Phế Nhân Và Kẻ Vô Lại

Chương 5: Tội cho chàng trai ấy.

Mặt trời lên cao nên sương mù trên núi tan đi một chút, báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Vì chỉ còn 5 học trò nên mọi người sẽ xuống ăn chung với nhà Văn Vũ luôn.

Nên Thanh Mẫn phải cõng Nhan Phong xuống. Hắn bị cô đánh nặng nhất, do cố chấp đánh nhau nhất, nên giờ cả người ê ẩm, không thể bò xuống núi. Còn Vũ Long cũng phải cõng Yên Linh, 18 tuổi, là đứa thân nhất với Nhan Phong nên tính cũng bướng ngang hắn, bị đấm cho không đi được. Những học đồ còn lại, Trần Văn Vân, Ngô Ân Khê, và Đổng Khiết thì bị thương nhẹ hơn, nên cùng dìu nhau xuống núi, dưới sự giám sát của Vũ Long.

Tuy không bằng lòng lắm, nhưng Thanh Mẫn vẫn phải cõng Nhan Phong. Ai bảo nàng dở chứng lên đánh hắn làm gì.

Có lẽ là tại gần đây, nàng ít đánh người, nên tay chân có chút ngứa ngáy rồi.

Vũ Quân thấy cả đám học đồ người thì bị quấn băng quanh cổ, người thì sưng mặt, tơi tả như vừa có một trận đấu kịch liệt, thì lo lắng không thôi. Nhà Văn Vũ trước đây, uy danh lừng lẫy, có kẻ thù thì nghe còn hợp lý, chứ bây giờ danh tiếng không còn, tiền tài càng không, thì ai rảnh mà đi kiếm chuyện với họ?

Vậy thì, đám học đồ đây là làm sao?

Ông lo lắng chạy ra hỏi han từng người, lúc này mới để ý Thanh Mẫn đang cõng Nhan Phong.

- Vũ Long!!! - Vũ Quân quay ra anh, tức giận mắng mỏ - Cái thằng này, sao con lại để em dâu con cõng thằng nhóc Nhan Phong kia chứ? Đường đi thì nguy hiểm,(^&%&^$VU^>H*J&$&$%*(*)

Ông mắng Vũ Long một hồi, mắng xong còn không quên cốc đầu anh. Vũ Long xụ mặt, nghe ông mắng xong, cũng không biết nên mở lời thế nào. Thậm chí, anh còn lo sợ ông sẽ đánh mình vài cái nữa tội nói dối mất!

- Cha. - Thanh Mẫn thấy Vũ Long lúng túng như vậy, đành phải lên tiếng. - Là con đánh bọn họ.

Vũ Quân: ....

Mình có nghe nhầm không? Thanh Mẫn con bé nói là nó đánh cho 5 đứa học đồ nhà ông ra cái dạng khó coi như kia? Ông quay sang Vũ Long, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, cũng chỉ nhận được cái gật đầu bất lực, rồi anh kể lại cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Thay vì tức giận, Thanh Mẫn lại thấy nét mặt của Vũ Quân cùng Vũ Long càng lúc càng gian xảo.

- Ừm ừm con hiểu ý ta mà? - Vũ Quân híp mắt cười gian nhìn Vũ Long.

- Vâng vâng haha - Anh cũng gật gù đồng ý

- E hèm. - Vũ Quân quay sang Thanh Mẫn, nụ cười gian xảo liền trở nên hiền hòa vô cùng. - Con muốn học võ hả?

- Dạ, đúng vậy ạ. - Nàng ngoan ngoãn đáp.

- Ừm, nhà chúng ta là võ gia, chuyên về kiếm pháp. Từ nay cứ theo Vũ Long lên học đi. - Vũ Quân hài lòng trả lời. Dù sao, bây giờ gia tộc đã không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa rồi, con bé gả về đây cũng không cần vất vả kiếm tiền. Vũ Thu con bé thích theo mẹ học thêu thùa may vá, như thế cũng tốt. Chuyện bếp núc cứ để Lương Khê cùng Vũ Thu lo đi.

Ăn cơm xong, vì bị thương nên cả đám đành phải ở lại gian phòng khách trong khuôn viên nhà Văn Vũ, nói chuyện rôm rả. Gian phòng đó có rất nhiều sách, lại lớn. Thanh Mẫn thích thú lật từng quyển sách một. Có nhiều quyển đã khá cũ rồi, nàng cũng chưa từng đọc ở thư viện nhà mình. Quả là gia tộc lâu đời, tuy sa sút, nhưng cái gọi là cốt cách, gốc rễ vẫn nguyên vẹn.

Bất chợt, Vũ Long tò mò đến hỏi chuyện nàng.

- Thanh Mẫn, mấy chiêu thức của em, là học từ đâu vậy? Ta chưa từng nghe nói Thanh thế gia có kiếm pháp? Vả lại, ta cũng không thể bắt kịp đường kiếm của em luôn. Em giỏi thật đó!

