đổng Khiết đứng ở giữa sân.

- Trận đấu này chỉ dùng kiếm gỗ, không được gây tổn thương đến tính mạng của đối thủ, đấu đến khi một người nhận thua. - Vũ Long từ tốn giải thích luật đấu cho hai người.

- Không tổn thương đến tính mạng là được chứ gì ạ? - Thanh Mẫn vẫn ngây ngô hỏi lại, khiến anh chỉ biết bất lực gật đầu.

- Vậy Khiết à, lát nhớ nhẹ tay với chị nha ~ - Nàng cười vui vẻ, đón cây kiếm gỗ từ Vũ Long, tay nắm thành quyền cúi đầu trước Đổng Khiết. Thằng nhóc cũng trịnh trọng với nàng như thế.

- Lát nữa nếu có chút đau thì chị nhớ nhận thua nhé. - Hắn có chút lo lắng cho nàng, cứ len lén nhìn nàng mãi.

- Chuẩn bị xong rồi chứ? Bắt đầu! - Vũ Long hô lớn.

Tức thì, Đổng Khiết xoay ngược kiếm gỗ, dùng chuôi kiếm lao về phía Thanh Mẫn. Dùng chuôi sẽ khiến chị ấy bớt đau hơn.

Thanh Mẫn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm ấy, nhưng khi đôi mắt mở ra, liền giống như một con mãnh hổ, muốn nuốt chửng con mồi. Nàng bước lên, khi Đổng Khiết lao đến, cách nàng chỉ còn một gang tay, thì nàng đã biến mất trước mắt hắn. Hắn khựng lại, cảm giác có một thứ gì lạnh lẽo kề cổ. Là kiếm gỗ, được phủ thêm linh khí, nên sắc bén hơn cả kiếm rèn từ sắt.

Một vệt máu dài chảy xuống từ cổ hắn, tâm trí hắn không ngừng hỗn loạn, bản năng kêu gào hắn phải chạy đi, nếu không sẽ mất mạng.

- Đổng Khiết, trong trận đấu, không chú ý là không tốt. - Thanh Mẫn cười cười thu lại kiếm, đôi mắt cũng không còn vẻ đáng sợ như trước nữa.

Không còn bị uy áp đến kinh người kia khống chế, đôi chân của hắn run rẩy dần mất lực mà khụy xuống, nước mắt vô thức chảy dài.

Vũ Long giật mình ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Em dâu hắn, dễ dàng hạ gục Đổng Khiết như vậy? Thậm chí, lúc nàng di chuyển, hắn còn không thể nhìn thấy chuyển động của nàng?

Lúc này, Vũ Long mới nhìn tay của Thanh Mẫn. Nàng luôn nắm tay, hoặc đan tay vào nhau, nhưng nhìn kĩ, vẫn thấy đôi tay ấy là quá thô so với một nữ tử. Nó đầy vết chai, thậm chí còn có sẹo.

Nghĩa là, nàng thực sự đã luyện kiếm. Còn luyện rất chăm chỉ.

Nhan Phong thấy Đổng Khiết bị một cô gái yếu đuối dọa cho phát khóc, liền nhắn mặt đi đến, túm hắn dậy, mắng hắn kém cỏi, thua cả một nữ nhân!

- Khiết, dạo này ngươi lười lắm đấy! Ỷ mình có tí thiên phú mà làm biếng, đến nỗi bị nữ nhân dọa cho sợ! - Nhan Phong tuy mắng hắn, nhưng vẫn đỡ hắn dậy, lau máu cho hắn.

- Nhan Phong, nếu anh cảm thấy bất mãn có thể đấu với em đòi lại công bằng cho Khiết mà. - Thanh Mẫn tiện đường khích hắn.

- Ta không đấu với nữ nhân! - Nhan Phong ôm kiếm, nhàn nhạt nói.

- Hay là anh sợ đấu không lại? - Nàng che miệng cười, ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. - Hóa ra Nhan Phong, đệ tử có tiếng có tài nhất ở đây không dám nhận lời thách đấu của một nữ nhân nha.

- Thanh Mẫn, ngươi... Ta mới không sợ ngươi. Đấu thì đấu! Đừng có mà khóc nhè! - Hắn cầm kiếm gỗ, hướng về phía cô. Vũ Long đang loay hoay băng lại cổ cho Đổng Khiết, ngẩng đầu lên đã thấy em dâu đáng yêu của hắn bị Nhan Phong chĩa kiếm vào mặt rồi. Anh hốt hoảng đứng dậy, hô lớn can ngăn, nhưng súng đã lên nòng sao có thể rút lại?

Nhan Phong bừng bừng lửa giận, vung ngang kiếm định đánh vào khuỷu chân nàng, nhưng Thanh Mẫn vẫn nhẹ nhàng nhảy lên, hạ chân xuống mũi kiếm gỗ của Nhan Phong.

Hắn lại vung kiếm, vô cùng bài bản mà xoay người, hướng vào cổ tay nàng. Thanh Mẫn cảm thấy có chút nhàm chán, nhất quyết hạ người, vung kiếm chém đứt thanh kiếm của Nhan Phong, một đường xuyên qua má hắn, để lại một vệt máu dài, những lọn tóc đen dài cứ thể rơi xuống. Nhưng Nhan Phong không cam tâm. Hắn dùng cây kiếm gãy đôi, hô lớn "Ảnh Nguyệt", một chiêu thức tạo nên ảo ảnh, giống như mặt trăng dưới hồ, đầy ma mị, đường kiếm thanh thoát, tạo nên vô số ảnh kiếm, có thể khiến đối thủ phân tâm, không biết rõ đâu là đường kiếm thật.

Thanh Mẫn né được toàn bộ đòn đánh của hắn, bật lên không trung, dùng chuôi kiếm đạp thẳng vào lưng hắn, dùng sống kiếm đập hắn túi bụi. Can tội chê nàng là nữ nhân!

Hừ, nàng chỉ là kẻ nhỏ mọn mà thôi, có gan nói có gan chịu nha.

Đám học đồ thấy thế, liền xông lên đòi lại công bằng cho đại ca cùng em út của họ, liền bị Thanh Mẫn tẩn cho ra bã.

Một buổi sáng náo nhiệt trên núi Hành Cư cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Còn Vũ Long đang khóc trong lòng nhiều chút, cắn răng băng bó cho mấy thằng đệ não ngắn của mình.