Vũ Long đem ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái dán lên người nàng. Hóa ra, được khen như thế cũng có chút vui vẻ.

- Là từ gia tộc nhà mẹ em thôi. Không có gì cả. - Nàng gấp lại quyển sách đang cầm trên tay, suy nghĩ một lý do, rồi mỉm cười đáp lại anh. - Không bắt kịp có lẽ do anh đã quá lâu không luyện lại kiếm thôi, muốn đấu một trận không?

Thanh Mẫn chỉ cần nhìn qua, cũng đủ biết ngày xưa, Vũ Long là nhân vật xuất chúng đến đâu. Anh sinh ra là dành cho kiếm thuật. Nguồn năng lượng tinh khiết, dồi dào của anh chảy tràn trong từng hơi thở, nhưng anh lại không biết cách kiểm soát chúng, cũng như không nhận ra chúng. Lại cộng thêm thời gian đi ở cho nhà Đông Phương quá lâu, suốt ngày làm chân sai vặt, đã khiến anh trở nên trì độn hơn một chút.

Nghe thấy thế, Vũ Long liền phấn khích. Lâu lắm rồi anh không được luyện kiếm với người khác, nên đồng ý ngay lập tức. Đám học đồ nghe vậy cũng dỏng tai lên hóng hớt, dừng mọi cuộc trò chuyện dang dở của họ, bởi trong mắt họ, Vũ Long tuy chưa đạt đến trình độ của Vũ Quân - Hiển Khí, nhưng vẫn là bậc anh tài.

Thanh Mẫn ra sân cùng Vũ Long. Nàng kiếm đại một cành cây khô, cầm nó trong tay, ôm quyền hướng về Vũ Long. Anh cũng không thắc mắc nhiều, cầm kiếm gỗ lên.

- Thanh Mẫn, xin được chỉ giáo.

- Văn Vũ Long, xin được chỉ giáo.

Rồi Vũ Long lùi lại một bước, đem linh khí truyền vào kiếm gỗ, hai ngón tay trượt dài theo sống kiếm, trải đều linh khí trên bề mặt kiếm. Rồi anh dồn sức lực vào chân, phí về hướng của Thanh Mẫn, xoay kiếm thành những đường cong mỹ lệ, giống như đang múa.

[Thanh Vân Khúc]

Tên cũng như kiếm, nhẹ tựa đám mây, giống như một điệu múa xinh đẹp, khiến đối phương bị hút hồn vào đó.

Thanh Mẫn cầm cành cây khô trong tay, đánh giá Vũ Long một chút, rồi thở dài.

Xoẹt

Nàng giống như một cơn gió, lao qua thân ảnh của Vũ Long, chém đứt mọi đường kiếm của anh, để lại vô sốt nhát chém nông trên người anh, khiến quần áo của anh rách tơi tả, cùng một vệt máu dài trên gò má.

[Phong Hi] - nỗi buồn của gió, nhanh đến nhanh đi, nhưng vấn vương không dứt.

Vũ Long khụy xuống, từng mớ cơ trên người không ngừng run rẩy cùng đau đớn. Nếu như đó là kiếm gỗ, thì còn đau đến nhường nào nữa?

- Cái... - Cả đám học đồ trố mắt nhìn. Nàng ta... cũng quá mạnh rồi!

Thanh Mẫn quay lại, bối rối hỏi anh có ổn không.

Vũ Long chỉ biết cười gượng mà gật đầu, chứ chuyện anh bị em dâu hạ hoàn toàn trong một chiêu thức, thì có nhục quá không? Anh cố gắng đứng dậy, kêu đám học trò nghỉ ngơi xong rồi thì nên quay về, ngày mai học tiếp, rồi bảo Thanh Mẫn đến gặp cha một chút. Nàng có chút chột dạ. Hay anh ấy bị nàng đánh đến ghi thù rồi, nên muốn tố cáo với cha?

Vũ Quân đang ở ngoài vườn. Bây giờ không phải làm vườn ra ruộng nữa, vẫn có chút không quen, nên ông vẫn ngày ngày ra đó, chăm sóc cây cối cùng dược liệu. Thấy Vũ Long gọi, ông liền trở về thư phòng cùng con trai.

- Rồi hai đứa gọi ta có chuyện gì vậy?

- Thưa cha, chuyện là, con muốn xin nghỉ làm thầy giáo của võ quán. - Vũ Long ngập ngừng nói.

Vũ Quân đang cầm cốc trà lên muốn uống, thì dừng lại. Ông nhướn mày khó hiểu, lúc mới về, thằng bé còn rất vui vẻ nhận lời ông mà?

- Con cảm thấy Thanh Mẫn nên nhận việc này. Con bé rất có tài, khả năng kiếm thuật cũng rất tốt. Dù sao... - Anh có chút ngập ngừng - Đa phần kiếm pháp của nhà chúng ta cũng đã bị thất truyền rồi...

Vũ Quân thở dài...

Toàn bộ tinh hoa kiếm pháp gia tộc đều được ghi lại bằng ngôn ngữ cổ, chỉ có gia chủ mỗi đời mới được truyền lại. Nhưng từ vài thế hệ trước, nó đã bị ngắt quãng.

- Ừ, nếu như thế, thì con có đồng ý giúp đỡ chúng ta không, Thanh Mẫn?

- Dạ, được ạ, thưa cha.

Vũ Quân gật đầu hài lòng, rồi ông dặn dò Vũ Long đưa nàng vài quyển kiếm pháp cơ bản của Văn Vũ gia. Thanh Mẫn cầm sách trên tay, vui vẻ đọc. Học hỏi được thứ gì đó luôn luôn khiến nàng cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Đến tận tối muộn, Vũ Kiệt cũng mò về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Hắn đến gõ cửa thư phòng của cha mình, thì thấy Vũ Long cũng ngồi đấy.

- Cha, nay con thắng được ít tiền ở sòng bạc này ~ - Vũ Kiệt vui vẻ mang một xấp tiền đến trước mặt Vũ Quân. Tiền hắn kiếm được mà cũng không thể đường hoàng nói với cha, chỉ có thể tìm lý do là đánh bạc được, hay đi làm trò gì đó, rồi mang về cho ông thôi. - Anh ở đây làm gì vậy?

Vũ Kiệt thắc mắc hỏi anh. Bình thường anh ấy đi ngủ rất sớm mà?

Vũ Long không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt đầy sự cảm thông cùng thương tiếc cho em trai.

- Con vất vả rồi. - Vũ Quân cũng xoa xoa bộ râu ngắn cũn của mình, gật gù nói.

Rốt cuộc là vất vả cái gì? Kì quái.

Hắn gãi gãi đầu, vác một khuôn mặt hoang mang về phòng.

Phòng vẫn sáng đèn.

Thanh Mẫn vẫn đang mải mê đọc sách, bên cạnh là vài tờ giấy nàng ghi lại một số chỗ chưa hiểu, một vài ý quan trọng. Nàng ngồi gác chân trên trường kỉ, bộ dạng vô cùng đăm chiêu suy nghĩ nhìn trang sách trên bàn gỗ bên cạnh.

Vũ Kiệt đẩy cửa bước vào, liền thấy nàng ngồi đó, hắn cũng lười quản, liền chuẩn bị ít nước tắm, rồi cởi đồ tắm rửa. Nơi tắm là gian sau của căn phòng, cách bằng một vách ngăn mỏng. Hắn thoải mái nằm ngâm mình trong thùng gỗ, mãi lúc sau mới chịu đứng dậy. Lúc này, hắn mới nhớ ra, hắn quên mang quần áo vào.

- Thanh Mẫn? - Hết cách, hắn đành gọi nàng.

- Hả?

- Lấy giùm ta bộ quần áo trong tủ.

- Được.

Nàng đứng dậy, tìm trong tủ một bộ đồ xanh nhạt, mang theo cả đồ trong cho hắn, vô cùng tự nhiên thò đầu qua vách ngăn đưa đồ cho hắn.

- Ngươi... nhìn cái gì? - Vũ Kiệt khó hiểu nhìn nàng, tuy hắn đã quấn một lớp vải ở dưới, nhưng người ta cũng biết ngại chứ.

- ... Bảo sao không ai thèm rước. - Thanh Mẫn thở dài, ném một câu khó hiểu rồi bỏ về chỗ cũ.

- ??????? - Ngươi có vấn đề gì với thân thể ta cơ chứ?

Vũ Kiệt mặc đồ rồi ra ngoài. Tóc hắn khá dài nên vẫn chưa khô, hắn đành ngồi trên ghế, đem vài thứ chưa xem xong ở tiệm ra, chờ cho tóc khô.

Thanh Mẫn xem xong sách, liền cất gọn lại. Nàng quay ra thì thấy hắn vẫn đang ngồi xem gì đó, liền tò mò lại gần nhìn thử.

- ... Ngươi... lại làm sao nữa?

- Ồ, sao ngươi chưa ngủ? Sáng mai ngươi còn phải dậy sớm nữa mà?

- Tóc ta chưa khô. - Hắn chán nản chống tay lên cằm, mệt mỏi nói. Hắn cũng muốn nó nhanh khô để còn đi ngủ lắm chứ. Hôm nay hắn phải đi uống rượu với mấy lão già trong Cái Bang, vừa mất tiền vừa mất thời gian, chỉ để moi ít thông tin về 5 khách điếm lớn nhất trấn.

- Hmmmm - Thanh Mẫn suy nghĩ một chút, rồi nói - Ta mượn tay ngươi một chút.

- Làm gì? - Hắn đang rất mệt, nên cũng lười đôi co với nàng, chỉ hỏi qua loa rồi đưa tay cho nàng.

Nàng cầm lấy tay hắn, nhắm mắt đưa linh khí từ trong cơ thể sang hắn, khiến thứ linh khí thuần khiết chạy dọc cơ thể hắn, làm hắn có chút thoải mái.

- Nào, để ta dạy ngươi cách làm khô tóc nhanh.